Chiến Dã cảm thấy thực may mắn, vì anh chưa nói ra mấy câu đại loại như “đá gãy thằng nhỏ”. Nếu không- anh thực sự không biết làm sao.
Người đàn ông đang bị anh nắm cổ khẽ chuyển đầu làm anh trông thấy được sườn mặt nghiêng, mũi thực cao, chỉ nhìn một bên mặt cũng biết rất anh tuấn. Anh cũng chẳng quan tâm hắn ta có anh tuấn hay không, điều làm anh khó chịu là ánh mắt của hắn.
Ánh mắt kia, như đang nhìn một con giun, tràn ngập khinh thường và trào phúng, dường như chẳng để anh vào mắt dù cho hiện tại đang bị anh nắm cổ.
Khó chịu! Cực khó chịu!
Anh khẽ nghiến răng, chầm chậm buông lỏng tay, mặc dù không rõ người đàn ông này là ai nhưng có thể khẳng định: anh bắt sai người.
Từ từ lui về sau từng bước, anh áp chế cơn bực bội, “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người.”
Người đàn ông hấp háy mắt một chút, nhẹ nhàng cười phì ra từ đường mũi. Chậm rãi xoay người đối mặt với anh, cơ thể rắn chắc làn da màu lúa mạch, bả vai to kết hợp hoàn mỹ với tấm lưng rộng vòng eo nhỏ, cơ bụng sáu múi- cũng có thể là tám múi, còn một phần cơ thể ngập trong nước không thấy rõ lắm, nhưng cũng đủ để cùng là đàn ông như anh mà phải bội phục. Nghe cho kĩ, là bội phục chứ không hâm mộ!
Không giống người Trung Quốc lắm. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi đối mặt người kia, ý là người trước mặt mình hiện giờ rất có khả năng là con lai. Dù rằng tóc đen mắt đen, nhưng khung xương này khó có người thuần gốc phương Đông nào có được.
“Ngắm đủ chưa?” Người đàn ông đột nhiên nói, thanh âm không nghe ra tức giận, lại có điểm châm chọc.
Anh ghét nhất là nghe phải giọng điệu này!
“Cũng chỉ thế thôi.” Anh híp híp mắt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn ta, còn cố ý dừng tầm mắt trên mặt nước nhiều lần, dù rằng chẳng mong chờ gì phản ứng đỏ mặt như mấy cô nàng, anh cũng chỉ là muốn chọc tức gã này thôi.
“Hờ hờ!” Lần này là tiếng cười thật, phát ra từ lồng ngực, trầm trầm.
Anh có chút ngạc nhiên, đoạn đưa tay vuốt mặt, chết tiệt! Nóng quá đi, nóng tới mức anh sắp bị ảo giác! Dù sao ban nãy không để ý, bây giờ đã nhận ra mình đang đứng trong suối nước nóng, nước nóng đó nha! Không như nước ấm bình thường, trong đầu vừa nghĩ đến đã bắt đầu thấy khó chịu, bấy giờ nửa người dưới ngập trong nước nóng, quần vẫn đang mặc nên đã nóng còn khó chịu.
Vẫn nên ra ngoài tốt hơn. Nghĩ thế anh liền đưa tay vén tóc mái bết dính trên trán xoay người đi đến bờ hồ. Chưa được vài bước cánh tay đột nhiên bị kéo lại-
“Cứ như vậy mà đi à?”
Anh giật bắn, giọng nói của hắn rõ ràng bên tai, thậm chí anh không có lấy một giây để phản ứng kịp.
Gã này phải người không á? Sao lại một chút tiếng động cũng không có? Xác định giữa mình và người nọ vẫn còn khoảng cách, anh mạnh quay đầu dùng sức muốn rụt tay về, nhưng lại cảm nhận được lực tay hắn mạnh hơn không tài nào động đậy.
“Anh làm gì hử?” Chau mày, anh lạnh lùng hỏi: “Muốn tập cảnh hửm?”
(*) tập cảnh: đánh cảnh sát.
