Chiến Lang Ở Rể

Chương 72: 72: Cút Giùm Tôi Có Được Không Vậy






“Có lẽ… có thể ra tay từ chỗ của Lê Vân Sinh.” Lê Văn Vân suy nghĩ một chút, do dự nói.

Nếu như chuyện này có liên quan đến Lê Cảnh An, lúc trước người đề xuất đuổi Lê Cảnh An ra khỏi dòng họ chính là Lê Vân Sinh.

Hơn nữa xem ra, ông ta là người được hưởng lợi trực tiếp nhất, sau khi Lê Cảnh An rời khỏi nhà họ Lê, ông ta thuận lời tiếp quản công ty mà lúc đó Lê Cảnh An đang phụ trách.

Nhưng Lê Văn Vân hiểu rõ, Lê Vân Sinh không có năng lực như vậy, ông ta có lẽ chỉ là một quân cờ, mà lần theo con cờ này đương nhiên có thể tìm ra được rất nhiều thứ.

Nghĩ đến đây, Lê Văn Vân sờ mũi, đúng vào lúc này, điện thoại trong tay anh đột nhiên vang lên, Lê Văn Vân cầm điện thoại lên vừa nhìn đã phát hiện là Đỗ Tịch Tịch gọi đến.

“Alo!” Lê Văn Vân nhận điện thoại xong nói.

“Được lắm, Lê Văn Vân, anh quá nhàm chán rồi.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đỗ Tịch Tịch truyền đến: “Anh lặng lẽ đến Lâm Hải mà không báo cho tôi một tiếng nhé? Tôi là cấp trên của anh đấy, anh còn muốn đi làm nữa không vậy.”
Rõ ràng, Đỗ Tịch Tịch vẫn chưa biết thông tin Lê Văn Vân đã từ chức.

Anh vừa định nói chuyện, Đỗ Tịch Tịch đã cười hắc hắc nói: “Tôi, chị Hân Hân, còn có Hiểu Nguyệt đang ở cùng nhau, anh không định đến gặp mặt chúng tôi, mời chúng tôi bữa cơm sao?”
“Được thôi!” Lê Văn Vân nói: “Các cô chọn một nhà hàng nào đó đi, tôi sẽ qua đó tìm các cô.”
“Được rồi, tôi chọn được chỗ rồi gửi địa chỉ qua Wechat cho anh!” Đỗ Tịch Tịch mỉm cười nói.


Sau khi cúp điện thoại, rất nhanh Đỗ Tịch Tịch đã gửi địa điểm nhà hàng qua, Lê Văn Vân chặn một chiếc taxi, vội vàng đi đến điểm hẹn.

Sau khi đến nơi, anh bước vào trong nhà hàng, nhìn thấy ba người Đỗ Tịch Tịch, Đặng Hân Hân, Trần Hiểu Nguyệt, sau khi thấy Lê Văn Vân đã tới, Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nhìn anh nói: “Sao anh lại chạy đến Lâm Hải vậy?”
“Có chút chuyện.” Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Nhà hàng các cô chọn quá đắt rồi!”
“Không đắt sao tôi có thể ăn ngon miệng được chứ, người giàu có như anh có cả thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải cơ mà!” Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, sau đó cầm lấy thực đơn.

Bên cạnh, Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân đều mỉm cười, sau đó chào hỏi với Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân bắt đắc dĩ ngồi xuống, nhìn Đỗ Tịch Tịch đang gọi món nói: “Ừm thế này, Đỗ Tịch Tịch, thực ra tôi đã từ chức rồi.”
Đỗ Tịch Tịch hơi sửng sốt một chút, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, nhíu mày hỏi: “Từ chức lúc nào, sao bố tôi không nói cho tôi biết chứ.”
Lê Văn Vân rót một tách trà nói: “Tôi từ chức ngày hôm qua, nhưng mà chú Đỗ hy vọng tôi tự mình nói cho cô biết, do đó mới không nói cho cô.”
“Ò.” Đỗ Tịch Tịch cúi đầu, tiếp tục gọi món, nhưng trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Khi nhìn thấy thẻ ngân hàng kim cương của Lê Văn Vân, cô ấy biết Lê Văn Vân không thể đi làm ở chỗ cô mãi được.

