Chiến Lang

Quyển 1 - Chương 22




Mỗi lần hắn vọng tưởng muốn một thứ gì đó đều sẽ nhận được quả báo.

Cho nên hắn không dám nghĩ nữa.

Không dám nghĩ. . .

***

Mộng xuân nóng bỏng. . . . . .

Mồ hôi ẩm ướt, da thịt nóng cháy, nhịp tim dồn dập.

Hắn mút hôn mồ hôi trên người cô, liếm cần cổ trắng như tuyết của cô. Hắn cảm nhận được đôi môi thơm ngọt và cả nhịp tim đập điên cuồng dưới làn da mịn màng kia.

Người phụ nữ ấm nóng, ướt át, tươi ngọt lại thơm tho.

Hắn run rẩy khát vọng, bàn tay to nắm một bên ngực sữa của cô, ngón cái thô ráp có thể cảm nhận được nhũ hoa đang cứng lên dưới sự vuốt ve của hắn.

Tiếng rên rỉ yêu kiều quanh quẩn bên tai, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào vai hắn. Hắn ngậm nhẹ cắn cắn vành tai của cô, bàn tay to trượt xuống mơn trớn vòng eo thon thả mềm mại, chen vào giữa chân cô. Chỗ kia đã vừa ẩm vừa nóng, lúc hắn đưa ngón tay vuốt ve chơi đùa, cô run rẩy co rúm lại.

“Đừng sợ. . . . . . Đừng sợ. . . . . .”

Hắn khàn khàn dụ dỗ bên tai cô.

Hắn ấn nhẹ vê chậm, lòng bàn tay áp lên nguồn nhiệt của cô khẽ xoa nắn. Hắn nghe thấy tiếng thở của cô càng thêm dồn dập, ngọt ngào của cô đã ướt đẫm bàn tay hắn. Hắn nghe thấy cô yếu ớt rên rỉ, cảm nhận được cô không tự chủ cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Hắn biết cô đã sẵn sàng.

Hắn biết cách khiến phụ nữ chuẩn bị tốt, như vậy bọn họ mới không cự tuyệt hắn.

Trời ạ, hắn không muốn để cô gái này cự tuyệt hắn.

Hắn cần cô, hắn muốn cô, biến cô thành của hắn.

Cô gái này khác hẳn những người phụ nữ khác. Hắn chưa bao giờ khát vọng như thế, nhưng cô lại quá nhỏ bé, hắn cần chắc chắn rằng cô đã thật sự chuẩn bị tốt.

Hắn đưa ngón tay vào lối đi trơn bóng chặt chẽ kia, cô siết chặt lấy hắn, lại đồng thời sợ hãi hét lên, đưa hai tay đẩy hắn.

Không, đừng cự tuyệt hắn, đừng kháng cự hắn, hắn không thể nào chịu được sự cự tuyệt của cô.

Chống đẩy biến thành đá đấm loạn xạ cùng tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn.

“Đừng! Dừng tay! Buông ta ra!”

Hắn có chút tức giận, người phụ nữ này rõ ràng muốn hắn. Thế nhưng cô lại cắn mạnh lên tai hắn, hắn lập tức đau tỉnh. Lúc hắn lùi lại chỉ nhìn thấy Tả Tú Dạ bị hắn đè phía dưới, quần áo rộng mở, bộ ngực nửa lộ, đôi môi đỏ mọng ướt át, khuôn mặt đỏ bừng nhưng hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn. Hắn sửng sốt, cô dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra.

“Tránh ra! Cách xa ta ra một chút!” Cô luống cuống tay chân kéo quần áo, vừa kích động lùi lại vừa lấy đồ đạc ném về phía hắn, chửi ầm lên.

“Ngươi là đồ quái vật, cầm thú! Ta cứu ngươi, ngươi lại . . . . sớm biết thế ta để ngươi chết đi còn hơn!”

Hắn vốn đang né tránh đồ cô ném đến, nhưng những câu này đã chọc giận hắn. Hắn không nhịn được xông lên túm lấy chân của cô, tiến đến trước mắt cô.

“Chết tiệt! Cô biết ta không cố ý! Mẹ nó, nếu ta muốn ta đã sớm có cơ hội làm cô cả trăm ngàn lần. Ta đang nằm mơ, ta tưởng cô là người phụ nữ khác, một người phụ nữ tự nguyện đón nhận ta. . . .”

Cô tát hắn một cái, cắt đứt những lời hắn chưa kịp nói ra.

Hắn ngậm miệng lại, giận dữ trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt ngăm đen hơi đỏ lên.

Tú Dạ đỏ bừng cả mặt, vừa giận vừa thẹn trừng lại hắn, chỉ cảm thấy tay phải đau rát.