Người nọ nhướn nhướn mày, bây giờ đổi thành hắn đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhìn đến bộ cảnh phục trên người anh đã thấm ướt bết dính vào người, cười cười, “Hóa ra mặc cảnh phục mà cũng được thế này, không tệ.”
Hả? Anh không hiểu, nhưng trực giác nói anh biết người đàn ông này cũng chẳng nói được gì tốt lành, nhìn biểu tình “dâm đãng” của hắn cũng hiểu rồi.
“Cậu là cảnh sát ở đây à? Không ai dạy cậu không được quấy nhiễu thời khắc hiếm có thư giãn hưởng thụ của người khác hửm?” Người nọ dùng sức kéo tay anh sát vào người mình một chút.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi mà-” Anh cũng lẳng lặng dùng sức chống cự hành động của hắn, “Hơn nữa, mẹ anh chưa từng dạy phải tỏ ý hợp tác với cảnh sát sao?”
Hắn cười cười, hợp tác? Hắn chầm chầm cúi đầu tới gần anh, nói bằng giọng điệu tràn ngập mê hoặc: “Muốn hợp tác với tôi phải trả giá lớn à nha-”
Nóng quá! Anh hơi nheo mắt, trực tiếp nhảy vào hồ nước nóng là hành động không sáng suốt, lại còn áo quần rườm rà, mồ hôi chảy từ cổ thẳng xuống, quần áo thấm nước nhưng anh lại cảm thấy nóng nực cực độ, còn tiếp tục đổ mồ hôi nữa chắc bất tỉnh luôn quá.
Dường như biết anh đang nghĩ gì, người nọ cười tà, một tay ôm ngang eo anh, “Không phản kháng sao?”
Anh chẳng nói gì, anh biết mặt mình lúc này đã bị nung đỏ hồng.
Người đàn ông buông một ngón tay đang nắm chặt lấy anh, nâng cằm anh lên: “Không thể phản kháng? Hay là- không muốn phản kháng?”
“Hừ!” Nguyên Chiến Dã cười thành tiếng, thoáng chốc người nọ cảm thấy có điểm đáng ngờ, ngay tức khắc anh giơ tay lên dộng mạnh xuống mặt nước.
“Ùm~~!” Bàn tay và mặt nước bằng một tốc lực rất nhanh va vào nhau mà phát ra tiếng vang thật lớn, bọt nước văng khắp nơi, người nọ bất giác lùi về sau, đưa tay chắn nước văng lên mặt. Nước cực nóng văng lên cánh tay, đỏ hồng một mảnh, may là đã quen rồi.
Lại mở mắt ra hắn đã không nhìn thấy người trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy anh đã đứng trên bờ hồ.
Chiến Dã ưỡn ngực lên, cười ác liệt. Vì tâm tình anh lúc này rất ác liệt, chẳng những vào phòng tắm gặp phải biến thái, lại còn bị nung đỏ như tôm luộc, mà nhất là bây giờ tay anh đau muốn chết! Anh không biết Thiết Sa Chưởng, nhưng chiêu vừa rồi cũng được ấy chớ!
“Cái tật hám sắc mê trai nên mới chịu thiệt vậy đó.” Nói với người nọ một câu, xoay người vừa bước được hai bước-
“Cậu đã làm với đàn ông.”
Bước chân ngần ngừ một chút, anh quay đầu lại nhìn hắn, khinh thường cười một tiếng, “Đô con cũng không hẳn là mạnh đâu!” Sau đó không chờ đối phương có phản ứng đã nghênh ngang đi ra cửa, bàn tay đút túi quần nắm thật chặt. Cơn bỏng rát nhức nhối khiến anh cắn chặt răng.
Phía sau vang lên tiếng cười của người nọ, vô cùng cuồng vọng.
Chiến Dã ngay lập tức liên tưởng đến một giọng cười quen thuộc vang lên từ sâu tận đáy lòng- Chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt! Sao tự nhiên khi không lại nghĩ đến- chết tiệt!
Khi anh chạy vụt đi như viên đan dược bắn ra khỏi lò nung và xuất hiện trước mặt Quan Trí, cậu chàng đã bắt được người.
