Chiến Lang Ở Rể

Chương 76: 76: “người Tốt” Vưu Chí






Bên trong phòng bao, Khương Vĩ âm trầm nhìn thoáng qua Tôn Húc, sau đó ngồi xuống, không có phản ứng!
Tôn Húc nhìn Khương Vĩ, cười nhạo nói: “Lần sau khoác lác nhớ khoác lác thứ mà mọi người có thể chấp nhận được, nói tổng giám đốc Lôi Bân tự mình phỏng vấn cậu mà cũng nói ra mồm được, đúng là khiến người khác cười đến rụng răng.”
Khương Vĩ không để ý đến anh ta, trong ánh mắt chế nhạo của mọi người, cậu ngược lại càng trở nên bình tĩnh hơn không ít.

Tôn Húc thấy Khương Vĩ không nói lời nào, anh ta cười nhẹ, vỗ tay: “Mọi người cũng đến gần đông đủ rồi, Diệp Mộng cũng đang trên đường tới đây, chốc nữa là tới thôi, tôi để nhân viên phục vụ lên thức ăn trước!”
Sau đó anh ta chợt nhớ tới cái gì đó: “À, đúng rồi, lần này chia tiền nhé, mỗi người sẽ khoảng ba nghìn nhé.”
Nói xong, anh ta nhìn sang nhóm người Lê Văn Vân nói tiếp: “Lê Văn Vân, lần này các cậu kiếm chác lớn, ba người các cậu ngồi một bàn, thượng hạng nhé.”
Lê Văn Vân cười, nhìn anh ta rồi đáp: “Nói rất có lý!”
Sau đó anh ta tiếp tục quay đầu, Ngưu Càn lặng lẽ nhìn hai người họ, có chút thật thà chất phác, cười nói: “Nếu như sớm biết rằng bọn họ coi thường tôi như vậy, tôi cũng không đến họp lớp làm gì, vốn nghĩ là bạn học cũ nên nói họp là đến thôi.”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Đừng để ý đến bọn họ, không có tiền nhưng lại giả bộ giàu sang, chúng ta tự ăn phần mình là được rồi.”
Ngưu Càn gật đầu, sau đó cậu ta tò mò nhìn về phía Lê Văn Vân, hỏi: “Đúng rồi Lê Văn Vân, nếu các cậu thực sự không có công việc, chi bằng đi giao hàng với tôi đi, để tôi giới thiệu cho cậu.”
Trong lòng Lê Văn Vân bỗng thấy ấm áp, một xã hội đầy bon chen xô bồ như này, vậy mà Ngưu Càn vẫn có thể giữ được lương thiện và thuần khiết, quả thực hiếm có.

Anh lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi tự mình làm ăn nhỏ.”
Mà Khương Vĩ ngồi bên cạnh khoé miệng run rẩy, nếu tập đoàn Hãn Vũ trong lời cậu ta vẫn còn là làm ăn nhỏ, vậy không biết đối với cậu ta cái gì mới là làm ăn lớn đây.

“Két!”

Đúng lúc này, của phòng bao bỗng nhiên mở ra, Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn hướng cửa, tại cửa, có một vài bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, mà người dẫn đầu chính là Diệp Mộng một thân quần trắng, cô vẫn mang dáng vẻ hờ hững như xưa, đi vào phòng, nhìn thấy Tôn Húc thì mỉm cười nói: “Tôi mang mấy người bạn nơi khác đến chắc là không sao chứ!”
“Hít!”
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng hít khí lạnh, gương mặt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Đúng vậy, người mà Diệp Mộng đưa đến chính là ba người Đỗ Tịch Tịch, Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân.

Bốn người phụ nữ như vậy đứng cạnh nhau, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất cứ người đàn ông nào, kể cả Tô Văn xinh đẹp nhất lúc này cũng không thể so bì.

Tôn Húc cũng hơi kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là vậy rồi, có nhiều mỹ nữ đến như vậy, cậu xem đám đông ở đây hứng thú đến cỡ nào!”
Diệp Mộng hơi lộ ra ý cười, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc bàn xa xa mà chỉ có ba người ngồi, nhìn thấy Lê Văn Vân, ánh mắt cô lập tức ngừng lại.

“Đến đây đi Diệp Mộng, đến bên này ngồi, đặc biệt chừa lại chỗ cho các cậu đây.” Tôn Húc nói.

