Chiến Lang

Quyển 2 - Chương 1




Cô không biết cái tên này là thật hay giả.

Trương Dương nghe như tên người Hán, nhưng cô cũng không hỏi.

Cô không muốn gọi hắn bằng cái tên của dã thú kia nữa, nếu hắn muốn gọi là Trương Dương, vậy cô sẽ gọi hắn là Trương Dương.

Đến ngày hôm sau, pháp sư áo đen nhượng lại cho họ một căn phòng có giường đất.

Mặt tường sau giường đất chính là phòng bếp, mỗi khi nhóm lửa, lửa dưới lò sẽ làm giường đất nóng lên, giúp sưởi ấm tay chân luôn lạnh như băng của cô.

Rõ ràng hắn bị thương nặng hơn cô, nhưng vì thân cường tráng nên hiện giờ người yếu đến nỗi không dậy được lại là cô.

Hắn hết lòng chăm sóc cô, ngoài ra hắn còn trở thành người gác cổng, chân chạy việc của nữ pháp sư; hàng ngày sẽ bị sai đi nấu nước đốn củi, lau cửa sổ, quét lá rụng.

Hắn không oán giận, nhẫn nhịn chịu khó làm việc.

Cô biết, hai người họ không có tiền để trả tiền khám bệnh và mua thuốc cho pháp sư, cho nên hắn mới để mặc cho cô gái kia sai bảo.

Thêm vào đó, cô đã quá yếu sau mấy tháng chạy trốn nên không thể tiếp tục bôn ba được nữa. Chỗ pháp sư ít người tới, lại ở trong góc khuất sẽ không bị người ta phát hiện. Ở lại đây thực sự là lựa chọn tốt.

“Ta nói với pháp sư nàng là vợ của ta.”

Khi bón thuốc cho cô, hắn nói.

Tú Dạ ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy hắn lẳng lặng quấy chén thuốc, múc một thìa đưa đến bên miệng cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen không thấy đáy, thản nhiên nói.

“Nếu có người đuổi đến đây thì cũng chỉ tìm hai người đàn ông, không phải là một đôi vợ chồng.”

Cô nhìn khóe mắt hắn giật giật, gương mặt sa sầm, cô hiểu ra sự lo lắng của hắn. Đáng lẽ cô nên phản đối, nhưng cô biết hắn làm đúng. Mọi người trong quân doanh coi cô như một cậu thiếu niên, ít nhất là trước khi cô đi, không ai phát hiện ra sự ngụy trang của cô.

“Ừ.” Cô lên tiếng, há miệng uống thìa thuốc.

Thấy thế, bàn tay nắm chặt thìa gỗ của hắn mới hơi nới ra, múc tiếp thìa nữa cho cô uống, khàn giọng nói.

“Nếu có ai hỏi hai chúng ta từ đâu đến, hãy nói chúng ta làm ăn thất bát, muốn đến đây nương nhờ người thân, nhưng người thân đã chuyển đi mất rồi.”

“Ừ.” Cô đáp lại một tiếng, cũng uống tiếp thìa nữa.

“Tòa thành này hơn mười năm trước gặp hỏa hoạn nên bị bỏ hoang. Sau này vì giao dịch buôn bán mới bắt đầu có người đến. Người ở đây đều là dân từ nơi khác, không ai để ý đâu.”

“Ừ.” Cô lại gật đầu, không hề nhiều lời.

Hắn không nói nữa, chỉ đút nốt chỗ thuốc còn lại cho cô.

Đêm nay chuyển đến gian phòng này, cô thấy hắn cầm thảm lông trải lên sàn, cô sững sờ, sau đó mới phát hiện ra hắn không định ngủ trên giường đất cùng cô.

Cô nên cảm kích ý tốt của hắn, nhưng không biết vì sao lại không cảm thấy vậy. Có một giây cô đã suýt nữa mở miệng gọi hắn lên giường. Nhưng khi cô còn đang chần chờ, hắn đã nằm xuống, đưa lưng về phía cô. Hắn không muốn xúc phạm cô, mà cô đúng là đã rất tức giận khi hắn chạm vào mình.

Như vậy tốt cho cả cô và hắn, nhưng trong lồng ngực không hiểu sao lại thấy bức bối khó chịu.

Cô nhắm mắt, chậm rãi trở mình, giả vờ tất cả đều rất bình thường.

Không biết có phải vì ngủ liên tục mấy ngày rồi hay không mà nằm đến hơn nửa đêm cô vẫn tỉnh táo.

Cô rất lạnh.