“Ngoan ngoãn đi! Còn dám chạy ta đá gãy của quí của ngươi!”
“Quan thiếu gia à tha tôi đi!” Áo sơ mi đen bị nắm, gã đàn ông nước mắt lưng tròng nhìn Quan Trí.
“Bây giờ thì biết xin ta khoan dung sao lúc trước còn cả gan chọc giận Quan thiếu gia ta! Nói! Thiếu ta ba trăm đồng khi nào trả?” Lúc này Quan Trí hoàn toàn chẳng giống một cảnh sát mà như một thằng cô hồn, trông thấy Chiến Dã bước ra thoáng sững sờ, “A! Anh đã quay lại. Sao lại vọt ra như viên đan dược bắn khỏi lò luyện thế kia?”
Chiến Dã đưa tay lau mồ hôi dưới cằm, khóe miệng giần giật, sắc mặt vốn dĩ bị nung đỏ cũng dần hóa trắng, gân xanh đua nhau mọc lên như nấm.
“Chẳng lẽ anh đi ngâm suối nóng? Cơ mà ngâm sao còn mặc quần áo? Chỗ này có quy định không thể mang quần áo vào đó giặt đâu- mặc dù tôi cũng có tự tiện giặt nhưng mà-”
Nguyên Chiến Dã đột nhiên đưa tay ngoắc ngoắc Quan Trí, khóe miệng lộ ra nụ cười mê người.
“Hở?” Quan Trí dĩ nhiên chưa từng nhìn qua anh cười như thế, ngẩn ra một chốc, như mê như dại mà bước đến.
“Có chuyện gì- á~~~~!” Một tiếng hét thảm, phạm vi mười dặm đều nghe.
Quan Trí ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đầu bốc khói, bên trong vang lên ong ong ong, nước mắt chực trào nơi khóe mắt, đau đến nghiến răng.
Chiến Dã chầm chầm mở tay ra, nhắm mắt hít sâu một hơi.
Không cho mi biết tay mi nghĩ ông đây làm kiểng thôi hửm!
Người đứng gần đó nhìn thấy cảnh này há miệng to đủ nhét một quả trứng luộc, thật vất vả sau đó mới lấy lại tinh thần liều mình không sợ chết đi đến gần Chiến Dã.
“Vị này chính là đại ca mới đến nhỉ? Thu nhận em đi! Từ hôm nay em chính là người của đại ca-”
Một ngày loạn xà ngầu!
Đây là tổng kết của anh về ngày hôm nay, và hoàn toàn chuẩn xác! Trở về cảnh cục, anh vút đi như một cơn gió thẳng vào phòng mình, quần áo ẩm ướt lại còn gặp gió trên đường càng thêm khó chịu, khiến anh trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Từng mảnh từng mảnh cởi ra, quần, áo, quần lót cũng ướt luôn, trần như nhộng rồi anh mới mở tủ lấy áo sơ mi và quần dài, toàn bộ động tác đều kết hợp với bản mặt nhăn nhúm.
“A Chiến, tôi vào được không?” Tiếng gõ cửa vang lên, là Tiễn Diệp.
Anh cài cúc áo cuối cùng, lia mắt sang cửa nói mời vào.
Cửa mở ra, Tiễn Diệp bước vào. Cậu không mặc áo khoác cảnh phục, lớp sơ mi trắng bên trong vô cùng sạch sẽ thẳng thớm, cũng không đeo caravat, quần vẫn là cảnh phục, đôi mắt hẹp dài nhìn nhìn anh, đẩy gọng kính.
“Sao vậy? Tiểu Quan chọc giận anh à?” Giọng nói nhẹ nhàng man mát, như đang an ủi người khác.
Bĩu môi, anh cúi người nhặt lên quần áo ướt trên mặc đất chuẩn bị đi giặt.
“Không có.”
“Không có?” Cười khẽ một tiếng, Tiễn Diệp đi đến bên Chiến Dã, “Vậy cục u trên đầu nó là do đâu? Dù nó nói là tự đụng phải đâu đó.” Vừa nói vừa nhận lấy quần áo của anh.