Lần tụ họp này, cũng chỉ khoảng hai mươi người đến mà thôi, Tôn Húc đặt ba bàn, một bàn ngồi mười người cũng không thành vấn đề gì.

Đám người Đỗ Tịch Tịch cũng chú ý đến Lê Văn Vân, Đỗ Tịch Tịch hơi sửng sốt một chút sau đó đi đến trước mặt Lê Văn Vân, hung hăng vỗ vào vai Lê Văn Vân một cái rồi nói: “Lê Văn Vân, sao anh cũng chạy tới đây?”
Những người bên cạnh đều sợ ngây người, bọn họ không ngờ được rằng, vị mỹ nữ mà Diệp Mộng đưa đến này lại quen biết với Lê Văn Vân.


Đặc biệt là đám bạn học nam, gương mặt bọn họ lộ rõ vẻ hâm mộ xen lẫn ghen tị.

“Chị Diệp Mộng, em ngồi bên chỗ Lê Văn Vân nhé.” Đỗ Tịch Tịch cười nói với Diệp Mộng.

Diệp Mộng gật đầu sau đó cũng nói với Tôn Húc: “Bàn bên này hơi đông người rồi, tôi cũng qua bên kia ngồi đây!”
Nói xong, cô đánh tiếng với hai người Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân một cái, sau đó đi sang chỗ Lê Văn Vân, kéo ghế ra rồi ngồi xuống!
Mà người ngồi hai bàn bên này đều ngớ ra.

Bốn vị mỹ nữ….vậy mà lại chạy hết sang bên chỗ Lê Văn Vân, ban đầu bọn họ còn kỳ thị Lê Văn Vân, muốn cô lập Lê Văn Vân và Khương Vĩ, nhưng hoàn toàn không ngờ tới lại để cho Lê Văn Vân và Khương Vĩ nhặt được một món hời!
Mẹ nó mất máu!
Tôn Húc ho khan một tiếng sau đó mở miệng nói: “Mọi người cứ trò chuyện đi.”
Tuy nói như vậy, nhưng mà ánh mắt của mọi người đều như có như không hướng về phía đám người Lê Văn Vân, khi nhìn thấy Đặng Hân Hân và Trần Hiểu Nguyệt đều cùng nói chuyện với Lê Văn Vân, bọn họ lại càng ghen tị không kìm được.

Đám bạn cũ không biết vì sao Lê Văn Vân lại quen biết bọn họ, nhưng có thể cùng lúc quen biết với nhiều người đẹp như vậy, mặc dù không đến mức hẹn hò nhưng đối với bọn họ đó vẫn là một loại vốn liếng để khoe khoang.


Diệp Mộng nhìn thấy Lê Văn Vân, nhíu mày, bình tĩnh mở miệng: “Anh không nên quay về Lâm Hải.”
“Vì sao vậy?” Lê Văn Vân hỏi lại.

“Anh trai em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.” Diệp Mộng hé miệng: “Hơn nữa anh ấy cũng đã biết anh về Lâm Hải rồi.

Diệp Hinh cũng sẽ không buông tha cho anh, còn có chồng cô ấy nữa….”
Lê Văn Vân nhún vai rồi đáp: “Anh không sao cả.”
Diệp Mộng nhìn thấy dáng vẻ này của Lê Văn Vân thì ánh mặt lộ ra một chút phức tạp, sau đó lại cười khổ nói: “Tuỳ anh vậy!”
Đúng lúc này Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày nói: “Lê Văn Vân, chi bằng anh cứ cùng chúng tôi quay về Giang Thành đi, nơi này có nhiều người đối phó anh, ngày hôm qua, cái người Lê Hoán của nhà họ Lê cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Nghe bọn họ nói chuyện khiến Khương Vĩ và Ngưu Càn có chút mờ mịt, với trình độ của bọ họ đương nhiên không thể tiếp xúc với đám con nhà giàu đỉnh cấp của Lâm Hải đây.

Lê Văn Vân khoát tay nói: “Tôi còn có việc ở Lâm Hải.”
Diệp Mộng nhìn Lê Văn Vân, không nói thêm câu nào.

