Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương

Chương 6




Ba tháng sau.

"Người phụ nữ kia thật là ác tâm hết sức. Cô ta ngủ trên giường có bọ chét, muốn chúng tôi thay mới toàn bộ, hơn nữa còn chỉ định muốn hàng hiệu, tôi thấy con bọ chét lớn nhất trên cái giường chính là cô ta." Nói chuyện là quản gia Tú Văn.

Từ khi Thiên Phàm bắt đầu mua hòn đảo nhỏ này, chính cô chính là người sửa sang lại căn nhà lớn này, cũng được coi như xứng ông chủ ngầm ——dĩ nhiên là khi ông chủ chân chính không có nhà

Nhưng bây giờ ông chủ chủ chẳng những có ở nhà, bà chủ nhà, thậm chí ngay cả hồ ly tinh cũng đi theo về nhà.

"Không sao,cô ấy muốn cái gì,cho cô ấy cái đó.”

"Phu nhân, làm sao cô có thể phóng túng cho cô ta như vậy! Cô mới đúng là nữ chủ nhân chân chính của nhà này, người phụ nữ kia chỉ là bạn gái trước của đại thiếu gia, hơn nữa cô ta còn vứt bỏ đại thiếu gia đi với người đàn ông khác, hiện tại lại trở về, đúng là da mặt dày ngay cả đạn cũng xuyên không qua." Tú Văn tức giận. Cô nhớ hơn ba tháng trước, chuyện đại thiếu gia bị người ta sát hại, sau đó ở trong bệnh viện hơn một tháng.

Rất may vị trí viên đạn cách trái tim một đoạn, nếu không đại thiếu gia thật sự sẽ phải thăng thiên. Khoảng thời gian đó, phu nhân đều như hình với bóng ở bên cạnh chăm sóc đại thiếu gia, cả người gầy đi rất nhiều.

Khi bệnh tình đại thiếu gia ổn định thì phu nhân lại mệt mỏi, cho nên Nhị thiếu gia Tây Phi liền tự mình làm chủ, mang phu nhân về đảo nghỉ ngơi, tránh cho động thai.

Phu nhân vốn là không đồng ý, vẫn muốn bay trở về Đài Loan, nhưng mà Nhị thiếu gia nói với cô, qua một tháng nữa, cậu ấy sẽ an bài đại thiếu gia trở lại đảo nghỉ ngơi, đến lúc đó, phu nhân muốn chăm sóc cậu ấy như thế nào liền chăm sóc như thế ấy.

Nào đâu biết rằng một tháng rảnh rỗi này lại tạo thành hiểu lầm lớn. Bởi vì khi đại thiếu gia tỉnh lại, cư nhiên mất đi trí nhớ, mà bạn gái trước của đại thiếu gia thấy trong báo có đưa tin cậu ấy trúng đạn nằm viện, lập tức đi tìm.

Không cần phải nói, vì mất trí nhớ, đại thiếu gia nhiên liền tin tưởng trong khoảng thời gian này đều là bạn gái trước ở bên cạnh, ngày đêm cực nhọc chăm sóc.

Tình cũ cộng thêm cảm động, đại thiếu gia đối với vợ mình chẳng quan tâm liền ghi hận trong lòng. Hơn nữa bạn gái trước vì lần nữa đoạt lại người yêu của mình, dĩ nhiên cũng sẽ không đối với tình địch nương tay. Giả trang mềm yếu cùng vô tội là tuyệt chiêu của cô ta, vì vậy, mới đến đảo này hơn một tháng, đã tìm đến nữ chủ nhân giương oai, hơn nữa cũng không biết cô ta nói lời đồn ác độc gì, cư nhiên đem Nhị thiếu gia ép rời đi.

Ngoài mặt nói là hi vọng Nhị thiếu gia trở về trông coi công ty, thật ra thì chính là muốn đuổi anh đi, bởi vì người trên đảo sẽ thay phu nhân kêu oan, cũng chỉ có Nhị thiếu gia.