Đáng lẽ sẽ không thấy lạnh mới đúng, giường đất vẫn còn hơi ấm, nhưng cô vẫn rất lạnh, sau đó mới phát hiện ra mình đã quen nằm cạnh hắn, để hắn ôm lấy cô, sưởi ấm cho cô.

Đêm tối vắng vẻ, vạn vật đều đang nghỉ ngơi.

Chẳng biết từ lúc nào, cô chậm rãi trở mình, không kìm chế được mở mắt ra nhìn người đàn ông kia.

Cô nằm trên giường có thể nhìn thấy hắn quay lưng về phía cô, đối mặt với cửa; vì bị thương nên dáng ngủ rất khổ sở.

Ánh trăng sáng lặng lẽ len lỏi vào phòng, phủ lên tay hắn, lên tấm lưng rắn chắc của hắn, lên mái tóc đen ngắn của hắn, lên vành tai bị cô cắn.

Hơi thở của hắn hóa thành khói trắng.

Chỗ đó rất lạnh, lạnh hơn trên giường nhiều.

Không hiểu sao tim cô như bị bóp nghẹt. . .

Cô không nên để hắn ngủ ở đó, nhưng hắn ngủ rồi, còn cô đã không hề ngăn cản.

Tách ra ngủ là hợp lý cho cả hai.

Hắn và cô không phải là vợ chồng thật, đây chỉ là kế tạm thời.

Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chậm chạp di chuyển từng chút một trên người hắn, đến khi hắn lại chìm vào bóng tối, chỉ còn khói trắng hắn khe khẽ thở ra. Trong bóng tối nhìn có vẻ càng lạnh hơn.

Khi cô nhận ra thì cô đã vén chăn xuống giường, lảo đảo ôm chăn đi đến phía sau hắn, nằm xuống trong bóng tối lạnh như băng.

Như thế này không đúng, nhưng cô không nghĩ được gì, chỉ lén áp vào tấm lưng dày rộng rắn chắc của hắn, dựa sát vào hắn, sau đó nhắm mắt lại.

Thân thể hắn ấm áp, làm bàn tay lạnh như băng của cô dần ấm lên, khiến trái tim lạnh đến phát đau thoáng thả lỏng.

Làm như vậy không đúng, nhưng cảm giác rất đúng, rất đúng. . . . . .

Chỉ trong giây lát, cô đã chìm vào mộng đẹp, ngủ thật say.

Hơi thở nhẹ nhàng, lặng lẽ lướt qua như gió xuân.

***

Khi trời mới hửng sáng hắn đã tỉnh, lại bỗng cảm nhận được hơi thở ấm áp phía sau. Hắn hốt hoảng xoay người, mới phát hiện ra đó là cô.

Cô gái nhỏ này chẳng biết xuống giường từ lúc nào, nằm sau lưng hắn.

Nhìn cô cuộn người say giấc nồng, hắn im lặng, chỉ đưa tay vuốt mặt.

Chết tiệt, cô dọa hắn sợ hết hồn.

Cô xuống đây từ khi nào vậy?

Sự cảnh giác của hắn không thể thấp như thế được. Trước khi gặp cô, dù hắn bị trọng thương sốt cao đến mức nào cũng chưa bao giờ để người khác lại gần mình, huống chi là kề sát thế này.

Nhưng trước kia không có ai giống như cô, không ai cả.

Lưng hắn nóng, chắc cô đã nằm ở đây hơn nửa đêm rồi.

Cô từ trên giường xuống đây bằng cách nào?

Hắn hoang mang nhìn cô gái còn đang ngủ say. Cô yếu ớt như thế, ngay cả đứng cũng không đứng được, hắn không biết sao cô có thể xuống giường nằm bên cạnh hắn.

Hay là. . . . . . Mộng du?

Nếu không, sao trong trường hợp không bất đắc dĩ mà cô vẫn chịu tới gần hắn như vậy.

Đôi mắt hắn buồn bã, không dám nghĩ nhiều. Hắn cẩn thận ôm cô lên giường, chắc chắn chăn đã đắp kín người cô không để chút gió lạnh nào lọt vào mới đứng lên, xoay người ra ngoài đến phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, sắc thuốc, làm mọi việc mà nữ pháp sư muốn hắn làm.

Ngày hôm đó, cô chẳng nói gì đến chuyện ban đêm xuống nằm cạnh hắn.

Nhưng sáng hôm sau, hắn phát hiện ra cô lại ngủ ở chỗ hắn, dựa sát vào hắn.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng thế.

Sáng nào hắn cũng sẽ bế cô về giường, lại hoài nghi không biết cô có biết mình nửa đêm chạy đến chỗ hắn không. Nhưng đồng thời hắn cũng không dám nói, sợ nói ra cô sẽ không đến nữa.

