Chương 230: Tự mình ra tay
Cô cảm thấy năng lực của mình không đủ để ngồi vào vị trí này.
“Tôi tin cô.”
Đột nhiên, một câu nói như vậy thoát ra từ miệng Vũ Hoàng Minh.
“Câu Minh, anh đây là…”
Lý Nguyệt không biết phải từ chối như thế nào.
Đã nói đến mức này rồi, nếu cô từ chối, điều đó tương đương với việc tát vào mặt Vũ Hoàng Minh.
“Anh đã đề cao tôi như vậy, tôi thử xem sao, nếu làm không tốt, mong cậu Minh đừng trách tôi.”
Lý Nguyệt cuối cùng đã đồng ý với điều kiện của Vũ Hoàng Minh.
“Đừng lo lắng, sau đám cưới của tôi, cô cứ đến tập đoàn Thanh Vân báo danh. Về việc này, tôi sẽ thông báo cho ông chủ của cô.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười gật đầu.
Thực ra, anh làm như vậy là vì Tô Thanh Trúc Cưới xong, anh sẽ giao tập đoàn Thanh Vân cho Tô Thanh Trúc, năng lực của Lý Nguyệt rất tốt, có thề giúp đỡ Tô Thanh Trúc rất nhiều, như vậy Tô Thanh Trúc cũng sẽ bớt áp lực hơn.
“Cảm ơn cậu Minh.”
Lý Nguyệt mặt đỏ bừng, trong lòng chấn động.
Cô không ngờ rằng mình lại có cơ hội như vậy.
“Một tên nhà quê lại dám chống lại tôi, thật sự chán sống rồi!”
Trong xe, Tả Mộc Nhiên đầy tức giận.
Cứ tường sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng không ngờ ngày đầu đã gặp phải chuyện như vậy.
“Cậu chủ, có muốn gọi điện thoại cho gia tộc không?” Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ hỏi.
“Gọi điện cái gì?!”
“Cậu nghĩ tôi không thể dạy một thằng cha nhỏ bé này sao?”
“Gọi điện thoại cho tôi, liên lạc với bọn Hắc Cầu, mẹ nó, cục tức này tôi nuốt không trôi!”
Bị chơi một cố, ngay cả khách sạn cũng không thuê được.
Chuyện này mà để cho nhóm bạn bè của anh ta ð Cổ Dương nghe được, chắc chắn họ sẽ cười phá lên!
Người vệ sĩ lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
“Cậu chủ, điện thoại đã kết nối.”
Người vệ sĩ đưa điện thoại cho Tả Mộc Nhiên.
Sau khi điện thoại được thông, Tả Mộc Nhiên ð đầu bên kia điện thoại hét lên: “Hắc Cầu? Không phải anh đang phát triển công ty vệ sĩ ð Vân Xuyên sao, số điện thoại là gì, tôi muốn thuê một trăm người.”
“Cậu Tả sao lại tức giận như vậy? Ai chọc tức cậu thế? Tôi bây giờ sẽ cho người đi dọn dẹp.
hắn ngay!”
Bên kia điện thoại có tiếng cười của một người đàn ông truyền đến.
“Anh mặc kệ đi, chết tiệt! Cục tức này tôi tự mình ra tay, không đánh gãy hai chân anh ta lại tưởng ông đây là bùn nhão à!” Tả Mộc Nhiên tức giận nói.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ gửi đến điện thoại di động của anh, chúc anh có một thời gian chơi vui vẻ ð Vân Xuyên.”
Cúp điện thoại, Tả Mộc y dựa vào ghế, vẻ mặt không vui.
Hai phút sau, điện thoại reo.
Anh ta cầm lên thì thấy đó là số điện thoại mà Hắc Cầu gửi cho anh ta.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, anh ta nghe luôn.
“Alo, là cậu Tả đúng không?”
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói kính trọng.
“Là tôi, công ty của các anh ở đâu, tôi hiện tại đi qua.”
“Ở số 13 đường Kinh Thành, tôi đang đợi anh ð cửa.”
“Được.”
Đặt điện thoại xuống, Tả Mộc Nhiên búng tay.
“Tới số 13 đường Kinh Thành, tòa nhà 2, nhân tiện gọi cho m người của công ty con nói rằng tôi đã đến. Chút nữa sẽ qua đó, đề họ chuẩn bị thông tin về các doanh nghiệp ờ Vân Xuyên, tôi cần nó.”
Vệ sĩ thứ hai ngồi ð ghế phụ gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho người trong công ty con.
“Cậu chủ đã đến rồi, lát nữa sẽ qua đó. Các người chuẩn bị đầy đủ tư liệu của các doanh nghiệp vừa và nhỏ ð Vân Xuyên đi, cậu chủ cần dùng, biết chưa.”