Dĩ nhiên còn có cô, nhưng mà cô chỉ là một người làm, lời nói làm sao có trọng lượng?

Cô thật là không hiểu, tại sao phu nhân lại độ lượng như vậy?

Nhìn thấy Tú Văn vừa càu nhàu, vừa dọn dẹp quần áo chuẩn bị đi tắm, Khương Bình không nhịn được thở dài, ngay sau đó lại nghĩ đến mình không thể than thở, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng.

Cô biết Tú Văn thay cô bất bình là vì muốn tốt cho cô, cũng biết Thiên Phàm mất trí nhớ nên hiểu lầm mình, cho là cô như trong lời Tiểu Thiên nói, là cô gái hư vinh vì tiền tài mà gả cho anh, hơn nữa còn nói khi anh bị thương, cô một chút cũng không lo lắng hay khổ sở, càng không ở bên cạnh anh.

Cô đều biết, bởi vì ở nơi đây không giấu được lời đồn gì, càng không cần phải nói này lời đồn là cố ý bị phóng đại.

Cô cũng từng nghĩ muốn rời khỏi đây, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, cô nhất định phải tỉnh táo suy nghĩ.

Cô hiểu được khi sinh ra mà không có cha mẹ bên cạnh thật thương tâm biết bao, lẽ nào cô có thể độc ác tước đoạt tình thương của người cha đối với bảo bảo sao?

Hơn nữa cô tin tưởng, một ngày nào đó Thiên Phàm sẽ khôi phục trí nhớ, như vậy anh rồi sẽ biết anh sai lầm.

Trừ điều đó ra, cô còn hy vọng xa vời gì nữa?

Ban đầu không phải cô đã nói qua không cần anh yêu sao?

Cô sẽ gả cho anh, là bởi vì cô không có chỗ để đi, không có ai để dựa vào, cô không muốn tiếp tục lệ thuộc vào cha mẹ nuôi, mới có thể tới hòn đảo này.

Cô sờ sờ bụng của mình, dĩ nhiên vì bảo bảo chưa ra đời mới là nguyên nhân chủ yếu.

Hiện tại mọi suy nghĩ của cô đều muốn đặt bảo bối lên phía trên, về phần Hùng Thiên Phàm yêu như thế nào, tình nhân cũ cùng anh tro tàn lại cháy, đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện rất quan trọng.

Cô còn chưa muốn tham gia quá sâu, bởi vì cô biết lòng ghen tỵ là nguy hiểm nhất.

Cần gì đụng chạm, cần gì ghen tỵ, anh còn chưa nói qua anh yêu cô.

Anh cùng cô dây dưa, chẳng qua là trời sinh nam nhân có bản tính săn thú, cô chỉ là một trong những chiến lợi phẩm của anh, mà cô sẽ diễn tốt nhân vật này.

Nhìn thời gian, cũng nên mang bảo bảo đi ra ngoài tản tản bộ rồi. Khương Bình thu dọn các bức tranh trước mắt xong, liền đội nón lên, chuẩn bị tản bộ.

Ánh mắt trên lầu chuyên chú nhìn vườn hoa. Rốt cuộc cũng thấy bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện, Thiên Phàm mới phát hiện mình ngừng thở.

Anh không nhịn được mà nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt như là đói khát nhìn theo bước chân của cô, giống như một người tà ác cuồng rình coi người khác.

Anh đã chú ý cô mấy ngày rồi. Anh biết mỗi ngày vào thời điểm này cô sẽ xuất hiện trong hoa viên, có lúc cô sẽ dừng lại ngửi một cái đóa hoa, có lúc sẽ cắt một vài bông hoa xinh đẹp về trang trí phòng.

Anh nhìn tủ nhỏ bên giường đầy Mãn Thiên Tinh, trong bình hoa mỗi ngày đều là một loài hoa, hôm nay là Mãn Thiên Tinh.

Anh rất muốn biết cô từ lúc nào đã vào đổi hoa? Sao anh cũng không biết?

Tây Phi nói cô là vợ anh, nhưng mà tại sao anh đối với cô một chút cũng không nhớ?

