Trong phòng anh có một khung cửa sổ.
Chẳng biết từ lúc nào, Chiến Dã thích đứng bên cửa sổ nhìn ra phương xa hàng hàng dãy dãy núi cao núi thấp, kéo dài như vô tận. Anh bắt đầu có chút khó hiểu, nơi bị che lắp bởi trùng trùng núi cao như thế sao vẫn có người muốn trụ lại. Tổng cộng cùng lắm được hơn một trăm hộ dân, cửa tiệm lớn nhất cũng chỉ có hai tầng, nhưng những người dân nơi đây vẫn muốn sinh hoạt chốn này.
Anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình sẽ ở đây ngẩn ngơ cả đời, nhưng khi anh bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh về sau, thật lạ lùng anh chẳng có chút sợ hãi.
Có lẽ, anh thật sự cần yên tĩnh một chút. Hai mươi tám tuổi, anh dần dà cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt.
Có lẽ, anh thật sự nên bắt đầu một cuộc sống bình thường.
Có lẽ-
Anh kéo giường đến gần cửa sổ, chỉ cần ngồi xuống là có thể nhìn ra ngoài. Vào mùa mưa, hàng ngày mưa to tạt vào cửa sổ thấm ướt ra giường. Đã từng vài lần anh đang ngủ rồi bị mưa tạt vào lay tỉnh, giường đệm thấm ướt một mảnh, mặt mũi cũng ướt mèm-
Tiễn Diệp nói, thói quen này của anh không tốt.
Quan Trí nói, đầu óc anh bộ muốn bị nhũn nước hửm?
Lão Cao nói, cục trưởng chắc tôi đi chuẩn bị mấy bộ ra giường cho cậu nhá!
Nguyên Chiến Dã chợt nghĩ, mình có nên tìm một cô bạn gái–
Anh cũng không cho là mình là một đồng tính luyến ái. Thực sự, cùng đàn ông làm cũng đâu thể khẳng định không thể làm cùng phụ nữ, mặc dù cái ý nghĩ này nó hơi quá đáng, nhưng anh muốn mình có một cơ hội làm lại từ đầu. Tuy rằng anh không nghĩ mình phải trả giá gì, cũng chẳng cần mất đi thứ gì, cho dù có chăng nữa anh nhất định sẽ tìm về.
Hai vị cảnh sát ngồi dưới táng cây, một mở phanh áo khoác lộ ra áo thun bên trong màu trắng ngà, chân đi giày thể thao, tóc rối một nùi nhìn đủ biết chẳng được chăm chút là bao. Người còn lại cũng mở hai nút áo trên cùng, áo sơ mi bên trong dù trắng tinh nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nếp nhăn, cả hai đang hút thuốc nhả khói.
Hiện tại là giờ tuần tra.
“Gì thế này? Áo sơ mi hôm nay sao không nhờ Tiễn Diệp ủi cho?” Quan Trí liếc nhìn Chiến Dã có chút bất bình kéo kéo cổ áo anh.
Chiến Dã lấy điếu thuốc ra, “Cậu ấy cũng chẳng phải mẹ tôi.”
Quan Trí cười cười, “Vậy thì cũng phải là “bạn gái” chứ!” Nguyên Chiến Dã liếc cậu chàng một cái sắc lẻm, đối phương không trông thấy vẫn bình thản ngẩng đầu ngắm trời, miệng ngâm nga hát, ngón tay gõ gõ theo tiết tấu.
Đến trấn Thanh Tuyền cũng gần một tháng rồi, anh dần dà đã quen với lối sống nơi đây. Một cảnh cục gồm bốn người, ở một trấn nhỏ dường như không có tội phạm, công việc thanh nhàn, thức ăn thanh đạm nhưng ngon miệng, cuộc sống bình lặng như nước- hoàn toàn khác xa cuộc sống của anh.
Vẫn là câu nói kia, thói quen, kỳ thật là một thứ rất đáng sợ.
“Này! Đến đây cũng lâu rồi vẫn chưa nghe anh kể về chuyện trước kia nha!” Nguyên Chiến Dã ở đây cũng nhiều ngày rồi mà Quan Trí chỉ gọi anh cục trưởng đúng một lần ngày đầu gặp mặt.