Chỉ là chuyện Lê Văn Vân lặng lẽ đến bảo vệ cô ấy, cô ấy cũng không biết, cho nên cô cũng không biết tại sao Lê Văn Vân lại chạy tới làm thư ký dưới quyền của cô ấy nữa.

Nhưng mà tính cách cô ấy hoạt bát, cảm giác mất mác qua đi thì nhanh chóng gọi món, sau khi gọi được món gì đó rồi thì cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Đúng rồi, anh đến Lâm Hải, hẳn là đến tham gia lễ đính hôn của đàn chị Diệp Mộng nhỉ.”

Lê Văn Vân lắc đầu.

“Ôi, lại nói đàn chị Diệp Mộng tốt như vậy mà lại gả cho Vưu Tường.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Đúng là nỗi khổ của nhà giàu mà, sau này tôi nhất định sẽ không trở thành vật hi sinh trong việc làm ăn của bố tôi đâu, tôi chắc chắn phải gả cho người tôi yêu.”
Sau khi chủ đề này được nhắc tới thì Đặng Hân Hân cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, thời đại học, Vưu Tường vẫn luôn theo đuổi Diệp Mộng, mà Diệp Mộng chưa bao giờ liếc nhìn anh ta một cái, thậm chí còn rất phiền chán anh ta, hơn nữa Vưu Tường lúc còn học đại học, vừa theo đuổi Diệp Mộng, vừa cặp kè với những người phụ nữ khác nữa.

Chính là một tên phong lưu ăn chới trác táng, nhưng trong nhà Diệp Mộng lại xảy ra vấn đề, dòng họ phải hi sinh cô ấy, cũng không còn cách nào.”
“Hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, mấy người bạn của Vưu Tường, ở trước mặt chúng tôi lại dám động tay động chân với chị Hân Hân, mà Vưu Tường vẫn cứ mặc kệ như vậy.” Đỗ Tịch Tịch nghĩ tới chuyện hôm qua Trương Dục sờ mó chân của Đặng Hân Hân thì khuôn mặt lại lóe lên vẻ khó chịu.

Lê Văn Vân nhíu mày hỏi: “Có người động tay động chân với giám đốc Đặng ư.”
Trần Hiểu Nguyệt gật đầu nói: “Ừm, một người làm livestream trên mạng rất nổi tiếng, tên là Trương Dục.”
Nghe thấy cái tên này, Lê Văn Vân sững sờ hỏi: “Có phải là người đàn ông có phong cách thời trang như con gái không?”
“Đúng vậy, chính là người đó, livestream bán hàng trên mạng, bán các loại mỹ phẩm đấy, hình như có không ít fan nữ đấy, mấy cô gái nhỏ bây giờ đúng thật là não tàn.” Đỗ Tịch Tịch mắng nói: “Nếu như ở Giang Thành, tôi đã trực tiếp cho anh ta một cái bạt tai rồi.”
“Anh quen anh ta sao?” Đặng Hân Hân hỏi.

“Lúc đến Lâm Hải, anh ta ngồi bên cạnh tôi.” Lê Văn Vân nói.

“Dù sao cũng thật là ghê tởm, chị Diệp Mộng gả cho Vưu Tường … quả thật là.” Đỗ Tịch Tịch nói xong, thởi dài một hơi.

Lê Văn Vân sờ mũi, không nói gì!

Lúc bọn họ đang nói chuyện, ở cửa ra vào của nhà hàng có hai người bước vào, chính là Trương Dục và một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất phong cách.

“Kính chào quý khách!” Một nhân viên phục vụ bước ra, lúc nhìn thấy Trương Dục, ánh mắt sáng lên, kinh ngạc kêu lên một tiếng nói: “Trương Dục?”
Vẻ mặt Trương Dục lộ ra một tia đắc ý, sau đó nói: “Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, tôi và bạn đến đây ăn cơm.

Vị này là cậu chủ nhà họ Lê, Lê Hoán.”
“Xin hỏi các anh ngồi phòng bao hay trong sảnh ạ?” Nhân viên phục vụ nhanh chóng nói.