“Này!” Anh khó hiểu.
“Tôi giúp anh giặt cho, anh vừa tới hẳn là chưa biết tiệm giặt ủi ở đâu mà!” Tiễn Diệp không đợi anh nói gì, cầm quần áo xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu, anh cảm thấy được đây là một chàng trai vô cùng vô cùng tốt, chính là tốt ở chỗ thích hợp làm vợ người ta ấy, với điều kiện nếu cậu ta là phụ nữ.
Đi được vài bước Tiễn Diệp đột nhiên dừng lại, cúi người nhặt lên quần lót màu xám nhạt thấm nước, quay đầu cười hỏi anh, “Cái này cũng giặc luôn ha?”
“Không cần!” Một bước xông lên giật phăng cái quần về, anh cắn răng thu hồi mớ suy nghĩ ban nãy.
Cái tên này, hoàn toàn là kiểu dạng đàn ông bụng dạ khó lường (*)!
(*) nguyên gốc là phúc hắc.
“Ha ha!” Tiễn Diệp cười hết mực trong sáng, đôi mắt hẹp dài trên gương mặt mịn màng, nhìn kiểu gì cũng là loại hình đàn ông dịu dàng nho nhã.
Đến ngưỡng cửa, Tiễn Diệp quay đầu hỏi, “Đừng giận mà, đây là đời sống ở trấn Thanh Tuyền này đó, quen là ổn thôi!”
Quen là ổn thôi? Anh nhíu nhíu mày, thói quen- kỳ thật là một chuyện rất đáng sợ!
Có chút ảo não ngồi xuống giường, nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay, anh buông lỏng người ngã lưng xuống giường. Vùi mình vào chiếc giường êm ái, anh bỗng có cảm giác kì quái.
Anh biết anh vẫn luôn gượng ép chính mình, luôn cho rằng tất cả đều đã qua, nhưng thực tế anh chỉ là đang lừa gạt bản thân mà thôi. Giơ tay cao lên đỉnh đầu, nhìn xuyên qua kẽ tay anh như thấy lại được nơi đó, nơi luôn làm anh cảm thấy khó thở vì những hơi thở và mùi vị ngột ngạt, đã qua bao lâu rồi? Anh không nhớ rõ, nhưng chỉ cần tịnh tâm mà nghĩ đến, chuyện cứ như chỉ mới hôm qua-
Cái loại hương vị khiến người ta ngạt thở của người đó- anh nheo mắt lại, nắm chặt tay, nhìn ngón tay mình dần chuyển tái.
Anh cảm thấy mình là kẻ thắng cuộc. Anh không thích bị lừa, và càng khoái trá với cảm giác được trả thù.
Nhiếp Phong Vũ, anh hiểu được cảm thụ của tôi không? Có phải quá tàn khốc chăng?
Nhiếp Phong Vũ, anh là một người tàn khốc. Và- chúng ta giống nhau.
Nhiếp Phong Vũ, chúng ta có phải giống nhau lắm không? Nhưng là- hai kẻ giống nhau quá thì không thể tồn tại đồng thời được.
Nhiếp Phong Vũ, anh- quả là một thằng khốn nạn!
Nguyên Chiến Dã, mày cũng là một thằng ngu!
Đây là cuộc chiến của hai ta đó sao? Ai khiến kẻ kia thương tổn nhiều hơn thì thắng, như vậy, chúng ta còn cơ hội nữa không?
Cười khẽ thành tiếng, Chiến Dã nghiêng người nằm cuộn tròn một khối, như một thai nhi nằm gọn trong bụng mẹ, vậy mới tạo cho anh cảm giác an toàn. Anh biết, loại an toàn này cũng chỉ là tự anh mang lại cho bản thân thôi.
Lặng im nằm một chốc, anh giật người dậy quyết tâm như xác định sẽ kết hôn, đi đến ngăn tủ lấy ra thứ gì đó. Nhìn nó vài giây, anh bước đến cửa sổ, dùng sức ném mạnh vật ấy ra ngoài. Không trung vẽ lên một đường cong mảnh màu bạc, rất nhanh đã biến mất phương xa,
Tất cả sẽ khôi phục như bình thường, tựa như chẳng hề có chuyện gì từng xảy ra
Nguyên Chiến Dã cười cười.