Nhấp nhấp điếu thuốc trên miệng, anh trầm mặc vài giây, nói: “Tôi cũng chưa nghe cậu kể chuyện của mình.”
“Tôi?” Quan Trí chỉ vào mình cười nói: “Tôi là thứ phế vật ngoại trừ đánh nhau ra chẳng biết làm gì, vì biết đánh đấm nên mới làm cảnh sát, mà cũng vì đánh lộn nên mới bị điều đến đây. Đơn giản vậy thôi! Nếu anh còn muốn biết chuyện của Tiễn Diệp và Lão Cao thì tự đi hỏi họ đi.”
Câu trả lời cho có lệ nhưng lại chẳng thể nói là không đúng. Nguyên Chiến Dã rút điếu thuốc ra ngẩng đầu nhìn trời, ánh dương thật chói lòa, anh ép mình phải mở to ha mắt, đến khi nước mắt vờn quanh nơi khóe, nhẹ nói một câu: “Trước kia tôi là một nằm vùng.”
Quan Trí sửng sốt.
Đợi vài giây vẫn không thấy phản ứng, anh chậm rãi quay đầu. Cùng lúc đó, Quan Trí như bị kim đâm vào mông nhảy dựng lên, vẻ mặt hiện giờ y như trông thấy xác chết ngồi dậy khỏi hòm.
“Oa vãi chưa! Nằm vùng a! Thực con mẹ nó suất ngất ngây! Anh hùng a! Anh hùng!”
Khóe miệng khẽ giật giật hai cái, anh cố sức rút tay ra khỏi tay Quan Trí.
“Cũng chẳng có gì-” Còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Anh nằm vùng ở đâu? Băng đảng xã hội đen? Buôn bán ma túy? Hay là nhà chứa? Nhiệm vụ là gì? Có bị lật mặt mà phải đại chiến ba trăm hiệp với bọn họ rồi thành công trở ra? Có vũ khí bí mật gì không? Có bị bắt phải hít ma túy không? Có giết người chưa?” Một đống câu hỏi liên tục ào ào trào ra khỏi miệng Quan Trí. Nguyên Chiến Dã đầu muốn nổ tung.
“Cậu xem phim nhiều quá phải không?” Anh có chút bất đắc dĩ nói.
Quan Trí cười há há hai tiếng, “Lần đầu tôi gặp nằm vùng mà, có chút hưng phấn! Nói nhanh lên! Rốt cục là có nhiệm vụ gì?”
Nguyên Chiến Dã nháy mắt một chút, lẳng lặng nhìn xa xa, nhẹ nhàng bâng quơ mà rằng: “Rất bình thường, hơn nữa còn thất bại. Cho nên mới bị phái đến đây.”
“Hửm?” Có chút nghi hoặc nhìn anh, Quan Trí nhíu nhíu mày, “Vậy thôi hả? Anh cũng dễ bị đuổi quá chứ.”
“Chứ sao giờ?” Nghiêng đầu nhìn cậu trai toàn thân đều tỏa ra nhiệt huyết, Nguyên Chiến Dã cười cười, “Cậu cho rằng nằm vùng là phải như cậu tưởng tượng sao?”
“Dù không giống phim nhưng ít nhất cũng rúng động lòng người chút chớ?” Quan Trí cào cào tóc, lầm bầm: “Anh cũng đã nói chi tiết gì đâu mà-”
Chi tiết- Nguyên Chiến Dã trong lòng thầm lẩm bẩm hai chữ này, giọng nói bên cạnh dần xa xăm- hình ảnh trước mắt bắt đầu biến hóa, thực xa lạ, nhưng lại rất quen thuộc-
“Này! Ê! A Chiến? Nguyên cục trưởng? Nguyên Chiến Dã! Đồng chí Nguyên Chiến Dã!”
“Hả?” Hồn nhập về, anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phóng đại của Quan Trí trước mắt mình, biểu tình có chút buồn cười nhưng cũng ẩn chứa lo lắng.
“Anh làm sao vậy? Như bị ly hồn thành xác khô!”
