Chiến Lang Ở Rể

Chương 540: 540: Tìm Giúp Mc Đám Cưới





Hodges bảo số lượng lớn người ở khu Tội Ác rời khỏi nơi này, điều này khiến cho Người Gác Đêm phải chịu áp lực cực lớn.

Hiện tại Người Gác Đêm đang rơi vào tình cảnh loạn trong giặc ngoài, bây giờ số người ra khỏi khu Tội Ác đã quá nhiều, hơn nữa đám Tiêm Quỷ cũng đã bắt đầu rơi xuống khắp mọi nơi trên thế giới.
“Lần trước cả một lượng lớn Tiêm Quỷ kia vẫn luôn không công kích bên ngoài, có lẽ là đang làm chuyện này đây.

Hiện tại nếu như bọn họ rơi xuống mọi nơi trên thế giới vậy thì áp lực của Người Gác Đêm thực sự quá lớn.” Phạm Nhược Tuyết thở dài một hơi nói: “E là ngày tháng yên bình của chúng ta cũng không còn nhiều nữa rồi, khoảng thời gian tới đây mạng lưới ngầm sẽ hoàn toàn khởi động, chúng ta cũng có thể sẽ đi nhận nhiệm vụ bất kỳ lúc nào.”
“Ừ.” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cố gắng ở bên nhau đi, đợi sau khi trở về Lâm Hải, các người dẫn theo cả tên nhóc Khương Vỹ đi cùng nữa, để cậu ta bắt đầu làm quen với một số hành động của Người Gác Đêm.

Đầu óc cậu ta nhanh nhạy, cho cậu ta chút thời gian thích nghi, sau này cậu ta sẽ nghĩ cách, có thể trợ giúp rất nhiều cho chúng ta đấy.”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, mọi người lục tục kéo nhau cùng đi đến đám cưới.
Hôn lễ của Lý Thu cũng không quá hoành tráng, anh ta đặt ở một khách sạn ở ngoại thành Tô Chiết.

Nói là khách sạn nhưng kỳ thực lại càng giống như một nông trại, đương nhiên diện tích vô cùng rộng lớn.

Mấy ngày này thời gian đều đã được sắp xếp ổn thỏa, lúc đám người Lê Văn Vân tới nơi, anh nhìn thấy bố mẹ Lý Thu đang bận rộn ở bên trong, hai người đều vui mừng tươi cười đến mức không khép miệng được.
Đám người Lê Văn Vân dừng lại ở cửa, anh vỗ bả vai Lý Thu nói: “Ha, coi như là anh đã hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ rồi nhé.”
An Nhiên ở bên cạnh lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
“Ad.” Lê Văn Vân hỏi: “Phù dâu phù rể của anh đâu, đã chọn được chưa?”
Lý Thu gật đầu nói: “Mấy người các anh còn gì, anh và Cố Bạch làm phù rể, anh Tiêu lớn tuổi quá rồi, làm phù rể không hợp lắm, để anh ấy làm người chứng hôn cho chúng tôi.”
“Mẹ nó!” Trần Tiêu rất ít khi nói chuyện, không nhịn được mắng một câu: “Tôi không làm!”
Người chứng hôn cần phải đọc diễn văn, Trần Tiêu cả ngày nặn không ra một chữ, bảo anh ta làm người chứng hôn đúng là muốn đòi mạng anh ta.
Lý Thu ho khan một tiếng, nói: “Tôi biết mà, người chứng hôn thì chắc chắn phải để cho dì Doãn đảm nhận mới được.

Bất kể tuổi tác hay là uy tín đều cực kỳ đủ.”
Doãn Nhu: “…”
Hiện tại bà ta đã quen với việc đám người Lê Văn Vân nói nhảm, bà ta cũng không vùng vằng bỏ đi nữa, chỉ còn nước gật đầu.
Sau đó Lý Thu lại cười hì hì nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ, nói: “Bác sĩ Phạm, Thi Kỳ, hai người các cô làm phù dâu cho chúng tôi nhé.”
Ánh mắt Hoàng Thi Kỳ sáng bừng lên nói: “Nói ra thì đời này tôi chưa từng tham dự đám cưới bao giờ, tôi phải lên mạng tìm kiếm hẳn hoi, không thể để cho các anh cướp người đi đơn giản quá được.”