Hai người rơi vào im lặng. Hắn mím môi, hít vào một hơi, gân xanh trên trán giật giật. Hắn nhìn cô, cắn răng nói.

“Chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

Cô lại dùng sức đẩy hắn ra, bò dậy quay đầu bước đi. Cô nghe thấy hắn ở sau lưng khẽ chửi bậy một tiếng.

Hắn nói tiếng Mông Cổ, cô không hiểu hắn chửi cái gì, nhưng chắc chắn không phải câu từ dễ nghe. Cô nghe thấy tiếng hắn đá đồ, tạo ra tiếng vang cực lớn.

Cô biết đó là tiếng lều đổ, nhưng cô không hề quay đầu lại.

***

Cô không đi xa.

Tú Dạ đứng trong tuyết kéo chặt áo, mặt đỏ tai hồng ôm lấy mình, sải bước đi về phía trước. Nhưng cô đebé cạnh ngựa liền dừng lại.

Suýt nữa là cô không nhịn được nhảy lên ngựa chạy trốn, nhưng cô biết hắn nói thật. Hắn đang nằm mơ, hắn cho rằng đó là mơ, bởi vì cô cũng cho là vậy.

Ban đầu cô cũng cho rằng đó là một giấc mơ.

Nhưng cô rất tức giận, rất sợ hãi, rất hổ thẹn, cô không biết thân thể của mình có thể bị đụng chạm như thế, không biết cô lại có phản ứng như thế. Cô không hiểu cảm giác hắn mang đến cho cô là gì. Lần này không giống lần trước, không giống khi hắn cố ý muốn cô sợ hãi, cố ý đối xử thô lỗ với cô.

Hắn khẽ dụ dỗ cô, dịu dàng vuốt ve cô, gây ra từng cơn run rẩy tê dại.

Môi hắn, tay hắn, giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn, đều khiến toàn thân cô như nhũn ra.

Cô không nên để hắn chạm vào cô như vậy, cho dù là ở trong mơ.

Nhưng hắn luôn lớn tiếng quát nạt, lạnh giọng nói chuyện, cô chưa bao giờ biết hắn cũng sẽ có giọng nói khát vọng như vậy; chưa bao giờ biết hóa ra hắn cũng có thể dùng đôi bàn tay to kia quyến luyến dịu dàng vuốt ve như thể sợ làm cô đau.

Trong một chớp mắt ngắn ngủi, cô bất giác đắm chìm trong cảm giác được hắn che chở, được hắn khát vọng; trong những rung động nóng bỏng làm người ta run rẩy. Cho đến khi hắn đưa ngón tay vào làm đau cô, cô mới vì đau đớn mà tỉnh táo lại.

Hắn không cố ý, hắn cho rằng đó là mơ, cho rằng cô là một người phụ nữ khác.

Nhưng đối với cô mà nói, đó không chỉ là mơ.

Nhũ hoa của cô vẫn căng cứng cọ vào lớp áo, giữa hai chân vẫn ẩm nóng khẽ run.

Cô nắm chặt dây cương, lại định xoay mình lên ngựa, rời xa người đàn ông này, càng xa càng tốt.

Nhưng cô không biết nên đi khỏi nơi hoang dã này bằng cách nào, hơn nữa cho dù cô biết, cô cũng có thể gặp phải đám kỵ binh bất cứ lúc nào.

‘Chết tiệt! Cô biết ta không cố ý!’

Bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi giải thích vẫn quanh quẩn trong đầu.

Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông kia đã đi ra khỏi túp lều sập, đứng từ xa nhìn cô.

Cô cho rằng hắn sẽ tới đây lôi cô về, hét lên với cô rằng một mình cưỡi ngựa rời khỏi đây rất ngu xuẩn, mà hắn thật sự chỉ vì mơ mới nhầm cô thành một người phụ nữ khác.

Nhưng không, hắn chỉ đứng đó nhìn cô.

Sau một lúc lâu, hắn xoay người đi, bắt đầu dựng lại căn lều.

***

Cô gái kia còn chưa rời đi.

Hắn thấy cô đứng cạnh con ngựa, nắm chặt dây cương, nhưng cô không đi, cũng không tới gần hắn.

Lúc này nếu hắn tiến lên, cô nhất định sẽ không nghe hắn giải thích. Ít nhất là hiện giờ cô còn chưa chạy trốn, cho nên hắn xoay người làm chuyện của mình. Cô vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn đi tới đi lui, sửa sang lại túp lều, cầm cung tên đặt sang chỗ khác.

Khi cô biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn có chút lo lắng khi quay lại sẽ không thấy cả cô lẫn ngựa đâu nữa.