“Xin lỗi-” Nguyên Chiến Dã cười cười, nghĩ muốn hút thuốc, lại phát hiện điếu thuốc trên tay đã tàn rụng xuống đất từ lúc nào, bàn tay vốn giơ lên giờ phải vờ như muốn vuốt mặt, “Mấy hôm rồi ngủ không ngon, không ngờ lại ngủ quên.”
“Hả?” Quan Trí mở to mắt nhìn anh hoài nghi, “Anh có thể mở to mắt mà ngủ vậy à?”
“Ha ha!” Cường gượng hai tiếng, “Mỗi người đều có sở thích kỳ quái riêng mà.”
“Phải không? Có sao? Tôi cũng có hả?” Quan Trí lại ngồi xuống chỗ cũ, ngẫm nghĩ lại coi mình có cái sở thích nào gọi là kỳ quái không.
Nguyên Chiến Dã thở phào nhẹ nhõm một hơi. May quá, đơn thuần cũng có chỗ tốt của đơn thuần.
Một buổi sáng đã trôi qua như thế.
“Năm nay mưa hơi kỳ lạ, có vẻ như sớm hơn năm ngoái-”
Cảnh cục trấn Thanh Tuyền, Tiễn Diệp đứng bên cửa sổ nhìn ra mưa ngày càng to, cảm thán một câu, thanh âm nhàn nhạt nghe như đang ngâm thơ, cảm giác khó tả. Nguyên Chiến Dã rời mắt khỏi tạp chí trong tay ngẩng đầu nhìn cậu, áo sơ mi trắng điểm hoa văn xanh nhạt khẽ lung lay theo gió, có chút ướt nhưng đối phương dường như không màng đến.
“Mùa mưa ở đây có dài không?” Bất tri bất giác mà buột miệng ra một câu, anh cũng giật cả mình, sao cứ như bị thôi miên mà mơ màng nói ra. Trong văn phòng Quan Trí ghé vào trên bàn ngủ, lão Cao nói đi vệ sinh cũng hơn nửa giờ rồi chưa thấy ra, Tiễn Diệp quay đầu nhìn anh, mỉm cười, “Không đâu.”
Nụ cười kia, làm anh nhớ đến một người.
Cảm giác thực bất lực, không muốn nhớ tới rồi lại phát hiện vốn dĩ chưa từng quên. Thoáng trong nháy mắt, anh nhận ra anh đang tự lừa dối chính mình.
“Mùa mưa nơi đây có thể nói là ngắn, mấy ngày là cùng thôi-” Tiễn Diệp tiếp tục nói, “Trời mưa- không phải là loại thời tiết làm người ta thích được- nhỉ?” Nói xong xoay người nhìn anh hấp háy mắt cười.
Câu vừa nãy dường như bao hàm nhiều ý tứ kỳ quái. Anh cũng chẳng rõ vì sao mình lại nhĩ như vậy, Tiễn Diệp này như một tờ giấy trắng, nhìn như chẳng có gì cả, nhưng lại như thứ gì cũng có thể có. Toàn bộ cảnh cục này, ngoại trừ lão Cao không được nổi bật, Quan Trí nhiệt huyết đầy mình, anh cảm thấy Tiễn DIệp là người duy nhất anh nhìn không thấu.
“Vài ngày nữa- sẽ có chuyện thú vị xảy ra.” Tiễn Diệp đột nhiên nói một câu, khóe miệng khẽ giương đưa tay đẩy kính mắt, câu nói như một lời tiên tri mập mờ làm người nghe phải loạn nghĩ. Nguyên Chiến Dã muốn hỏi, rồi lại không rõ những lời này ý cậu là gì, đã thế Tiễn Diệp còn nháy mắt một cái như đợi anh hỏi ra. Nhìn qua- hình như là đang dụ dỗ…
Nguyên Chiến Dã cảm thấy anh nên mở miệng hỏi, “Cậu-”
“Lại một chai nào~~!” Một tiếng rống to, Quan Trí đang mơ màng ngủ dùng sức đập tay cái “bộp!” xuống bàn thật mạnh dọa anh giật bắn, câu nói tiếp theo toàn bộ nuốt ngược về, may là anh căn bản cũng không biết nói gì.