Trước kia cô ấy luôn ở trong đám Người Gác Đêm, thỉnh thoảng mới được đi đám cưới trong nội bộ Người Gác Đêm, nhưng đám cưới nội bộ đa phần đều rất đơn giản, hoàn toàn khác với đám cưới ở thành phố bình thường.
“Vậy còn MC đám cưới thì sao? Đoàn người hôn lễ thì sao, đã mời đủ chưa?” Lê Văn Vân hỏi.
Lý Thu hơi sửng sốt, sau đó hoang mang lắc đầu nói: “Không có! Tôi quên mất rồi.”
Lê Văn Vân choáng váng, anh nghĩ gì đó, bỗng nhiên lên tiếng: “Nói ra thì tôi cũng có quen một MC ngôi sao đấy, có điều tôi sợ mời qua đây thì sẽ cướp spotlight của anh, gần đây hình như cô ấy còn khá nổi tiếng cơ.”
Người anh đang nói đương nhiên là Lưu Giai.
“Này này, lão đại, bây giờ anh đã bắt đầu chơi với ngôi sao rồi à? Được đấy nhỉ.” Cố Bạch nói: “Hay là giới thiệu cho tôi đi?”
“Cút đi.” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Nếu như anh cần thì tôi có thể mời cô ấy đến đây.”
“Vậy anh mời đi.” Lý Thu gật đầu nói: “Nếu có MC ngôi sao qua đây thì sẽ thú vị hơn đấy.”
Lê Văn Vân gật đầu sau đó lấy di động ra tìm số của Lưu Giai rồi nhấn nút gọi.
Rất nhanh chóng ở đầu dây bên kia, trong giọng nói của Lưu Giai mang theo âm thanh hứng phấn, nói: “Alo, Lê Văn Vân à.”
Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: “À cái gì nhỉ, dạo này sao rồi?”
“Tôi thật sự nên cảm ơn anh, sau khi tôi diễn bộ phim của tập đoàn Hãn Vũ, tôi đã ký hợp đồng với một công ty quản lý của Tập đoàn Hãn Vũ.


Họ đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng đang dần nổi tiếng hơn." Lưu Giai nói với giọng điệu phấn khích, và sau đó trong chốc lát cô ta như nghĩ tới điều gì đó lại nói tiếp: "Có chuyện gì vậy? Có việc gì anh cần tôi làm à?"
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân hơi xấu hổ.
Dẫu sao trước kia cũng không liên lạc gì với Lưu Giai, hiện giờ vừa gọi đã nhờ người ta giúp đỡ.
Có điều anh vẫn cười nói: “Là thế này, tôi có một người anh em cực kỳ cực kỳ thân thiết sắp kết hôn, anh ấy đang chưa có MC dẫn đám cưới.

Tôi nghĩ nếu như cô có thời gian rảnh liệu có thể đến giúp anh ấy làm MC đám cưới có được không?”
“Được.” Lưu Giai vội vàng nói: “Lúc trước khi tôi còn nghèo khó, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận một số hoạt động như vậy, tôi chuyên làm mà, đám cưới diễn ra khi nào thế?”
“Đám cưới tổ chức vào ngày kia, thêm cả hôm diễn tập có lẽ là ngày mai cô phải qua đây mới được.” Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: “Xin lỗi, hơi gấp rút quá.”
“Không sao, bây giờ tôi sẽ lùi công việc lại trước đã.

Anh gửi địa chỉ cho tôi đi.” Lưu Giai nói.
Lê Văn Vân gật đầu, sau khi cúp điện thoại, anh phát hiện ánh mắt mấy người bọn họ đang nhìn anh đều có vẻ gì đó không đúng lắm.

Vẻ mặt đám người Lý Thu ai nấy đều mang vẻ trêu chọc.
Mà ánh mắt của Phạm Nhược Tuyết thì lạnh lùng như băng tuyết.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi, lúc trước đã cứu cô ấy một lần.” Lê Văn Vân nói.

“Đừng có giải thích, giải thích đồng nghĩa với che giấu, tôi thấy anh đang chột dạ thì có.” Cố Bạch nói: “Bác sĩ Phạm, nếu như tôi mà là cô, tôi tuyệt đối sẽ không thèm để mắt tới kiểu đào hoa như lão đại đâu, cô có cần cân nhắc đến tôi hay không?”
“Tôi cảm thấy anh có bệnh đấy, tôi định trị liệu cho anh một chút.” Phạm Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Bạch.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, bố mẹ Lý Thu cũng chú ý tới bên này, đi từ bên trong ra ngoài.
Bố Lý Thu bước tới, nhìn đám người Lê Văn Vân từ đầu đến chân, hỏi: “Thu Thu à, đây là chiến hữu của con đấy hả?”
Con trai sắp kết hôn, hàng năm đều ở bên ngoài, lại nói với bố mẹ là mình đã gia nhập vào một tổ chức bí mật, bảo vệ quốc gia, chỉ là không thể công bố ra bên ngoài, bao gồm cả bố mẹ của mình cũng không được.
Thế nên bố mẹ đều tưởng rằng con trai đi vào trong quân đội, nhưng mà lúc nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, hai bố mẹ lại cảm thấy hơi nghi ngờ.
Ông cảm thấy có nhìn thế nào cũng không thấy đám người Lê Văn Vân đã được tiếp nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp.
“Cháu chào cô chú.” Lúc này, Lê Văn Vân bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
“Nghiêm!”
Chỉ trong chớp mắt, mọi người dùng hết sức chiến đấu, ai nấy đều thẳng lưng ưỡn ngực đứng thành một hàng, sau đó hành lễ với bố mẹ Lý Thu: “Chúng cháu chào cô chú!”
Bọn họ là những Người Gác Đêm, tất nhiên bọn họ rất chuyên nghiệp về phương diện này.
Nhìn thấy động tác đồng đều của Lê Văn Vân và những người khác, bố mẹ không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc trong mắt, sau đó cười nói: “Ôi đừng khách sáo, đừng khách sáo nhé.”
Ở bên cạnh, Lý Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tới buổi tối, Lưu Giai xong xuôi công việc bên này liền ngay lập tức chạy đến Tô Chiết, sau đó bọn họ bắt đầu tiến hành diễn tập buổi hôn lễ suốt cả đêm..