Chiến Lang

Quyển 1 - Chương 13




“Người ta nói, chó ăn quá no sẽ không săn thú, để nó nhịn đói nó mới đi theo ngươi. Ai dè ngươi lại tới tìm ta mua lương thực nuôi chó. Kiểu làm ăn lỗ vốn này cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được.”

Quái vật lấy trong cái rương bên cạnh ra một cái bao nhỏ, ném tới, giọng lạnh lùng nói: “Nếu ăn không đủ no, chạy còn không nổi, sao có thể săn thú được? Hơn nữa nếu chúng chết, ta sẽ phải huấn luyện đám mới, rất phiền.”

Tiếng bạc trong túi vải kêu leng keng, nhưng tên Mông Cổ kia vẫn mở nó ra, lấy một thỏi bạc cắn thử một cái. Sau khi chắc chắn độ tinh khiết của nén bạc, hắn còn cẩn thận đếm số lượng bên trong, vừa lòng cất kỹ đống bạc rồi cười cười nốc hết chỗ sữa ngựa còn lại.

“Rất vui được làm ăn với ngươi, lương thực ngươi cần, ta sẽ cho người trực tiếp đưa tới.”

Cô không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, không thể tin những gì mình nhìn thấy, nhưng người kia quả thật đã nói như vậy, cũng đã nhận bạc.

Chẳng trách doanh trại nô lệ của quái vật không thiếu lương thực, chẳng trách doanh trại nô lệ khác có người gầy như củi khô, chẳng trách doanh trại khác lại nhiều người chết như vậy.

Ăn không đủ no thì đánh giặc thế nào được?

Nhưng quân Mông Cổ không quan tâm, nô lệ vốn là để đứng trước tiền tuyến chịu chết, làm tiêu hao tên, sức chiến đấu của quân địch, chờ kẻ địch mệt mỏi, quân chính quy mới tấn công, một lần là thắng.

Nhưng hắn quan tâm, hắn quan tâm cho nên mới mua lương thực cho họ ăn no.

Nhận ra điều này khiến cô không khỏi khiếp sợ.

Ai cũng nói hắn yêu tiền, hắn chặt đầu tướng địch nhận thưởng, kiếm tiền lại không nỡ tiêu. Ai biết được rằng hắn đem tất cả tiền đi mua lương thực.

Hắn là quái vật, là quái vật. . .

Cô không thở được.

“Đúng rồi.” Trước khi đi Cổ Mã xoay người lại nhìn hắn cười.

“Đã quên chúc mừng ngươi, trận tấn công vừa rồi đánh rất đẹp, làm cái tên Lạp Tô kia tức muốn chết. Hắn vốn muốn chờ vào ủng thành nhặt xác cho ngươi đấy. Người như ngươi chỉ làm Bách phu trưởng thật sự là quá lãng phí nhân tài.” Khóe miệng Cổ Mã cong cong, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ngươi không phải là người Mông Cổ, nếu không thì đã sớm leo lên chức tướng quân rồi.”

Mặt hắn vô cảm nhìn người kia, chỉ thản nhiên nói: “Ta chỉ cần có cơm để ăn, có lều để ngủ là đủ rồi.”

Tên Mông Cổ đi ra. Trước khi hắn ta ra ngoài, cô vội núp vào một bên, chờ hắn ta đi rồi mới mang nước vào trong lều.

Quái vật đang lau binh khí của hắn, tất cả binh khí của nô lệ trong doanh trại đều do Ba Ba Hách mắt chột quản lý, chỉ có lúc chiến đấu mới phát binh khí cho nô lệ. Nhưng hắn không phải nô lệ, trong lều của hắn có đao có thương, có cung có tên, thậm chí hắn còn có một cái rìu trăm cân. Nhưng hắn chưa bao giờ để cô chạm vào binh khí của hắn, dù là áo giáp, đao kiếm, cung dài, mũi tên, hay là cái rìu nặng kia.

Hắn không tin ai cả, đương nhiên cũng không tin cô, hắn biết cô sẽ giở trò.

Cô vứt thêm một miếng phân khô vào trong lò, thấy hắn đang bôi dầu lên đao, động tác của hắn rất cẩn thận, hắn giữ gìn vũ khí bảo vệ bản thân rất tốt.

Hắn nhận ra ánh mắt của cô, ngước mắt lên nhìn.

Mắt hắn rất đen, rất nóng, giống một thanh đao cắm vào mắt cô, làm lòng cô kinh hãi.

Không biết vì lý do gì, cô vội vàng nhìn ra chỗ khác, rời khỏi bên lò, cách xa hắn. Cô quay về vị trí của mình, đưa lưng về phía hắn cuộn mình thảm nỉ.