“Tiểu Diệp ơi~~! Sò hôm qua có phải bị hư rồi không?” Chất giọng run run của lão Cao vang lên từ ngoài cửa, “Tôi đã sớm nói đừng tin thằng cha già Nhị Đức Tử (*) này rồi mà, hải sản thẳng chả bán toàn được moi ra từ sông thối thôi~~~” Cửa bị mở ra, hé ra khuôn mặt xanh xao tái nhợt của lão Cao đang tiến vào phòng.
(*) Nhị Đức Tử [二德子]là tên nhân vật chính trong vở kịch truyền hình Quán Trà. Lão cũng là thương nhân gì đó, mình vẫn đang tìm hiểu thêm thông tin nhưng chưa ra TT – TT
Tiễn Diệp vẫn giữ nguyên nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Lão Cao, sò hôm qua là ông tự đi mua mà, tôi chỉ phụ trách khâu nướng chín thôi, hơn nữa- có mình ông ăn sò thôi chứ ai nữa!”
Lão Cao thều thào kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Xương cốt toàn thân như muốn gãy lìa rồi-”
Nguyên Chiến Dã cười cười, cuối cùng thì đã hiểu vì sao hôm qua anh tính cầm sò lên ăn thì bị Tiễn Diệp “trừng mắt” kèm theo nụ cười tủm tỉm. Người này thật là- khó hình dung được.
Đêm đến, lão Cao đã sớm nhũn nhão cả người nên lên giường ngủ. Quan Trí bảo bận việc vừa tan tầm đã vụt đi chẳng thấy tăm hơi, vì thế giờ cơm tối chỉ còn mỗi anh và Tiễn Diệp. Tiễn Diệp nấu mì, mì được làm thủ công, dù sợi mì vẫn chưa thực mảnh lắm nhưng rất đều, đặt trong tô sứ Thanh Hoa trắng, sợi mì trắng ngà nằm gọn bên dưới lớp thịt nướng xắt mỏng, rau xanh mơn mởn một màu rất đẹp mắt, trên mặt điểm chút hành thái nhỏ. Chỉ một bát mì, nhưng không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Nguyên Chiến Dã cầm đũa nhìn bát mì trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp đặt đĩa rau sống xuống bàn.
“Sao vậy? Không thích ăn mì?”
“Không-” Lắc đầu, đương nhiên không phải không thích rồi, nhưng lại chẳng thể nói rõ là gì. Xác định mình nghĩ mãi cũng không ra một câu khen ngợi ra trò, anh đành nói một câu: “Bây giờ hiếm lắm mới thấy mì sợi làm bằng tay.” Cũng không thể nói rõ ra cậu có thể chân chính làm một “người vợ hiền” được.
Đôi mắt sau cặp kính không gọng hơi nheo lại, Tiễn Diệp cười thêm sâu, nói: “Trước đây không thế đâu, sau này ở một mình, thức ăn cũng không cần làm nhiều nên cứ là mì thẳng tiến thôi. Nhưng mà cũng đã lâu rồi không làm lại giờ chẳng biết hương vị ra sao, nếm thử đi!”
Gật gật đầu, Nguyên Chiến Dã húp một ngụm.
Mỹ vị.
Tiễn Diệp nở nụ cười. Chiến Dã ngẩng đầu nhìn cậu.
“Tôi thích biểu tình này của cậu.” Lời vừa tuôn ra anh sửng sờ một chút. Tiễn Diệp tiếp lời: “Người đầu bếp sẽ rất vui khi người khác thích món ăn họ làm ra, biểu tình của anh nói cho tôi biết anh rất thích tôi- nấu mì.”
Nguyên Chiến Dã chờ đợi ước chừng cỡ ba giây mới nghe hai chữ cuối xuất hiện, không rõ vì sao mà trong lòng thoáng thấy chột dạ. Vẻ mặt cười tủm tỉm của Tiễn Diệp rất có lực sát thương, để giảm bớt không khí kì lạ, anh húp một muỗng nước súp, tùy tiện hỏi: “Cậu muốn làm đầu bếp?”
Đã ngồi vào bàn đối diện anh, Tiễn Diệp cầm đũa trộn trộn bát mì trước mặt, cười khẽ một tiếng, “Phải! Giấc mơ thuở nhỏ thôi, cũng đã quên lúc mấy tuổi rồi. Giờ ngẫm lại cảm thấy hơi buồn cười, không cầm dao xắt mà lại cằm súng, cũng không biết có được xem là có tương lai không!” Giọng nói mang theo một chút ngữ điệu trào phúng.