Nhưng đây thật sự không phải chuyện hắn có thể khống chế. Vết thương của hắn chưa lành, hắn không thể nào đuổi kịp cô, hắn ép mình tập trung vào con mồi trước mặt.

Hắn bắn trúng một con chim nhạn béo tốt. Lúc hắn mang nó trở về, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại ép mình không được nhìn cô.

Hắn biết cô đang nhìn hắn, khi nâng tay vẫn sẽ làm lưng hắn đau đớn, xoay người cũng khiến gương mặt hắn vặn vẹo, nhưng hắn không rên một tiếng vẫn tiếp tục làm việc.

Hắn vặt lông chim, đi nhặt củi, sau đó quay lại trong lều nhóm lửa nướng thịt.

Mùa đông ở phương Bắc ngày ngắn đêm dài, một ngay trôi qua rất nhanh.

Hắn xoay miếng thịt chim cắm trên cành gỗ, thịt sắp cháy rồi mà cô vẫn chưa vào.

Chết tiệt, có lẽ hắn nên ra ngoài xem, không chừng cô đã đi mất rồi.

Hắn nhếch môi, hắn không trách cô muốn chạy trốn, thậm chí không có tư cách trách cô không nghe hắn giải thích. Tuy hắn cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng hắn cũng đã thật sự đè cô xuống. . . .Bỗng dưng, hắn nghe được tiếng vang ngay bên ngoài túp lều.

Hắn ngừng thở, dường như có thể cảm nhận được cô đang đứng ở đó, chần chờ do dự không vào.

Không biết qua bao lâu, như thể đã qua cả một mùa đông, rèm trước mắt bị xốc lên.

Hắn không ngước mắt lên nhìn nhưng từ khóe mắt vẫn có thể thấy cô đi tới, cách đống lửa, im lặng ngồi xuống đối diện hắn.

Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn nên xin lỗi, nhưng hắn không muốn nhắc nhở cô rằng sự tồn tại của hắn sẽ tạo thành uy hiếp cho cô. Nếu cô không muốn nhắc lại chuyện này, coi như nó chưa từng xảy ra thì hắn cũng nên ngậm cái miệng của hắn vào.

Hắn im lặng tiếp tục nướng thịt, củi lửa đỏ rực phát ra tiếng vang lép bép.

“Ngươi biết, nếu ngươi bắt buộc ta, ta không thể nào ngăn cản được ngươi.” Không ngờ cô sẽ nói như vậy, hắn kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy cô theo bản năng lấy hai tay khoanh trước ngực, ôm chặt lấy mình. Trong đôi mắt to tròn đang nhìn hắn cũng lộ ra sự yếu ớt và sợ hãi. Hắn không ngờ cô sẽ xuống nước, sẽ thừa nhận chuyện này.

Hắn có thể dễ dàng làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn trở lại, lựa chọn thử tin tưởng hắn.

Khóe mắt hắn hơi run rẩy, trái tim không hiểu sao cũng co thắt lại. Hắn nhìn cô, khàn khàn hứa hẹn.

“Sẽ không có lần sau đâu.”

Hắn dùng dao cắm thịt rồi đưa cho cô.

Cô không đưa tay ra nhận, hắn cũng không rút tay lại, chỉ nói.

“Nếu ta lại chạm vào cô. . . . . . Hoặc bất cứ người đàn ông nào chạm vào cô mà cô không muốn, cô chỉ cần dùng sức đá vào dưới háng hắn, làm vậy sẽ khiến cho hắn đau đớn, đủ thời gian cho cô móc mắt hắn, cắt cổ hắn.”

Người đàn ông này đang dạy cô cách tấn công hắn sao?

Tú Dạ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn, không thể tin vào tai mình. Cô không nhịn được hỏi lại:”Dưới háng?”

“Dưới háng.” Hắn gật đầu, nói tiếp: “Đó là nơi yếu nhất, chỉ cần cô dùng đủ sức, dù là ai cũng sẽ đau đến mức phải buông tay.”

“Kể cả ngươi?”

Vấn đề này khiến gáy hắn giật giật, đồng tử co lại, nhưng hắn vẫn thẳng thắn trả lời.

“Đúng vậy, kể cả ta.”

Tú Dạ im lặng, lúc này mới đưa tay nhận con dao và thịt từ tay hắn.

Vẻ mặt căng thẳng của hắn lập tức thả lỏng khiến cô hơi hốt hoảng. Cô cuống quít rũ mắt xuống nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay.

Sau đó cô phát hiện đó là miếng thịt đầu tiên, trước khi cô vào, hắn không hề ăn miếng nào.

