Chiến Lang Ở Rể

Chương 518: 518: Tôi Sẽ Không Để Ông Lão Chết





Nghe được lời nói của Lê Văn Vân, Tô Nghiên giật mình, vội vàng buông tay nói: "Sao cậu lại mở Tần Tử Cuồng Dũng.

Còn nữa, vừa rồi thằng nhóc cậu còn dẫn mấy người xông lên nữa.

Đó là tiêm quỷ màu vàng đó, đã nhiều năm như thế rồi, vậy mà cậu vẫn thích xằng bậy như thế!"
Lê Văn Vân dìu cô ấy ra cửa và ngồi xuống, mình cũng di chuyển một băng ghế dài nhỏ và ngồi xuống cửa.
"Chị à, cũng không biết sao lại thế này, bây giờ sau khi mở Tần Tử Cuồng Dũng, em chỉ suy yếu một chút thôi, không có quá nhiều tác dụng phụ nữa." Lê Văn Vân cười nói.
Tô Nghiên ngạc nhiên, sau đó lại đạp Lê Văn Vân một cái: "Bất kể là có tác dụng phụ hay không, tốt hơn vẫn nên bớt dùng Tần Tử Cuồng Dũng này một chút!"
Lê Văn Vân gật đầu lia lịa.
Tô Nghiên nhìn thấy Lê Văn Vân gật đầu, trên mặt nở nụ cười hài lòng, rồi lại nghĩ tới điều gì đó: "Lúc trước cậu biến mất, bọn họ nói cậu đã chết trận, tôi còn khóc mấy ngày.

Cậu nói xem, cậu định làm sao bù lại những giọt nước mắt đã chảy của tôi đây!"
Lê Văn Vân ngẩn người, ho khan một tiếng: "Đã là nước mắt của ba năm trước rồi, còn phải bù lại nữa à!"
“Đương nhiên!” Tô Nghiên nói.
“Vậy thì… để em chém thêm vài con tiêm quỷ cho chị nhé!” Lê Văn Vân cười nói.
“Thế này còn tạm được!” Tô Nghiên nói xong lại đứng lên: “Cậu tới đây lấy trang phục chiến đấu mới và đá năng nguyên đúng không? Đi vào cùng tôi!"
Lê Văn Vân đỡ cô ấy, cả hai đi về phía lều.
Tô Nghiên vừa đi vừa nói: "Mà này, tôi nghe bọn họ nói cậu đi ở rể trong ba năm biến mất phải không? Còn bị mẹ vợ ức hiếp?"
Đầu Lê Văn Vân nổi đầy vạch đen, anh cảm thấy như thể toàn bộ Người Gác Đêm Hệ Hoa đều biết chuyện này.

Anh ho khan: "Em mất trí nhớ trong thời gian đó, sau đó..."
“Hừ!” Tô Nghiên nhếch môi nói: “Tôi nhớ rõ nơi đó là Giang Thành đúng không.


Sau khi trận chiến này kết thúc, cậu dẫn tôi đến Giang Thành, hãy dẫn tôi đi gặp người mẹ vợ cũ của cậu đi.

Vậy mà lại dám bắt nạt cậu!"
Lê Văn Vân đau đầu, nhưng lập tức trong lòng cũng có chút cảm động.
Tô Nghiên đối xử với mấy người bọn họ như em trai ruột của mình vậy.
"Em đã giải quyết xong chuyện này rồi, hiện tại em cũng không còn liên lạc nhiều với họ.

Chị cũng đừng quan tâm, nhưng bản thân chị mới nên tìm một người đàn ông để kết hôn đấy." Lê Văn Vân nói.
Tô Nghiên khựng lại, nhìn tay chân của mình, cười khổ nói: "Tôi như thế này, thì..."
Lê Văn Vân nhíu mày, sau đó kéo khóe miệng: "Em thấy Tần Quốc Thành rất để bụng đến chị, anh ấy cũng là người độc thân, có lẽ là đang chờ chị.