“Làm cảnh sát không tốt sao?” Nguyên Chiên Dã hỏi.
Tiễn Diệp không trả lời, hỏi lại: “Anh nói thử xem?”
Chiến Dã không trả lời cậu. Câu hỏi của anh thực có vấn đề, anh cũng là cảnh sát, nhưng lại không thể trả lời được có tốt hay không.
Khẽ thở dài từ đường mũi, Tiễn Diệp cúi đầu nhẹ giọng nói,
“Cảnh sát, một chức nhiệp thật làm người ta không thể vui vẻ được.”
Có một khoảnh khắc, Chiến Dã cơ hồ như phải nhận định rằng anh và cậu cùng một loại người. Nhưng rồi lại tự hỏi: Mình là loại người thế nào? Chẳng nói thêm lời nào, bốn phía dần dần bị tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn tiếng húp nước sùm sụp, Tiễn Diệp nhìn anh ăn rất có phong cách mà không khỏi bật cười,
“Tôi có phải thợ mì Nhật Bản đâu mà, không cần ăn lớn tiếng như thế đâu.”
(*) Ở Nhật Bản, khi ăn mì là bạn phải ăn thật lớn tiếng, húp sùm sụp càng tốt. Đừng nghĩ thế là bất lịch sự, ngược lại đó là cách bạn bày tỏ với người đầu bếp hoặc người mời bạn ăn rằng mì rất ngon.
Nguyên Chiến Dã miệng vẫn còn đầy ụ mì, lúng búng một câu không rõ chữ “Ăn rất ngon.” nhưng Tiễn Diệp nghe rõ ràng.
“Cậu là đầu bếp giỏi, cũng là cảnh sát giỏi, vừa giỏi làm bếp vừa giỏi làm cảnh sát, rất giỏi.” Nói xong húp một ngụm nước súp to, bát đã gần như thấy đáy, dù bụng đã dần sình trướng lên nhưng anh vẫn cố ăn đến cọng rau cuối cùng, rồi gác đũa xuống bàn, “Lần sau nếu vẫn chỉ có hai người chúng ta thì nấu mì nữa nhá!”
Đôi mắt sau tròng kính dày lần đầu tiên biểu hiện khác lạ không như bình thường, Nguyên Chiến Dã không phát hiện nhưng Tiễn Diệp lại nhận biết. Cúi đầu lặng lẽ cười, đoạn gật đầu cái rụp, vẻ như chắc chắn lắm: “Được.”
“Vậy cậu cứ ăn từ từ, tôi đi tắm.”
Ra khỏi phòng ăn anh đi thẳng về phòng, chân đạp lên sàn gỗ cũ mục vang lên “răng rắc”, nếu là thường ngày anh nhất định sẽ nhíu mày, nhưng hôm nay lại mắt điếc tai ngơ. Về đến phòng anh liền đóng cửa lại, lẳng lặng đứng tựa cửa không nhúc nhích, một phút sau mới nâng tay lên đặt lên trán, miệng phát ra thanh âm như đang than thở cho sự thất bại-
Anh làm bầu không khí trở nên ám muội quá. Tình hình khi nãy nhìn đâu cũng thấy tim hồng bay phấp phới!
Thượng đế a tha cho con đi! Thỏ không ăn cỏ gần hang mà! Ngày đầu tiên thì “ngủ” cùng đồng sự, bây giờ lại cùng đồng sự khác lời lẽ “ám muội”, Nguyên Chiến Dã, đây đâu phải “hậu cung” của mày nha!
Hậu cung? Nghĩ tới người đồng sự còn lại anh bất giác than than thở thở. Thượng đế xin hãy tha thứ cho con! Anh vậy mà dám nghĩ đến “Thái giám tổng quản”! Kiểu này thì tiêu rồi!