Cô nghe thấy tiếng hắn mài đao, lau áo giáp, nghe thấy hắn thu dọn vũ khí, nghe thấy hắn bắt đầu giã thuốc.

Giờ cô đã biết dược thảo không nhất thiết phải rang lên nghiền thành bột, nhưng vì hắn muốn để cô mang đi phát cho những người đó nên xay thành thuốc bột sẽ dễ cất, dễ mang theo hơn chứ dược thảo này cũng không phải tùy tiện là có thể hái được.

Hắn không phải là người tốt, cũng không nên làm người tốt. Là kẻ cầm đầu nô lệ, hắn phải làm kẻ ác, làm một quái vật khiến tất cả nô lệ sợ hắn, biết sợ hắn thì mới có thể giữ được tính mạng.

Cho nên hắn không trực tiếp phát thuốc mà hắn để cô làm.

Cô không biết hắn mua lương thực cho nô lệ, không muốn biết hắn hành hạ họ là để rèn luyện, không muốn biết suy nghĩ của hắn đằng sau sự hung ác tàn khốc kia.

Cô không muốn biết hắn còn có trái tim.

Cô phải giữ chặt suy nghĩ hắn là con quái vật.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể không nhìn thẳng vào sự thực là hắn không thật sự máu lạnh.

Hắn giúp đỡ cô.

Hắn nói hắn sẽ không đỡ cô nhưng hắn vẫn vươn tay ra, tuy bằng cách thức thô bạo, nhưng hắn không để cô ngã ngoài lều.

Cô tự nhủ với bản thân mình, đó chỉ là hắn diễn trò thôi.

Chính hắn đã nói, hắn chán, muốn nhìn xem cô có thể sống trong trại nô lệ này bao lâu. Nhưng cô biết đó không phải là lời thật lòng, không phải sự thật. Nếu thật sự như thế, có lẽ hắn đã không cần phải cảnh cáo cô, không cần dạy cô cách cản tên, không cần đỡ cô, không cần bôi thuốc chữa thương cho cô, không cần cùng cô ngâm mình trong nước suối lạnh thấu xương. . . . Nếu hắn thật sự máu lạnh, hắn sẽ in dấu ấn nô lệ cho cô. Sau đó cưỡng bức cô rồi vứt cô cho những người khác.

Cô không hiểu vì sao hắn lại cứu cô, hắn biết rõ cô sẽ tìm cơ hội giết hắn. Hắn nói là vì hắn cần chân sai vặt, nhưng tìm chân sai vặt chỗ nào chẳng được? Cả trại nô lệ đều là chân sai vặt của hắn . . . . .Tiếng giã thuốc đã ngừng.

Cô nghe thấy tiếng hắn bưng thùng nước và bát thuốc đi tới, nghe thấy hắn ngồi xuống phía sau mình, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô muốn giả vờ ngủ, hôm nay cô đi ngủ sớm hơn bình thường, giờ có thiếp đi cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ khi phát hiện ra cô đã ngủ, hắn sẽ quên thôi.

Cho nên cô không động đậy, cố hết sức thở đều.

Cô cảm thấy được hắn cúi người, cúi đầu xuống nhìn cô. Hơi thở ấm áp lướt qua mặt cô, vờn qua tai cô, khiến tim cô đập nhanh hơn.

“Đừng có giả vờ, ta biết cô còn tỉnh, ngồi dậy cởi quần áo ra.” Giọng hắn không lớn, nhưng lại làm cô đỏ mặt, vươn tay ra dụi tai. Chỉ vì hắn ngồi gần quá, gần đến mức làm cô tưởng rằng môi hắn chạm vào tai cô.

Vì luống cuống lùi về sau xoay người ngồi dậy, động tác quá nhanh quá mạnh đã động đến miệng vết thương, khiến cô đau đến mức rên lên một tiếng. Cô vội cắn môi, nhịn đau, mở mắt nhìn người đàn ông đang ngồi khoanh chân kia.

“Ta đã. . . . . . Đã khỏi rồi, không cần phải thay thuốc nữa. . . . . .”

Cô biết mấy câu này của cô chẳng có tý sức thuyết phục nào, nhất là đôi lông mày của cô còn đang nhíu chặt không giãn ra vì đau đớn, giọng nói cũng vì đau mà run run.

“Cởi quần áo ra, hoặc ta có thể giúp cô.”

Cô trợn mắt nhìn hắn, biết cái giúp mà hắn nói chính là lấy dao cắt quần áo của cô, mà cô cũng chẳng có thừa quần áo để hắn cho hắn cắt.

Hắn nhíu mày, đưa tay nắm lấy chuôi dao bên hông.