Vậy cũng xem như có một khởi đầu tốt. Nguyên Chiến Dã, tao cho mày một cơ hội, một lần nữa làm lại từ đầu.
Một giờ sau có tiếng đập cửa, Chiến Dã đang nằm trên giường ngóc đầu dậy, Quan Trí tự tiện hé cửa ra nhìn vào.
“Tôi nhặt được thứ này, Tiễn Diệp nói là của anh, nên tôi liền chạy về đưa này. Coi như tôi chuộc tội đi, nha!” Tay vươn ra, là một sợi dây đeo cổ màu bạc có mặt dây là hoa bách hợp được chạm trỗ tinh xảo như thật, ánh lên ánh sáng bạc lạnh lùng-
Nguyên Chiến Dã ngoảnh mặt đi chầm chậm vùi mình xuống giường, thật lâu cũng không dậy, hai vai run run.
Quan Trí, tôi có thiếu nợ gì cậu hả? Nhiếp Phong Vũ, cái thứ đó của anh chẳng lẽ đã bị nguyền rủa?
.
.
.
Ánh trăng nơi thành thị luôn mờ ảo hơn những nơi khác.
Trong căn phòng cuối tầng thứ ba của căn biệt thự, trên chiếc giường rộng lớn hai thân thể đang dính vào nhau không ngừng phát ra những thanh âm đầy kích thích, người nằm dưới hai chân cong lên ép sát vào lưng người phía trên, không màng áp chế dục vọng của mình, tiếng rên rỉ cứ mặc sức mà phát ra.
“A~~~! Ưm– tuyệt~~ ư! Aha~~!”
Căn phòng không mở đèn có chút tăm tối, ánh lửa bất chợt vụt lên làm Trương Gia Dương mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang tựa vào đầu giường châm thuốc, ánh lửa bao lấy khuôn mặt hắn, toàn thân trần trụi chỉ có chiếc chăn mỏng che chỗ trọng yếu, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, người đàn ông sau cuộc tình thú mỗi động tác đều tản ra hượng vị khêu gợi. Trương Gia Dương cười cười, ngồi dậy tựa vào người Nhiếp Phong Vũ, tấm thân trần dưới lớp chăn vẫn còn mang theo dư vị kích tình.
“Ta cũng muốn.” Trương Gia Dương vươn ngón tay nghĩ muốn giật điếu thuốc của Nhiếp Phong Vũ.
Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng nghiêng đầu đi khiến hắn bắt vào khoảng không, sau đó lấy bao thuốc trên bàn đưa hắn.
“Vãi! Xài chung bộ chết sao!” Mắng một câu, không tình nguyện cầm lấy bao thuốc, Trương Gia Dương rút ra một điếu hung hăng cho vào miệng.
Nhiếp Phong Vũ không nói gì, hít sâu một hơi, mùi thuốc lá dần phủ dầy tầng không khí trong phòng, làm loãng đi mùi vị tình dục vừa qua.
“Dạo gần đây ngươi cứ hay thất thần, lúc làm tình cũng chẳng thèm nhìn mặt ta, đừng nói ngươi xem ta là vật thay thế cho kẻ nào nhá?” Trương Gia Dương ngồi xuống, đốt thuốc rít một hơi.
Nghe như cậu nói đùa, nhưng vẻ mặt Trương Gia Dương chẳng mang chút ý cười, ngược lại rất nghiêm túc. Hắn biết Nhiếp Phong Vũ không nhìn mình nên cũng lười giả tạo.
“Ngươi cảm thấy mình có thể thay thế kẻ nào à?” Nhiếp Phong Vũ chầm chậm khép mắt lại.
“Ngươi muốn ta thay thế ai?” Trương Gia Dương hỏi lại.
“Ngươi cố tình gây sự với ta hửm?” Mở mắt ra, Nhiếp Phong Vũ nhìn Trương Gia Dương, ánh mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng, chẳng còn chút dư vị gì của tình thú.