Vào lúc này, Vưu Chí bưng một chén rượu tiến lại gần, đi đến bên cạnh Diệp Mộng cười nói: “Ài, lớp chúng ta có hai đoá hoa, một đoá thì đã bị thằng nhóc Tôn Húc ngắt mất, đoá còn lại thì gả cho người thừa kế đầu tiên của nhà họ Vưu, chúc mừng cậu nhé, ngày mai đã đính hôn rồi.

Mà hơn nữa, ngày mai sau khi cậu kết hôn với Vưu Tường xong, chúng ta cũng xem như thân thích rồi.”
Diệp Mộng mỉm cười, bưng một cốc nước hoa quả trên bàn lên, giọng điệu không nghe ra là vui hay giận, gật đầu nói: “Cảm ơn!”
Dần dần, có không ít người không ngừng đi đến chỗ Diệp Mộng bên này, Diệp Mộng cũng gặp một người thì đáp lễ một người, nhưng giọng điệu luôn không mặn không nhạt, trông không vui vẻ lắm.


Một lát sau, Vưu Chí cười ha hả đứng dậy, dựa vào người Lê Văn Vân, mở miệng nói: “Đúng rồi, hôm nay người bạn cũ của chúng ta là Lê Văn Vân cũng đến đây, Ngưu Càn nói rất đúng, chúng ta không nên có thành kiến với cậu ấy, tuy rằng cậu ấy từng cưỡng gian người khác, nhưng điều ấy không sao cả, cậu ấy cũng đã cải tạo chín năm rồi, chúng ta cũng nên trao cho cậu ấy một cơ hội làm người!”
Anh ta lần nữa nhấn mạnh vào hai chữ làm người!
Sau đó anh ta đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, vui cười hớn hở nói: “Lê văn Vân, bây giờ chắc là cậu không có việc làm đúng không, trước kia cậu là một trong những người có thành tích tốt nhất trong lớp chúng ta, cậu vẫn rất có tiềm năng, có muốn vào công ty của tôi làm việc không!”
“Vưu Chí, cậu cũng tốt quá rồi đấy!” Trần Chỉ Mộng ở bên cạnh mở miệng nói.

Vưu Chí cười cười nói: “Đều là bạn học cũ, săn sóc nhau một chút cũng không phải chuyện gì đáng nói, dù sao cậu cũng là một phạm nhân, nếu muốn làm một chức vụ có mặt mũi ở công ty, với nhân viên công ty thì không ổn lắm, công ty tôi yêu cầu phải là cử nhân, cậu cũng không có bằng cấp gì, e là chỉ có thể làm bảo vệ được thôi, đương nhiên, đều là bạn cũ, đãi ngộ cũng sẽ cao hơn những bảo vệ khác một chút, sống ở Lâm Hải cũng không vấn đề gì.”
Nhóm người Đỗ Tịch Tịch cùng nhướn mày.

Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân đồng thời nhìn về phía anh ta.

Anh ta còn tưởng hai người họ có thiện cảm với mình, tiếp tục vỗ vỗ bả vai Lê Văn Vân rồi nói: “Thế nào? Có muốn đến hay không?”
“Không cần.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

Mà Trần Chỉ Mộng ngồi bên cạnh lại lên tiếng: “Lê Văn Vân, đừng có không biết điều nữa, người như cậu, ở trong xã hội này rất khó để tìm việc làm đấy.”
“Ai nha, thôi bỏ đi bỏ đi, mỗi người đều theo đuổi lý tưởng riêng mà.” Vưu Chí nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Cơ hội lần này đã bỏ lỡ, lần sau có tìm tôi, tôi cũng không chấp nhận đâu nha.”
Đặng Hân Hân ở bên cạnh dường như không nhìn nổi nữa, cô nhướn mày, lấy một cái thẻ ngân hàng ra đưa cho Lê Văn Vân: “Đúng rồi, Lê Văn Vân, hôm anh đưa tấm thẻ này cho tôi, để tôi chuyển từ chi nhánh ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành sang Lâm Hải, bận rộn xong vẫn quên chưa trả thẻ ngân hàng lại cho anh.”
Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn vào tấm thẻ ngân hàng kia, mà lúc Vưu Chí nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, đồng tử anh ta hơi co lại, tay run nhẹ, chén rượu trên tay cũng rơi xuống đất.

“Thẻ…..thẻ kim cương!” Anh ta nuốt nước miếng, kinh ngạc nói..