Hắn thích ban đêm cô nằm sát vào hắn, cho nên hắn im lặng, chỉ lẳng lặng chờ trong đêm, chờ cô đến, nằm sát vào lưng hắn, sưởi ấm cho mình.

Những lúc như thế hắn chưa bao giờ xoay người lại, sợ quấy rầy cô.

Cho nên, hắn luôn đợi một lúc lâu sau, đợi đến khi cô chìm vào giấc ngủ mới lặng lẽ xoay người lại, khẽ khàng ôm thân thể nhỏ nhắn đó vào lòng.

Khi ấy cô vẫn ngủ, nhẹ nhàng thở dài, càng rúc sâu vào. Hình như cô cũng thích được hắn ôm, cũng giống như hắn luôn cảm thấy cô vốn nên ở trong vòng tay hắn, nên ngủ cùng hắn. Nhưng hắn biết cô sẽ không cảm thấy vậy.

Dẫu vậy mỗi khi hắn ôm cô sẽ không thể khống chế được những ý nghĩ vớ vẩn, không thể khống chế được những mơ mộng hão huyền.

***

Từng ngày trôi qua, tình trạng của cô dần tốt hơn, không còn váng đầu, tay chân run rẩy nữa, cô đã có thể làm chút việc vặt đơn giản.

Sau hừng đông, người đàn ông kia lại biến mất ngoài cửa như mọi ngày.

Hắn chưa bao giờ hỏi về hành động khó hiểu của cô mỗi đêm, sau khi tỉnh lại cũng chỉ yên lặng bế cô về giường. Thỉnh thoảng cô sẽ tỉnh, nhưng cô vẫn nhắm mắt, đợi đến khi hắn đi rồi mới rời giường, giúp hắn gấp tấm thảm trên đất.

Rõ ràng có giường mà hai người họ lại không ngủ, đi ngủ trên đất. Cô cũng biết như thế rất kỳ lạ nhưng mỗi khi đêm đến nhìn hắn trải thảm nỉ lên đất, cô lại nghẹn lời, không thể nào thốt ra yêu cầu muốn hắn ngủ trên giường cùng cô.

Mặt cô không dày đến mức ấy.

Cho nên, cô giả ngốc, đâu ngờ hắn cũng giả ngốc theo cô.

Nhưng cô biết hắn đã lót thêm một tấm thảm nữa, cũng ngủ dịch về một bên, để lại chỗ trống thật rộng bên cạnh mình.

Tuy chưa từng nói ra nhưng cô biết hắn làm rất nhiều việc vì cô.

Một hôm nữ pháp sư đến châm cứu cho cô, trong khi châm cứu cô mở miệng thừa nhận họ không có tiền trả tiền chữa bệnh cho cô ấy, hỏi xem có thể ở lại đây làm việc trả nợ được không.

Nữ pháp sư trợn mắt, lạnh lùng nói: “Bình thường cô và tướng công cô không nói chuyện với nhau à?” Cô cứng người, chỉ thấy nữ pháp sư vừa rút châm trên người cô vừa nói: “Tướng công cô nói với ta sẽ làm công trả nợ, chuyện gì hắn cũng làm.”

Tim Tú Dạ siết lại, lại nghe thấy cô ấy nói.

“Xong rồi, mặc quần áo vào đi.”

Cô ngồi dậy mặc quần áo vào. Áo lông hắn cho cô lúc trước đã bị đốt rồi, hắn nói với cô chiếc áo mới này là nữ pháp sư cho, tuy không phải bằng lông nhưng nó rất ấm.

Không chỉ có đồ của cô, quần áo của hắn cũng do nữ pháp sư cho. Tuy cô không biết nữ pháp sư lấy quần áo đàn ông ở đâu ra, nhưng vấn đề này cũng không quá to tát nên cô không để tâm. Cô không biết nên nói gì, đành chân thành nói cảm ơn.

“Cảm ơn.”

Nữ pháp sư hơi khựng lại, vừa thu dọn châm bạc vừa lạnh lùng nói, “Chỉ là đúng lúc ta thiếu người làm, thiếu người quét rác, đun nước mà thôi. Nếu cô có thể xuống giường được thì cũng đến phòng bếp giúp một tay đi.”

Tuy nói thế, nhưng cô biết nữ pháp sư thực chất không hề để ý đến họ. Trên đời này ít ai có lòng tốt như thế, sẵn lòng chữa cho bệnh nhân không lấy tiền dù biết rõ đó là phiền phức.

“Cô nương, không biết nên xưng hô thế nào?”

“A Linh.”

Nữ pháp sư thuận miệng đáp rồi đi ra ngoài.