Nhưng mà anh nhớ Tiểu Thiên, ngay cả em trai cũng không nhớ nổi mà chỉ nhớ rõ Tiểu Thiên, cho nên anh nắm thật chặt người quen thuộc này.

Cũng không phải vì anh đối với Tiểu Thiên tình cũ chưa dứt, chỉ là anh cần một người quen ở bên người, dù sao việc quên mất mọi người là một việc chuyện rất đáng sợ.

Tất cả mọi người nói với anh, tại hoa viên đó là vợ của anh, như vậy tại sao cô lại không đến chăm sóc chồng mình?

Nghe nói thời gian anh gặp chuyện không may cô cũng không đến, hiện tại anh đã về nhà, cô vẫn không sang đây nhìn anh một cái.

Sau khi trở lại trên đảo, anh vẫn không có cơ hội lại gần nhìn cô, nên bộ dạng cô như thế nào anh cũng không rõ.

Đây là việc mà một người vợ nên làm sao?

Tiểu Thiên nói cô vì tiền của anh mới gả cho anh, cũng nhờ cô mà công ty cha mẹ cô có rất nhiều lợi ích.

Vì hư vinh, vì tiền mà chịu bán mình, anh không hiểu tại sao mình lại lấy cô vào cửa?

Nghe nói cô có đứa trẻ rồi, nhất định là có con mới cưới, chắc là dùng đứa bé uy hiếp anh, mới có thể làm anh đồng ý kết hôn, làm loại này chuyện ngu xuẩn này.

Mặc dù anh mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa sẽ mất đi cá tính, còn có nguyên tắc của mình.

Trên căn bản, khi trở về nhà, thấy cảnh vật quen thuộc, anh phát hiện mình cũng dần dần nhớ lại.

Việc duy nhất làm anh không hiểu là tại sao anh lại không nhớ nổi người tên là Khương Bình, là vợ của mình.

Chỉ là...... Dáng dấp cô thật giống Tiểu Thiên, chẳng lẽ mình vì nguyên nhân này mới cưới cô sao? Bởi vì cô là một thế thân?

Lúc này, cô giống như cảm nhận được ánh mắt thăm dò của anh, tay vịn cái nón, ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu hai.

Anh không né tránh, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

Nếu như cô là thế thân do anh dùng tiền mua về, nhất định cô sẽ sợ hãi ánh mắt của anh. Ánh mắt lạnh như băng của anh đã thay anh hàng phục rất nhiều người.

Một nữ nhân hư vinh, nhất định sẽ sợ ánh mắt lạnh lùng chăm chú của anh, ít nhất Tiểu Thiên biết sợ.

Nhưng điều làm anh kinh ngạc chính là, cô lại xoay người tiếp tục làm chuyện của mình, còn thoải mái ngâm nga bài hát, giống như đối với việc anh nhìn chằm chằm cũng không để trong lòng.

Chẳng lẽ cô không sợ anh sao? Chẳng lẽ cô sẽ không chột dạ hoặc là cảm giác có tội sao? Coi như là vì tiền của anh mà gả cho anh, ít nhất khi chủ nhân ngã bệnh cũng nên ân cần lấy lòng chứ?

Một cỗ lửa giận từ trong lòng xông lên, anh không suy nghĩ nhiều liền gọi Tú Văn.

"Dạ, đại thiếu gia, có gì phân phó?"

"Đi tìm phu nhân tới đây."

Nghe đại thiếu gia muốn gặp phu nhân, Tú Văn cảm thấy đây thật là chuyện vui, bởi vì hồ ly tinh kia không cho phép bất luận kẻ nào đến gần đại thiếu gia, ngay cả phu nhân ả cũng giả truyền do đại thiếu gia ra lệnh không cho đến gần.

Thật ra thì, đây căn bản chính là lời nói dối, nhưng mà đại thiếu gia không nói, cô là người làm, cũng không thể nói. Dĩ nhiên cũng sợ phu nhân đến, nhất định sẽ bị đại thiếu gia cùng ả hồ ly tinh kia ăn hiếp.