Hôm khác em đi nói với anh ấy xem, nếu anh ấy không cưới thì em sẽ đánh anh ấy."
“Phi!” Tô Nghiên bĩu môi nói: “Chỉ cần tiêm quỷ còn đó, tôi sẽ không lập gia đình!"
Cô ấy bước vào trong lều, trong đó có rất nhiều vật tư, tất cả đều được sắp xếp rất trật tự.

Cô ấy tìm được vài bộ trang phục chiến đấu, đưa cho Lê Văn Vân, có chút tiu nghỉu nói: "Haiz, cũng không biết có ngày hoàn toàn không còn tiêm quỷ nữa hay không, lần này có tiêm quỷ màu vàng xuất hiện, cũng không biết còn thứ lợi hại hơn hay không.

Hơn nữa… nếu một đao lần này ông lão chém ra…”
Cô ấy nói xong, mắt hơi đỏ lên.
Trong số những Người Gác Đêm, hầu hết mọi người đều kính nể Trác Nhất Minh.


Đặc biệt là những người đã từng tiếp xúc với con người của Trác Nhất Minh.
“Chị!” Lúc này, Lê Văn Vân nhìn Tô Nghiên nói: “Em hứa với chị, em sẽ không để ông lão chết."
Tô Nghiên cau mày nói: "Nhóc con, cậu đừng làm chuyện ngu xuẩn.

Trước đây ở chỗ Tần Quốc Thành, lúc nào cậu cũng xông lên trước nhất.

Như vậy không tốt, vả lại ông lão cũng nói cậu là hy vọng."
“Em có chừng mực!” Lê Văn Vân cười nói: “Bây giờ em thực sự rất lợi hại, đứng thứ ba trong Thiên bảng đấy!”
“Cậu thì giỏi rồi!” Tô Nghiên bĩu môi nói, sau đó lẩm bẩm nói: “Lê Văn Vân, lần này… chúng ta vẫn sẽ thắng, đúng không?"
“Ừ!” Lê Văn Vân nhìn cô ấy và gật đầu chắc chắn.
“Chờ thắng rồi, cậu có thể gọi Thi Kỳ, Thu Thu và Tiểu Bạch, chúng ta cùng nhau ăn lẩu đi.

Tám người các cậu, bây giờ chỉ còn năm người.” Tô Nghiên nói: “Hy vọng lần này, tất cả bọn họ đều có thể sống sót."
"Vâng! Em ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ." Lê Văn Vân cười toe toét nói.
“Được rồi!” Tô Nghiên nói: “Chắc là cậu còn có những việc khác phải làm.

Cậu cứ làm việc của mình trước đi.

Chờ kết thúc, chúng ta lại ôn chuyện.”
Lê Văn Vân gật đầu.

Anh đỡ Tô Nghiên ra cửa ngồi xuống, Tô Nghiên lại tiếp tục cắn hạt dưa.

Lê Văn Vân tạm biệt Tô Nghiên rồi trở về lều của mình.
Ở lối vào lều, Hoàng Thi Kỳ và Cố Bạch đang ngồi đó, không có ý tốt mà nhìn chằm chằm vào lều của đội Phó Vũ bên cạnh.
Về phần đội của Phó Vũ, sau khi Lê Văn Vân và những người khác đến, họ đều trốn trong lều và không muốn ra ngoài.
Sau khi Lê Văn Vân đến gần, liếc mắt nhìn nhưng không nói gì: "Thi Kỳ, hiện tại cô cũng siêu cấp rồi, đừng bắt nạt người ta nữa."
Trong lều bên cạnh, Phó Vũ đang trốn ở trong đó, nghe vậy không khỏi mắng: "Má, mấy con chó này sao nói chuyện lớn tiếng thế, sợ ông đây không biết các người là siêu cấp sao? Cố ý nói cho ông đây nghe chứ gì."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý định chạy ra khỏi lều!
Lê Văn Vân phát trang phục chiến đấu xuống, nói: "Đây là trang phục chiến đấu mới.

Vào ban đêm, chúng ta sẽ ra ngoài làm quen với nó.

Thứ này có thể cải thiện khả năng di chuyển của chúng ta và thậm chí có thể bay ở độ cao thấp trong thời gian ngắn.