Đang tự trách cứ bản thân mình, thanh âm gì đó vang lên, chừng năm giây sau anh mới nhận ra đó là di động của mình. Nhạc chuông bình thường, như mấy tiếng chuông đồng hồ báo thức. Thực ra anh cũng dùng nó để làm nhạc chuông báo thức đó. Chiếc điện thoại cũ đã bị anh ném bỏ, cái này là Tiễn Diệp đưa cho anh, nói rằng có di động dễ bề liên lạc hơn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa dùng đến, cũng chẳng buồn nạp điện gì cả, cứ vứt trong ngăn kéo chẳng ngó ngàng đến.
“Có điện thoại sao!” Đi đến bàn kéo ngăn kéo lấy điện thoại ra, hiện ra dãy số lạ, anh không nhớ mình có cho ai biết số điện thoại mới này nha! Chẳng lẽ gọi nhầm số? Đầu dây bên kia tựa hồ như nhất định phải chờ anh bắt máy cho bằng được mãi vẫn không ngắt cuộc gọi. Do dự chốc lát anh vẫn ấn xuống nút nghe.
“Alo?” Anh thật sự không nghĩ ra ai gọi cho mình.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hít thở rõ ràng. Tim anh như bị hẫng một nhịp, bỗng cảm thấy lạnh tận xương tủy, mắt trợn trừng, thứ gì đó ở ngực đang kêu gào như muốn vọt ra, nhưng đến cổ họng thì bị nghẹn lại một chữ cũng không phát được.
Thiếu chút nữa là, anh nghĩ đến—
“Sao lâu lắc mới chịu nghe thế?” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm không nhanh không chậm, không thể nói rất quen thuộc nhưng cũng chẳng phải xa lạ. Nguyên Chiến Dã hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày.
“Tô-Hòa?”
Bên kia là một khoảng lặng.
“Tôi nghĩ cậu biết là tôi chứ-”
Thần kinh đang khẩn trương liền giãn ra, Nguyên Chiến Dã thở phào một cái, đặt mông nằm vật ra giường nhìn trần nhà.
“Sao tôi biết là cậu được? Khi nãy cũng có phải nhìn thấy số cậu đâu.”
Bên kia trầm mặc một lúc, anh nhìn nhìn di động, còn chưa tới nửa cục pin.
Bạn đang �
“Sao cậu biết số điện thoại này của tôi?” Anh hỏi.
“Thầy nói tôi biết.”
Anh nhớ ra, anh từng dùng số mới này gọi cho hiệu trưởng, cũng mới đây thôi.
Nghi ngờ đã được giải, rồi lại thêm nghi hoặc, anh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?” Định ôn chuyện à? Không phải chứ? Ngẫm đến thôi đã nổi da gà.
“Muốn hỏi thăm xem cậu ở đó ra sao thôi, thế nào? Nguyên cục trưởng?” Ba chữ sau cùng trong giọng nói có lẫn ý cười. Anh nghiến răng.
“Không tệ! Tốt lắm! Nơi này là địa phương tốt a! Non xanh nước biếc không khí trong lành phong cảnh hữu tình dân hiền chất phác, lại còn có suối nước nóng muốn tắm lúc nào cũng được!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, “Xem ra cậu sống không tồi.”
Chiến Dã trầm mặc, tâm cũng trầm xuống.
“Nếu cậu bằng lòng giải đáp những chuyện tôi muốn biết, tôi sống sẽ còn tốt hơn nữa.” Xem ra vẫn là không muốn từ bỏ một chút cơ hội- “Tô Hòa, ở đó rốt cuộc có hay không-”
“Nguyên Chiến Dã, cậu biết không? Tôi bắt đầu hoài niệm khi cậu gọi tôi “củ khoai tây” trước kia, ít nhất khi đó cậu rất đơn thuần, chẳng có động cơ gì mà gọi tên tôi, chẳng như bây giờ-”
“Tôi cũng không có động cơ gì cả, cũng không phải đang mưu bẫy cậu. Tôi chỉ muốn biết tình hình của bạn mình thôi, cậu không muốn nói tôi cũng chẳng ép, cậu, đừng có mà bày đặt giảng đạo với tôi!” Có chút kích động mà rống lên, bên tai bỗng vai lên tiếng bíp bíp, anh biết là sắp hết pin rồi.
Tâm tình không hiểu sao lại buồn bực.