Hiện tại đại thiếu gia chủ động nhắc đến, quá tốt mà, cô ba chân bốn cẳng chạy đi tìm phu nhân.

Thời gian chờ đợi cô đối với Thiên Phàm mà nói, lại khó như vậy. Anh cảm giác mình giống như lần đầu tiên muốn gặp người yêu, không khống chế được nhịp tim tăng nhanh.

Thật sự là cảm giác kỳ quái.

Vừa lúc đó, cửa vang lên tiếng gõ.

"Vào đi."

Khi cô xuất hiện trước mắt thì khuôn mặt đoan trang nhỏ nhắn nhanh chóng thoáng qua trong đầu anh, một hình ảnh quen thuộc mới lóe lên liền biến mất.

Đó là hình ảnh anh cùng Khương Bình nhiệt tình ở chung một chỗ, hai người lửa nóng hôn nhau, giống như trên thế giới này không có người nào có thể tách bọn họ......

"Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì không?"

Một ngữ điệu khách khí cắt đứt hình ảnh trong đầu anh, anh lập tức bị gọi về thực tế. Anh chăm chú nhìn cô, không thể lý giải mình từng cùng cô gái lạnh như băng này có nụ hôn nóng bỏng sao?

Anh tuyệt không tin tưởng, nhưng mà ngọn lửa trong cơ thể vì hình ảnh nóng hừng hực vừa rồi mà sôi trào không dứt.

"Nghe nói cô là vợ mới cưới của tôi.”

Nghe nói Khương Bình vừa nghe thiếu chút nữa bật cười, nhưng mà vẫn nhịn được. Loại chuyện như vậy còn phải nghe nói, thật là có ý tứ cực kỳ.

"Không sai!" cô gật đầu một cái.

"Tình cảm của tôi với cô không tốt sao? Tại sao khi tôi lại bị thuơng lại không thấy cô quan tâm tới? Ít nhất đối với việc tôi là đại ân nhân nhà cô, là Đại Kim Chủ, cô cũng nên tận tâm chứ?"

Anh cố ý nói lời khó nghe, muốn xem cô thanh minh cho bản thân. Nhưng mà cô chỉ giống như một pho tượng Thánh mẫu Maria, đứng lẳng lặng trước mặt anh, không mở miệng nói một câu.

"Nói chuyện." Anh không vui ra lệnh.

"Tôi tin tưởng ở bên cạnh anh có Tiểu Thiên tiểu thư là đủ rồi, dù sao ban đầu anh lấy tôi, cũng chỉ là muốn làm thế thân mà thôi." Khi cô thấy Tiểu Thiên, hơn nữa biết cô ấy là mối tình đầu của Thiên Phàm, trong lòng liền hiểu rõ.

Cô chỉ là thế thân.

Nếu chủ tử chân chính xuất hiện, cô là thế thân cần gì phải cố gắng tới giành.

"Nhưng mà người tôi cưới là cô."

"Nhưng mà người anh yêu là Tiểu Thiên tiểu thư."

"Cô ở đây cùng tôi lý sự sao?" Anh nghiêm mặt, mất hứng hỏi.

Nhìn vẻ mặt quen thuộc kia làm cô nhớ tới những ngày hai người ở chung một chỗ dây dưa. Mặc dù trước đây cô không thích, nhưng mà tại giờ khắc này, cô cảm thấy rất nhớ.

Nhưng mà hiện tại anh chỉ là một người mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ nổi, cho nên loại vẻ mặt này cũng là từ bản năng.

Cô không trả lời, nhưng mà trên mặt vẻ mặt đã để lộ tất cả, cô tuyệt không quan tâm anh.

Không có ai có thể coi thường anh, càng không cần phải nói là một cô gái mà anh dùng tiền nua về.

"Từ hôm nay trở đi, tôi muốn cô có trách nhiệm một người vợ." Anh lạnh lùng tuyên bố.

Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy khuôn mặt tỉnh táo của cô lộ ra một chút sợ hãi, thì ra cô cũng sẽ có lúc biết lo sợ.

"Tôi sợ rằng không thể, có hai nguyên nhân, một là Tiểu Thiên tiểu thư, một nữa là tôi không thể ngủ quá muộn, tôi phải tự chăm sóc tốt thân thể."

"Tôi biết rõ cô mang thai."

Anh lẳng lặng nói, giọng điệu giống như đứa bé trong bụng cùng anh không có quan hệ, điều này làm cho cô đau lòng.

"Đúng vậy, cho nên vẫn là duy trì tình trạng này đi!" Cô sẽ thật tốt sống qua ngày, dù sao thì khi bắt đầu cô cũng chưa có tính toán lệ thuộc vào anh.

Ban đầu cô chỉ muốn tìm một chỗ, có thể là chính mình, cũng cho là mình có thể cùng anh trải qua cuộc đời mới, lại vạn vạn không nghĩ tới số mạng trêu cợt người, anh bị người ta sát hại, giờ bị mất trí nhớ.

Anh lạnh lùng nói nhỏ, "Tôi cũng không phải là muốn cô khiêng tôi đi khắp nơi, chỉ là muốn cô dâng trà, chuyện đơn giản như vậy cô cũng làm không được, hay là không muốn làm?" Rõ ràng là muốn cô hầu hạ mà.

Thật ra thì, bên cạnh anh có Tiểu Thiên là đủ rồi, không cần cô tới quấy rối.

Xem ra, người đàn ông này không muốn để cô trải qua những ngày thật tốt, thậm chí còn muốn đem cô thành người làm mà sai bảo.

Cũng được! Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, dù sao cô mỗi ngày cô đơn cũng rất nhàm chán, có anh nói chuyện một chút cũng tốt.

"Tôi hiểu rồi." Khương Bình gật đầu.

"Hiện tại giúp tôi rót một ly trà."

Cô mở to mắt nhìn anh, anh biết cô đang suy nghĩ gì, cô đang suy nghĩ anh đã khôi phục rồi, còn có thể đi tới đi lui, tại sao còn phải kêu người ta thay anh rót trà?

Nhưng mà cô vẫn đi tới trước ngăn tủ thay anh rót trà.

Khi Khương Bình chuyên tâm đem lá trà bỏ vào trong ấm, người đàn ông sau lưng cô bị hình ảnh này gợi nhớ gì đó.

Giống như trước kia đã từng như vậy. Anh hoảng hốt, chậm rãi đứng lên, không kìm hãm được mà vươn tay, từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô.

"A! anh làm ướt......" Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên cô nhớ tới trước kia cũng từng có tình cảnh giống vậy.

Cảm thấy thân thể cô cứng ngắc, anh vùi mặt mình vào cổ cô, hơn nữa ở bên tai cô ép hỏi, "Chúng ta đã từng như vậy, đúng không?"

"Không có." Cô ăn ở hai lòng.

"Không! Tôi tin tưởng có."

"Đừng quên là anh đang mất trí nhớ."

Đột nhiên cô bị xoay người lại, buộc phải đối mặt anh, lại lần nữa chăm chú nhìn vào cặp mắt của anh.

Nhìn mặt mũi cô cùng Tiểu Thiên cũng có nét giống, giống nhau mặt mũi làm anh bất đồng tình cảm. Từ khi anh mất trí nhớ, hôm nay là lần thứ nhất anh nhìn gần cô, cũng cảm nhận được cô mang cho mình một loại ảnh hưởng không nói lên lời.

Đôi mắt to ngập nước, tràn đầy sức mạnh cùng kiên cường ưu sầu, đôi môi hồng nộn, nhỏ nhắn mím chặt, cô giống như một cô gái nghiêm túc.

Anh có Tiểu Thiên, cho nên vật thay thế cũng sẽ không có bất kì tình cảm gì rồi, nhưng mà nội tâm anh lại không nghĩ như vậy.