Trương Dục đang muốn nói, đột nhiên ánh mắt chú ý tới mấy người Đỗ Tịch Tịch ngồi cách đó không xa nói: “Lê Hoán, nhìn bên kia xem, ba cô gái kia chính là từ Giang Thành đến đây để tham gia lễ đính hôn của Diệp Mộng đấy.”
Vẻ mặt Lê Hoán khẽ động, nhìn qua bên kia, ngay sau đó, hai mắt sáng lên.

Bởi vì Lê Văn Vân ngồi quay lưng ra phía cửa cho nên bọn họ không nhìn thấy mặt của Lê Văn Vân.

“Thế nào, tôi không khoác loác với anh chứ, ba người này đều là đại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp đấy.” Trương Dục liếm môi nói.

“Quả thực là quá xinh đẹp.” Lê Hoán nuốt nước miếng, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Sắp xếp một bàn bên cạnh bàn kia đi.”
Nhân viên phục vụ gật đầu nói: “Được ạ, mời qua bên đó!”
Hai người được dẫn qua đó, Trương Dục nhìn thấy ba người, giả vờ nói: “Ồ, đây không phải là ba người đẹp đến từ Giang Thành của chúng ta sao? Sao trùng hợp như vậy chứ, vậy mà lại có thể gặp lại nhau ở đây!”
Nghe thấy giọng nói này, bốn người Lê Văn Vân theo bản năng nhìn qua đó, ba cô gái Đỗ Tịch Tịch nhất thời nhíu mày.

Mà trong nháy mắt Trương Dục và Lê Hoán nhìn thấy Lê Văn Vân, nhất thời sững sờ nói: “Là anh / Lê Văn Vân!”

Đúng vậy, Lê Văn Vân và Lê Hoán đều là thế hệ trẻ của nhà họ Lê, cũng được xem là thân thích và có quen biết nhau.

Nhưng Lê Văn Vân thuộc chi thứ, địa vị trong dòng họ không cao như vậy, càng không nói đến chuyện là người thừa kế.

Mà Lê Hoán thì không giống như vậy, anh ta là em của Lê Văn Vân, là chi chính, hơn nữa còn là chi lớn, bây giờ em trai Lê Tử Thiện chính người thừa kế đầu tiên của nhà họ Lê, anh ta cũng là một trong những người thừa kế của nhà họ Lê.

Đợi đến lúc quyền thừa kế rơi vào thế hệ bọn họ thì anh ta nhất định có được một phần cổ phần của công ty.

“Anh chính là Lê Văn Vân, là tội phạm cưỡng hiếp kia.” Trương Dục cười như không cười nhìn Lê Văn Vân nói: “Chẳng trách lúc trên máy bay, anh không dám giới thiệu tên của mình với tôi.

Thì ra là không còn mặt mũi nào, dù sao ở Lâm Hải, cái tên Lê Văn Vân này thực sự cũng quá nổi tiếng rồi.”
Nói xong, cậu ta nhìn mấy người Đỗ Tịch Tịch nói: “Các người đẹp à, các cô không nên tiếp xúc với loại người này, muốn kết giao cũng phải tìm người có máu mặt, nào để tôi giới thiệu một chút, vị bên cạnh tôi đây, chính là Lê Hoán của nhà họ Lê, cậu cả Lê, anh ấy là một trong những người thừa kế của nhà họ Lê đấy.”
Trên mặt Lê Hoán nở ra một nụ cười nói: “Các người đẹp, xin hỏi, tôi có thể mời mấy người đẹp dùng cơm trưa được không?”
Nói xong, anh ta còn làm một động tác tay khá là lịch thiệp nữa.

“Không có hứng thú.” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi nói.

Trương Dục nhíu mày nói: “Lê Hoán đích thân mời các cô ăn cơm, các cô lại có thể từ chối? Cũng quá không nể mặt rồi, nơi này là Lâm Hải, cũng không phải là Giang Thành bé tí kia đâu!”
Sắc mặt Đỗ Tịch Tịch hơi thay đổi, vẻ mặt lộ ra một tia kiêng dè.

Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn hai người nói: “Các cậu cút đi cho tôi, được chứ! Các cậu làm ảnh hưởng đến việc ăn uống của chúng tôi đấy!”.