Cô không dám nhìn hắn nữa, há miệng chậm rãi ăn thịt. Có lẽ hắn không biết rằng khi cô đưa tay nhận lấy con dao của hắn, hắn đã bất giác thở phào.

Đêm hôm đó cô thấp thỏm giúp hắn thay thuốc, sau đó nhìn hắn mặc lại quần áo, để nguyên quần áo nằm xuống.

Cô dọn dẹp đồ đạc, do dự một lúc lâu mới cầm lấy con dao nhỏ nằm xuống bên cạnh hắn. Hắn không đưa tay kéo cô vào lòng giống đêm qua mà lại nằm im không nhúc nhích.

Cô đề phòng nhìn mặt hắn, hơi thở của hắn đều đều, nhưng cô biết kỳ thực hắn còn chưa ngủ.

Đêm rất dài, gió rất lạnh.

Hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Hắn không nhịn được nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

“Ta cũng là người, không phải làm bằng sắt. Cô nên biết nếu cô dùng dao đâm ta, ta sẽ đổ máu; cứa vào cổ ta, ta cũng sẽ chết.”

Cô biết hắn nói đúng, nhưng cô không thể nào bình tĩnh nổi. Sự im lặng và cứng ngắc của cô khiến hắn cũng khó xử theo.

Cô không thích như vậy, không thích không khí căng thẳng như thế. Trước khi cô kịp nghĩ thì đã nghe thấy mình nói.

“Nói cho ta biết vì sao ngươi không cạo tóc?”

Hắn vẫn nhắm mắt, cô cho rằng hắn sẽ không đáp, nhưng sau đó hắn lại nói.

“Bởi vì ta không phải người Mông Cổ, ta không cho phép mình bắt chước bộ dáng của bọn chúng.”

“Vì sao ngươi lại phải làm nô lệ?”

“Vì sao cô lại phải làm nô lệ?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.

Bởi vì chiến tranh.

Đó là một vấn đề ngu ngốc.

“Ngươi làm quân Mông Cổ đã bao lâu rồi?”

Hắn không muốn trả lời, không muốn nhắc lại quá khứ, nhưng vì cô đang cố dời chủ đề khỏi chuyện hắn sàm sỡ cô nên hắn cũng chỉ đành cố gắng hùa theo. Hắn thở sâu, đáp: “Chắc khoảng mười lăm hay mười sáu năm, ta đã không tính thời gian từ lâu rồi.”

Tú Dạ hoảng hốt.

Hơn mười năm là quãng thời gian rất dài, mà cô cũng biết vì sao hắn không tính thời gian nữa. Bởi vì sống trong hoàn cảnh quá mức khổ cực, cho nên hắn không muốn nhớ.

“Vì sao. . . . . . Ngươi không thử chạy trốn?”

“Cô biết kết cục của đào binh mà.”

Hắn mở mắt nhìn cô, trả lời nhanh chóng lại đơn giản. Nhưng cô thấy huyệt thái dương của hắn căng lên, gân xanh trên trán giật giật.

Vẻ mặt của hắn bỗng dưng khiến cô nhớ tới lúc hắn tức giận cảnh cáo.

‘Hãy quên chuyện báo thù này mà sống qua ngày. Nếu không cô không những phải trả giá bằng thân thể và tính mạng của mình, mà còn có linh hồn và trái tim cô nữa. Sau đó chờ khi cô phát hiện ra chuyện dơ bẩn gì mình cũng đã làm, trên tay trên người là vết máu không tài nào rửa sạch, ngay cả tim cũng đã biến thành màu đen, ngay cả cô cũng không nhận ra bản thân nữa, khi soi gương sẽ chỉ thấy một con quái vật máu lạnh. Đến lúc đó, kẻ cô phỉ nhổ, căm ghét sẽ không phải là ta mà là sự lựa chọn của chính bản thân cô.’

Cô biết, khi đó hắn đang nói chính hắn.

Đột nhiên, cô chợt hiểu ra, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngươi muốn báo thù, đúng không? Muốn báo thù, cho nên không trốn.”

Hắn im lặng, khóe mắt giật giật, cơ hàm căng cứng, nhưng cô biết cô đúng.

Hắn giống cô, bởi vì chiến tranh mà mất người thân, cho nên hắn muốn báo thù, cho nên hắn không chạy trốn.

“Ai?” Cô không nên hỏi, nhưng cô không nhịn được. Cô nhìn thấy đau đớn trong mắt hắn, nghe thấy mình hỏi: “Ngươi mất ai?”

Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô.

“Là ai?” Cô lại hỏi.

Cô thấy đồng tử hắn co rút lại, thấy hầu kết hắn trượt lên xuống, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, đáp: “Mẹ ta.”