Tô Hòa thở dài, “Tôi không muốn gây gỗ với cậu-”
Nguyên Chiến Dã nhắm mắt lại, không mở miệng. Cho đến khi Tô Hòa đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn quay về không?”
Mở mắt ra, anh trầm mặc vài giây, bên tai vang lên tiếng tít tít báo hiệu ngày càng dồn dập.
“Tôi-” Vừa mới nói một chữ di động đột nhiên “bíp” một tiếng, rồi im lặng, anh bất ngờ một chút, đưa điện thoại đến trước mặt, vẫn còn pin, vậy không phải vấn đề nơi anh mà là bên phía Tô Hòa ngắt cuộc gọi. Anh thở dài, tắt điện thoại quăng lên giường, sự bức bối trong lòng không giảm biết thậm chí ngày càng dầy đặc. Anh không biết vì cuộc gọi của Tô Hòa hay còn lí do nào khác-
Như có thứ gì chặn ở ngực, thực khó thở. Đưa tay thành thạo tháo hai nút áo trên cổ, anh nhắm mắt lại- lúc này di động lại vang lên.
“Chết tiệt!” Với tay lấy điện thoại, chẳng buồn mở mắt cứ thế áp lên tai nghe, “Cậu không thể để tôi thanh tĩnh một lúc hả?” Dù nghe như đang bực bội nhưng thanh âm cũng không lớn, thậm chí còn có một chút cảm giác như đang thương lượng.
Đầu dây bên kia im ắng vài giây, một tiếng cười khẽ từ bên kia truyền đến, đâm thẳng vào tai anh-
“Xem ra tôi không biết chọn đúng thời điểm rồi-”
Trong một giây, anh lập tức ngồi dậy, những phiền muộn hay nghi vấn vừa nãy chẳng còn tồn tại, cả người như con nhím lông dựng thẳng đứng. Giọng nói kia, như một thứ độc dược có thể kích thích thần kinh anh. Giọng nói ấy như một vết rạn ăn sâu xuống lòng đất, không thể trốn thoát-
“Nhiếp Phong Vũ-” Bất tri bất giác, đã buột miệng thốt ra.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, “Đã lâu không nghe cậu gọi tên tôi-”
“Tít tít tit tít~ tít tít tít tít~” Anh giật mình một chút, nhanh chóng đưa điện thoại ra nhìn pin, đã gần như hết sạch.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Như đang tự hỏi chính mình, thật lâu sau, “Chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể làm, không phải sao? Nguyên Chiến Dã, chúng ta chơi một trò chơi đi! Xem ai là kẻ cắn đứt cổ họng của đối phương trước, thế nào-”
“Anh-”
“Bíp” một tiếng, tắt phụp, màn hình tối đen. Anh nhìn chiếc điện thoại đã hoàn toàn “bị đơ”, một phút sau đột nhiên cắn răng vung tay quăng mạnh điện thoại văng vào tường rồi bật ra, nát thành từng mảnh, phát ra tiếng động không nhỏ.
“ĐM! Anh đi chết đi!”
Sói theo mùi máu mà từ từ tìm đến nơi, vì đó chính là con mồi đã bị nó cắn đứt cổ họng.
Nguyên Chiến Dã nhìn những mãnh vỡ điện thoại rải rác trên sàn, quá khứ như cơn thủy triều nhanh chóng ùa vào ngập đầu óc anh. Đó là dáng vẻ chính mình dưới thân Nhiếp Phong Vũ mà rên rỉ thở dốc, đó là khi thi thể Trần Tích được mang đi, đó là khi Trương Gia Dương đứng cạnh Nhiếp Phong Vũ, đó là khi Chu Chính cầm chìa khóa cổng nhà tù-
Kí ức vẫn là như thế, nhưng hiện tại, chúng ta sẽ không lừa gạt nhau nữa đâu.
Kẻ ngốc có thể từ từ mà học cho khôn ra, và chỉ cần làm thằng ngốc một lần là đủ rồi! Nhiếp Phong Vũ, tôi sẽ không để anh lại vờn tôi như vờn thằng ngốc nữa đâu.
Ngoài cửa, người vẫn tựa vào tường nhẹ nhàng thẳng người, đưa mắt nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, chầm chậm xoay người rời đi. Sàn nhà gỗ mục không phát ra thanh âm nào.