“Két”! Trương Gia Dương nghiến răng, vẩy tàn thuốc xuống tấm thảm lông dê trên sàn, “Nhiếp Phong Vũ, ngươi có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta không, trong người ta còn giữ thứ kia của ngươi nha, ngươi không định qua sông đoạn cầu đâu hửm?”
(*) Qua sông đoạn cầu: đoạn = chặt, tương tự qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát…
Qua sông đoạn cầu? Nhiếp Phong Vũ nhướn mày, nhắm mắt lại cúi đầu nở nụ cười, nhưng khi ngẩng lên ánh mắt đã chẳng còn chút ôn nhu, Trương Gia Dương bất giác nhích về sau một chút, nuốt nước miếng.
Hắn không muốn chọc giận Nhiếp Phong Vũ, dù thế nào cũng chẳng ai muốn đi chọc một con sư tử đầu đàn.
“Hình như lập trường của ngươi bị nhầm rồi, qua sông đoạn cầu? Ngươi nghĩ mình là cây cầu sao? Vậy ngươi giúp ta qua được con sông nào rồi? Hửm?” Nhiếp Phong Vũ duỗi cánh tay dài ra, nắm lấy cằm Trương Gia Dương kéo mạnh về mình.
Trương Gia Dương há miệng thở dốc, cuối cùng cũng ngậm lại.
Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng vuốt ve cằm hắn, nheo nheo mắt, “Ngươi phải nhớ kỹ, là ta đem ngươi ra khỏi ngục tù, có đoạn cầu thật thì cũng là ngươi. Nếu ngươi bảo vì thân thể của ngươi-” Lấy điếu thuốc trên miệng xuống, “Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy khoái cảm ta mang đến cho ngươi nhiều hơn ngươi cho ta sao”
“Ngươi!” Trương Gia Dương chán nản. Ác liệt! Thật sự là gã đàn ông ác liệt!
“Ánh mắt này được lắm, thực khiến ta có dục vọng.” Nhiếp Phong Vũ cúi đầu hôn khóe miệng Trương Gia Dương một cái, đoạn buông hắn ra bước xuống giường cầm áo ngủ mặc vào.
“Ngươi đi đâu?”
Quay đầu, Nhiếp Phong Vũ tặng Trương Gia Dương một câu cùng cái mỉm cười, “Đi ngủ a!”
“Mẹ nó! Ngươi ngủ cùng ta một đêm bộ chết sao! Ta cũng đâu ăn ngươi chứ!” Chẳng cần biết làm bao nhiêu lần, khi nào thì xong, Nhiếp Phong Vũ chưa bao giờ cùng hắn ngủ một giường, mỗi khi xong việc đều bỏ đi, quả thực xem hắn như trai bao!
“Trai bao còn có thể ngủ cùng khách qua đêm mà!” Trương Gia Dương rống lên.
Nhiếp Phong Vũ vẫn mỉm cười như trước, “Ta không ngại làm khách làng chơi, nhưng mà khách làng chơi có quyền lựa chọn không ngủ cùng trai bao.” Nói xong xoay người ra khỏi phòng.
“Chết tiệt!” Cầm gối bực dọc quăng xuống đất, Trương Gia Dương cảm thấy mình muốn điên rồi! Phải! Hắn sắp điên rồi! Hắn cảm thấy mình ngày càng cách xa Nhiếp Phong Vũ, hay phải nói bọn họ vốn dĩ chưa hề gần nhau. Hắn tiếp cận được vĩnh viễn cũng chỉ là thân thể Nhiếp Phong Vũ, mà kẻ có thể được kề cận thân thể Nhiếp Phong Vũ đâu chỉ mình hắn.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Sai thì cần phải sửa, sai lầm nghiêm trọng, cần phải bị tiêu diệt!