"Không sai, thật sự là tôi mất trí nhớ, chẳng qua tôi có thể có phương pháp nhớ lại." Nói vừa xong, anh liền bá đạo cúi đầu, hôn môi cô thật sâu.

Mùi vị của cô lập tức bao vây lấy anh, ngọt ngào, nhàn nhạt vị Trà Hương. Anh chưa từng hôn qua đôi môi mê người như vậy, làm cho anh vừa hôn liền nghiện, không rời đi được.

Vừa bắt đầu anh chỉ muốn trắc nghiệm, chỉ là muốn trừng phạt cô đối với mình lãnh đạm cùng xa cách, bởi vì không có người con gái nào dám lớn lối không để ý tới anh, ngay cả Tiểu Thiên là người anh thích nhất cũng không dám công khai phản kháng.

Cô gái không chịu khuất phục này làm cho anh mê bị hoặc, vừa hôn môi cô, anh lập tức mất hồn.

Kể từ khi mất đi trí nhớ tới nay, anh cũng không muốn có phụ nữ, dù Tiểu Thiên ở bên cạnh không ngừng dụ hoặc, trêu chọc, tính toán cùng anh khôi phục lại quan hệ trước đây, anh cũng không hứng thú.

Nhưng mà bây giờ ôm thân thể mềm mại này, anh lập tức có phản ứng, thậm chí kích động muốn bất chấp tất cả đoạt lấy cô.

Anh hài lòng nghe cô không tự chủ rên rỉ, kinh ngạc rằng chỉ vì một tiếng rên khẽ của cô đã có thể châm ngòi dục vọng dưới thân anh, một loại không hiểu cùng khốn hoặc kích tình trong lòng anh kích động.

Cô gái này rốt cuộc ở trong lòng anh có bao nhiêu địa vị?

Nếu như cô thật sự là cái loại hám tiền, tại sao chỉ là một nụ hôn, cũng đủ để cho anh nguyện ý buông tha tất cả, chỉ cầu có thể như vậy mà hôn cô cả đời?

Anh nghĩ muốn thăm dò, tìm kiếm nghi ngờ trong lòng.

Đầu lưỡi của anh ép buộc tiến vào trong miệng cô, ngang ngược thăm dò, quấn quít lấy lưỡi cô. Bàn tay cũng không an phận ở trên người cô vuốt ve, đi tới ngực cô. Cúc áo trên y phục bị anh thô bạo lôi kéo, bay mất mấy cái ra ngoài.

"Không cần......" Một mặt lo lắng anh sẽ làm thương bảo bảo, mặt khác là không thích anh làm cô đau.

Nhưng mà đã hơn ba tháng không có phát tiết, bây giờ dục vọng đã đạt tới cực điểm, càng không thể thu lại, anh nghĩ muốn đoạt lấy cô.

Chồng và vợ hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu như anh muốn khôi phục một chút nhớ lại, có phải hay không cũng nên làm như vậy?

Sợ anh làm thương mình, Khương Bình không giãy giụa, mặc cho anh như đói khát không ngừng hôn mình, cho đến anh lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, tâm tình kích động nhìn chăm chú cô.

Một cô gái, lại có hương thơm mê người, anh cảm thấy giữa hai chân mình không cách nào khống chế mà sưng lên. Anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm người mà mỗi tối mình nằm mơ thấy chính là cô.

"Tôi hiện tại biết vì sao lại muốn kết hôn với cô."

"Tại sao?" Cô vừa mở miệng, liền muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình. Hỏi vấn đề này, chắc chắn anh sẽ nói ra những lời làm cô khó chịu.

"Bởi vì cô có thể khơi lên dục vọng của tôi." Tròng mắt đen che kín tình cảm mãnh liệt, cho thấy anh đối với nụ hôn kia vẫn còn lưu luyến, cũng cho thấy anh muốn nhiều hơn.

"Cho nên?"

"Về sau cô cùng tôi ngủ, mỗi buổi tối, không cho phép vắng mặt." Hoàng thượng uy phong ra lệnh.

Mà tiểu phi tử là cô...... Chỉ có thể đón nhận.