Biết hắn sẽ không nhượng bộ, không thể chống lại, cô đành phải chấp nhận số mệnh quay lưng đi, hai tay run rẩy cởi đai lưng, sau đó là áo khoác, rồi đến áo trong, tiếp theo là mảnh vải quấn quanh ngực.

Hắn cầm lấy khăn vải đã được thấm ướt, rửa sạch thuốc nhão lên lưng cho cô.

Nước ấm. . . . Cô biết hắn đun nước nóng, mấy hôm nay hắn đều làm vậy. Đun nước, rồi lại nhẹ nhàng thay thuốc cho cô.

Cô không hiểu, hắn để ý cái gì? Vì sao lại đối xử với cô như vậy? Chẳng lẽ là vì áy náy?

Khăn vải thấm nước ấm cực kỳ nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng chồng chất vết thương của cô. Khi khăn được bỏ ra, cô thoáng thở nhẹ, trong nháy mắt tiếp theo, lại cảm thấy được ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoa lên xương vai bên phải bị bỏng của cô.

“Kết vảy rồi.”

Hắn nói với cô, giọng trầm thấp vang lên rất nhỏ, hơi khàn.

Cô thở gấp một hơi, không nhịn được run rẩy.

“Xin lỗi.” Hắn nói xong, rút tay về.

Cổ họng cô đột nhiên nghẹn ngào, trái tim khẽ siết lại.

Hắn lấy ngón tay vét thuốc trong bát, cẩn thận xoa lên giúp cô, ngón tay cái thô ráp di chuyển xuống theo vết roi.

Từ vai phải đến eo trái, từ vai trái sang eo phải.

Sau đó là eo.

Lúc hắn định đi xuống nữa, cô túm lấy ngón tay hắn.

“Ta có thể. . . . . .” Cô nuốt nước miếng, khàn giọng nói: “Tự ta làm.”

Người đàn ông phía sau không trả lời.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm giác được hơi thở thoáng dồn dập của hắn. Trong chớp mắt, còn tưởng rằng hắn sẽ cố chấp, nhưng tiếp sau đó hắn đã rút tay về, nghiêng người đưa bát thuốc cho cô.

Sau đó hắn đứng dậy, cầm lấy thùng nước bẩn mang ra ngoài đổ.

Cô nhân cơ hội đó cởi quần, cởi quần dài, nhanh chóng lau nhanh chân và mông mình. Vết thương ở hai nơi này không nhiều lắm, cũng không nghiêm trọng lắm, đã bắt đầu khép lại từ lâu. Cô dùng tốc độ nhanh nhất xử lý hết, không dám nhớ lại khi cô bị thương mê man, hắn xử lý vết thương trên mông cô như thế nào.

Nhưng cô vẫn nhớ được hắn dốc lòng tận tâm chăm sóc cô thế nào.

Trước khi hắn về cô mặc quần vào. Hắn đặt sẵn một mảnh vải sạch mới ở bên cạnh, cô muốn quấn mảnh vải lên người, nhưng vết thương trên lưng khiến động tác tưởng như đơn giản này trở nên vô cùng khó khăn. Cô không thể vươn tay phải ra sau, gấp khuỷu tay lại cũng khiến xương vai cô đau đoén.

Sau đó hắn trở lại, không nói gì tiếp nhận công việc này.

Cô cũng không có để sức phản đố. Cô biết nếu để cô tự làm thì có lẽ mất cả tiếng đồng hồ cũng không xong được. Mới chỉ là quấn mảnh vải một vòng quanh người đã khiến cô đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.

Trên thực tế, ngay cả việc nâng cánh tay lên như bây giờ thôi cũng khiến cô đau đớn.

Hắn đứng ở sau lưng cô, hơi thở phảng phất qua đầu vai, rồi trượt xuống bộ ngực sữa để trần, làm cô run rẩy không phải vì đau đớn, làm gương mặt cô xấu hổ nóng lên. Cứ nghĩ đến lúc hắn cúi đầu rũ mắt sẽ nhìn thấy cái gì, cô lại xấu hổ, chỉ có thể thấy may mắn là mình vẫn đưa lưng về phía hắn.

Dường như tên kia không bị ảnh hưởng gì, hai cánh tay cường tráng và bàn tay to của hắn luồn qua nách cô một vòng rồi một vòng. Quấn qua đầu vai, rồi lại quấn trước ngực cô, sau đó đổi mảnh vải sang tay kia. Nhiều lần suýt nữa chạm vào cô.

Cô bất giác căng thẳng cúi đầu nhìn hai tay của hắn giao trước ngực cô, buộc nút thắt xuống dưới ngực, ngón tay to nhưng vô cùng linh hoạt.