Trong phòng sách, Nhiếp Phong Vũ ngồi trên ghế, trên bàn là túi hồ sơ để mở, hắn đang cầm một tờ giấy A4, là một bức ảnh chân dung nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt bình thản không chút cảm xúc. Cạnh ảnh chụp có viết: Nguyên Chiến Dã, nam, năm nay 28 tuổi-
Mỗi khi nhìn đến bức ảnh này khóe miệng Nhiếp Phong Vũ không khỏi nhếch lên. Hóa ra- người đó trước đây là thế này sao, nhìn chẳng giống chút gì của hiện tại.
Ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn, Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, theo vị trí của mặt trăng hiện giờ chắc khoảng hai giờ sáng, xem ra lại một đêm không ngủ rồi, không biết cậu đang làm gì giờ này nhỉ? Khẽ khép mắt hưởng thụ thời khắc yên tĩnh như này.
Hắn bị người ta bỏ đó nha, nghe có buồn cười không, nhưng thật đã xảy ra. Trước khi hắn kịp vứt bỏ người đó, hắn đã bị người đó bỏ rơi rồi. Phải trả một cái giá đắc như thế, chỉ vì có thể trả thù được hắn thôi sao? Nguyên Chiến Dã, cậu rốt cuộc là người như thế nào đây?
Đối với tôi ngoan ngoãn nghe lời hoàn toàn là giả tạo? Như vậy, cậu muốn có thứ gì từ chỗ tôi?
Nhớ đến lần đầu tiên gặp Chiến Dã, khi ấy hắn hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ ngẫm lại, vẻ giật mình khi đó có ẩn một phần chán ghét. Ha ha! Chán ghét sao- thế lúc sau tôi cũng đặt cậu dưới thân như vậy trong lòng cậu lúc đó đang nghĩ gì?
Nhiếp Phong Vũ biết, hắn không thể quên. Nếu Nguyên Chiến Dã chỉ là một phạm nhân bình thường, hoặc một con thú cưng hắn tùy tiện đặt cạnh mình, đến một lúc nào đó sẽ dần quên lãng. Nhưng Chiến Dã không phải phạm nhân bình thường, thậm chí còn là một cảnh sát, một tên nằm vùng! Người bị hắn lừa gạt đồng thời cũng đang lừa gạt hắn! Lừa gạt ư? Có kẻ dám lừa hắn ư- ánh mắt cuối cùng ấy trước khi bỏ đi, mỗi khi nhớ lại Nhiếp Phong Vũ đều cảm thấy thực hưng phấn, hắn biết thật chất Nguyên Chiến Dã cũng là một dã thú đầu đàn- như hắn. Hai dã thú, cuối cùng cắn xé nhau, ai sẽ giành thắng lợi? Đây sẽ là cuộc chiến đẫm máu nhưng vẫn khiến người ta nôn nao.
Mở mắt ra, đứng lên đi đến tủ thủy tinh đầu giường, cầm lên cánh tay vắt ngang trong tủ, tựa nhẹ trán vào, trên cửa kính phản chiếu ra nụ cười nồng mùi máu.
Không ai được lảng tránh Nhiếp Phong Vũ, trừ phi là chính hắn tự buông tay. Bằng không, vĩnh viễn đừng nghĩ đến.
Nguyên Chiến Dã, bẻ gãy cánh cậu rồi, cậu sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như xưa chứ-
.
.
.
Giật mình tỉnh giấc, chung quanh trở nên mờ ảo. Vài giây sau Chiến Dã mới phát hiện hóa ra chỉ là mơ, tỉnh táo lại một chút anh mới nhận ra tay đang nắm chặt ra giường, móng tay tựa hồ muốn găm sâu xuống nệm.
“Hô-” Anh đang làm gì vậy? Chầm chậm thả tay ra, anh ngồi dậy, trên trán đọng một lớp mồ hôi mỏng lạnh lẽo. Anh không phải nằm mơ thấy ác ma quái thú gì cả, nhưng mà so với ác ma quái thú thứ này càng đáng sợ hơn. Thật là- Nguyên Chiến Dã khẽ cười khổ vỗ vỗ trán, cười nhạo mình, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cảm giác như có tội lỗi gì vậy đó. Tội lỗi ư?
Được rồi! Anh tin là chắc chắn anh có tội. Nhưng là có người đồng lõa cùng phạm tội.