Khá tốt."
Nghe vậy, mấy người Cố Bạch phấn khích không chịu được, Cố Bạch nói: "Cái này cần gì chờ tới ban đêm, chúng ta đi thử ngay bây giờ đi!"
“Bây giờ không được, Thi Kỳ, Doãn Nhu, Trần Tiêu, chúng ta phải đi họp!” Lê Văn Vân thở dài và nói: “Trận chiến có thể chính thức bắt đầu vào ngày mai.”
Doãn Nhu cau mày nói: "Tôi không đi!"
Trần Tiêu cũng thản nhiên nói: "Tôi cũng không đi!"
Lê Văn Vân cạn lời.
Doãn Nhu bước ra từ Khu Tội Ác, ở Khu Tội Ác, bà ta là người đứng đầu, quen với tự do nên không thích hợp với cảnh ngồi họp bàn.
Mà Trần Tiêu thì trong lòng có chút oán hận, tất nhiên cũng không muốn đi.
Nói xong, Trần Tiêu cầm một chai rượu, chui vào trong lều.
Lê Văn Vân ngơ ngác nói: "Vậy thì Thi Kỳ, chúng ta qua đó đi!"
Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: "Được!"
Hai người bước ra khỏi phòng, Lý Thu sờ sờ quần áo trong tay, nghĩ đến lời Lê Văn Vân nói vừa rồi, anh ta mở cửa lều nói: "Anh Tiêu, dù sao anh cũng sẽ không sao, hay là đi thử trang phục chiến đấu này trước đi!"

“Được!” Trần Tiêu rót một ngụm rượu vào miệng, ở trong lều thay trang phục chiến đấu, chạy về phía sau trại.
Khi họ rời đi, người của đội Phó Vũ mới chạy ra khỏi lều.
"Đại ca, ai sắp xếp cái gì thế này? Sắp xếp chúng ta bên cạnh họ chẳng phải là khiến chúng ta không thoải mái à?" Háo Tử mắng một câu.
Phó Vũ gật đầu đồng ý nói: "Tôi sẽ tìm người điều chỉnh vị trí, nếu không chờ bọn họ trở lại, đoán chừng bọn họ vừa trở về còn ra vẻ trước mặt chúng ta nữa!"
“Không còn cách nào khác, những người này… quá biến thái.” Háo Tử cười khổ mà nói: “Mới có mấy năm, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đều đã trở thành siêu cấp rồi.

Lê Văn Vân cũng trở người thứ ba trong Thiên bảng, mẹ nó, tôi phục rồi."
Phó Vũ nói: "Đừng bô lô ba la nữa, ông đây đi tìm người đổi vị trí trước."
Ở phía bên kia, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ bước vào một căn lều.
Vừa mở lều ra liền thấy bên trong lều có một cái bàn rất dài, lúc này đã có rất nhiều người ngồi ở bàn.
Trác Nhất Minh, Vương Hồng, Phất Lan...!những thủ lĩnh của các hệ Người Gác Đêm, cùng với mười chín siêu cấp!
Ngay khi Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ bước vào, một giọng nói quái gở vang lên: "Vị trí thứ ba trong Thiên bảng có khác, để tất cả chúng tôi phải chờ cậu!"
Lê Văn Vân cau mày nhìn người nói.
Người này, Lê Văn Vân không biết.

Kẻ đó mặc một chiếc đạo bào, có vẻ là một đạo sĩ.
Bên cạnh người đó là Ôn Uẩn và Chu Diệu Khôn.
Rõ ràng là hắn có quan hệ tốt với hai người!
Lê Văn Vân nhướng mày nhìn về phía hắn, nhưng không nói gì.
Tuy rằng đến muộn một chút là vì đi lấy đồ, nhưng anh quả thực là người đến cuối cùng, thế nên anh cũng không thèm so đo điều gì.
Anh và Hoàng Thi Kỳ đi đến bên cạnh, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, người đó lại nói với giọng quái gở: "Chậc chậc, một câu xin lỗi cũng không có.

Trác Nhất Minh, ông dạy quy củ không tệ nhỉ, hậu bối có thể có thực lực không tệ, nhưng tôn trọng với tiền bối là điều căn bản nhất mà, đúng không?".