Sau đó, hắn nhét nút thắt vào trong vải, hơi vuốt lên nó. Cô có thể cảm nhận được hắn giang cánh tay ra, đặt trên thắt lưng cô, lồng ngực áp vào lưng cô.

Hắn cúi đầu, đến gần bên tai cô.

Cô ngừng thở, sợ hắn sẽ tiến thêm một bước nữa.

Trong lều cực kỳ yên tĩnh, cô có thể nghe thấy, cảm thấy được hơi thở của hắn; cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn bao trùm phía sau, cảm thấy được nhiệt độ bàn tay to của hắn đặt trên người, thấm qua mảnh vải, truyền vào da thịt.

Cô không biết hắn đang nghĩ gì, trong lúc này, đột nhiên cô hi vọng hắn sẽ làm bậy với cô, từ đó, cô sẽ tìm được cơ hội giết hắn. Con dao của hắn dắt ở thắt lưng, cô biết chỉ cần xoay người, điểm yếu là cổ họng của hắn sẽ gần ngay trước mắt . . . . Bỗng dưng, hắn rụt tay lại, nói.

“Lên vảy sẽ rất ngứa, không được gãi, gãi sẽ làm nó vỡ ra, lâu lành hơn mà thôi.” Giọng hắn khàn khàn quanh quẩn bên tai.

“Quay lại đây.”

Cô không muốn, cô không muốn đối mặt với hắn, cô không muốn nhìn hắn. Nhưng cô biết phản kháng hắn sẽ chẳng có ích gì, chỉ là dùng dằng một cách vô nghĩa mà thôi. Mà cô lại thật sự rất muốn hắn nhanh chóng cách xa cô ra.

Cô hít sâu xoay người lại, thấy trên tay hắn cầm một cái áo trong làm bằng lông dê, mặt ngoài của cái áo là màu nâu đậm, bề ngoài nhìn vừa bẩn vừa cũ, cổ tay áo còn hơi sờn, nhưng bên trong lại là lông dê trắng bông xù như tuyết.

“Nâng tay lên.” Hắn nói.

Cô rất muốn, áo lông dê nhìn qua đã thấy vừa sạch vừa thoải mái, nhưng cô không muốn tiệp tục nợ hắn.

“Ngây ra đó làm gì.” Nhìn ra sự lưỡng lự của cô, giọng hắn nói: “Mấy ngày nữa sẽ còn lạnh hơn, tuyết sắp rơi rồi, cô không mặc áo da lông thì sẽ chết rét.”

Cô chết rét thì liên quan gì tới hắn?

Suýt nữa thì cô thốt lên câu này, lại sợ nghe thấy câu trả lời cô không muốn nghe. Mà hắn nói không sai, không có áo da lông cô sẽ chẳng sống qua được trời tuyết. Cho nên cô đành ngậm miệng, nâng tay lên, để hắn mặc vào cho cô. Lông dê thật ấm, thật mềm, bọc lấy cả người cô.

Hắn thắt đai lưng cho cô, mặt vô cảm nói: “Nếu có ai hỏi thì nói đây là áo ta vứt đi, cô lấy sửa mặc.”

“Ngươi lấy đâu ra cái áo nhỏ thế này?” Cô chưa kịp nghĩ đã thốt ra.

Hắn thoáng ngừng tay rồi lại tiếp tục, giọng khàn khàn: “Cướp được.” Nói xong, hắn rút tay về, xoay người tránh ra.

Nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cô bỗng nhiên hiểu ra, trái tim siết lại.

Cướp được sao có thể vừa với người cô như vậy? Cái áo này là hắn cố ý nhờ tên thương nhân Mông Cổ chuyển lương thực làm riêng cho cô.

Cô không dám nhìn hắn nữa, ngồi xuống, cẩn thận cuộn mình vào thảm nỉ, lại bất ngờ phát hiện ra cái áo lông dê xù mềm mại này làm giảm đau đớn của vết thương.

Trước đây cô vẫn cho rằng hắn là quái vật tàn bạo hung ác. Nhưng hôm nay, cô biết hắn cũng là con người, một người đàn ông, một người đàn ông đã giết mẹ cô.

Cô cắn môi, chỉ cảm thấy muốn khóc.

Cô không muốn nhận ra sự quan tâm của hắn, sự cắn rứt của hắn, không muốn thừa nhận là hắn đối tốt với cô.

Nhưng quả thật hắn đối xử rất tốt với cô.

Rất tốt với cô.

Cô nhắm mắt lại, ngăn cản tất cả mọi thứ ở bên ngoài, trốn vào trong bóng tối.

Nhưng hắn vẫn là người đã giết mẹ cô.

Là hắn giết, cô nhìn thấy tận mắt, không có người thứ hai.

Không có ai khác. . . .