Tuyết ngừng mấy ngày rồi lại rơi mấy ngày. Tuy khi trời quang tuyết sẽ tan đi một ít, nhưng mỗi đợt tuyết rơi trời lại lạnh hơn, lớp tuyết càng dày hơn.

Hắn không nói gì, nhưng Tú Dạ biết hắn định ở đây qua tháng cuối cùng của mùa đông.

Mùa đông không nên đi xa, người không nên đến, cũng không nên đi.

Dù mùa đông giá lạnh khiến bọn họ không thể rời đi, nhưng đồng thời cũng khiến người khác khó có thể tới đây được. Hai người có thể ở lại tòa thành này, nghỉ tạm trong căn nhà hoang vắng của nữ pháp sư, không cần phải vội vã chạy trốn.

Một tuần rồi lại một tuần trôi qua, đảo mắt họ đã đến đây được hơn một tháng, sức khỏe của cô cũng đã hồi phục. Sau khi khỏe hơn, cô liền xuống phòng bếp giúp việc lặt vặt, đốn củi, múc nước, chuyển đồ. Hắn vẫn giúp cô chuẩn bị, ví dụ như cần ra ngoài mua đồ ăn thì cô chỉ cần nói một tiếng với hắn là được.

Thật ra cô chẳng thạo chuyện bếp núc, nhưng hắn và nữ pháp sư A Linh kia chưa bao giờ có ý kiến gì về tài nấu nướng nghèo nàn của cô. Hình như hai người họ không cảm nhận được mùi vị của đồ ăn, ngay cả chính cô cũng không hài lòng. Tiết trời đã vào đông, trời lạnh lại không có việc gì làm, cô bắt đầu cân nhắc việc cải thiện tay nghề nấu ăn, biết thế năm đó cô nên vào bếp với mẹ nhiều một chút.

Bây giờ, tuy rằng mỗi khi nhớ đến mẹ cô sẽ vẫn đau lòng, nhưng đã không còn tức giận mù quáng nữa.

Cô biết hắn không có lỗi.

Nếu thật sự muốn trách ai đó, cô cũng chỉ có thể trách chính mình.

Cha bảo vệ cô, mẹ cứu cô, hai người đều hi sinh vì cô. Việc duy nhất bây giờ cô có thể làm chính là cố gắng sống sót.

Cô và hắn cứ sống như vậy, làm một đôi vợ chồng giả hữu danh vô thực, tạm thời tiếp tục ở chỗ A Linh.

Không biết A Linh là người ở đâu, cô ấy cũng chưa bao giờ kể, nhưng nữ pháp sư này biết rất nhiều, gần như không có ngôn ngữ nào là không biết.

Người tới tìm A Linh chữa bệnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không bị lũ quạ đen trên mái ngói trước cửa dọa chạy đa phần đều là kẻ cùng đường, đau đến mức không thể chịu được nữa. Đây là nơi tập trung thương lái, loại người gì cũng có. Cô nhìn thấy người tóc vàng mắt xanh, cũng gặp người tóc đỏ mắt xanh, thậm chí còn có một người đàn ông da đen sì. Bọn họ nói những ngôn ngữ khác nhau, nhưng A Linh đều có thể hiểu và đối đáp trôi chảy. Mặc dù tính khí A Linh không tốt, nhưng gần như không từ chối bất cứ ai đến xin chữa bệnh, có tiền thì cô ấy nhận tiền, không có tiền thì lấy hàng đổi thuốc cũng được.

Không biết có phải vì vậy không mà người có gan đến đây dần nhiều lên.

Một hôm trời lạnh trong lành, cô dậy sớm nấu cháo mang vào phòng A Linh. A Linh đưa một tờ giấy và một túi bạc vụn cho cô.

“Loại thuốc này hết mất rồi, bảo tướng công cô ra ngoài mua đi.”

Cô nhận lấy bạc vụn và tờ giấy, thấy trên đấy viết chi chít tên thuốc và số lượng.

Cô tìm được người đàn ông đó đang chẻ củi ngoài kho chứa củi ở sân sau.

“A Linh nhờ huynh ra ngoài mua thuốc, ngân lượng đây.”

“Cô ta thiếu thuốc gì?” Hắn ngừng tay, nhưng vẫn cầm rìu, chỉ hỏi.

“Nhục quế, hoắc hương, hồ ma v…v…, số lượng cần đều viết cả rồi.” Cô không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu nhìn tên thuốc trên tờ giấy, khi hắn dừng tay mới đưa tờ giấy cho hắn. Hắn nghe vậy, thả rìu ra, chậm rãi lau tay lên áo, rồi mới nhận lấy ngân lượng, nói.

“Nàng có cần gì không?”