Chiến Lang Ở Rể

Chương 495: 495: Ngàn Quân Xuất Phát





"Vì mọi thứ tiếp tục hô hấp!"
Hai người đồng thanh nói, Phó Hâm muốn nâng thanh đao trong tay lên, nhưng đến sức lực nâng đao anh ta cũng không có, song vẫn kiên trì để mình và đội trưởng của mình ở cùng một chiến tuyến!
Hàn Khiếu liếc nhìn tấm thảm rơm sau lưng, sau đó ánh mắt hướng về phía trước, giọng điệu kiên định nói.
"Chiến! Không có đường lui!"
Anh ta hét to một tiếng, nháy mắt đã thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, sau đó, anh ta nhìn thoáng qua Phó Hâm bên cạnh, tay cầm song đao, đối mặt với hai bóng tiêm quỷ đang tới đây, anh ta lao tới!
Phó Hâm không đủ sức để chiến đấu với đội trưởng của mình, nhưng anh ta vẫn vững vàng đứng đó, đứng trước thảm rơm, dù có chết cũng sẽ chết trước hai nhóc con dưới thảm rơm.
Đôi mắt anh ta hơi đỏ nhìn về phía trước, đôi môi run rẩy.
Đây là Người Gác Đêm, bọn họ canh giữ thế giới này, bọn họ hiển nhiên có cơ hội trốn chạy, nhưng khi phát hiện phía sau có người còn sống, bọn họ kiên quyết dừng lại, giơ đao trong tay lên.
Chỉ cần có một người bình thường còn sống, bọn họ sẽ không chút do dự đối mặt với những bóng tiêm quỷ này!
"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
Hàn Khiếu thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, khiến thực lực của anh ta tiếp cận vô hạn cấp bậc đỉnh cấp.

Nhưng...!dù là đỉnh cấp, đối mặt với đám tiêm quỷ màu xanh lam này cũng chỉ có thể coi là ngang tài ngang sức, huống chi Hàn Khiếu đang lựa chọn đối mặt với hai con tiêm quỷ!
"Keng!"
"Keng!"
Hàn Khiếu thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, khiến thực lực của anh ta tiếp cận vô hạn cấp bậc đỉnh cấp.

Nhưng...!dù là đỉnh cấp, đối mặt với đám tiêm quỷ màu xanh lam này cũng chỉ có thể coi là ngang tài ngang sức, huống chi Hàn Khiếu đang lựa chọn đối mặt với hai con tiêm quỷ!
Anh ta làm sao có thể là đối thủ của bọn chúng? Sau cú va chạm chóng vánh, tiêm quỷ chém ngược lại Hàn Khiếu một kiếm, tàn nhẫn nện anh ta lên trên mặt đất.

"Ầm!"
Hàn Khiếu há mồm phun ra một ngụm máu, cảm giác xương cốt cả người đều sắp rã rời, thân thể trọng thương.

Nhưng khi nhìn về phía sau, anh ta đột nhiên lật người đứng lên, cầm song đao, quát lên với hai con tiêm quỷ: "Con mẹ mày, chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à? Có gan thì tới đây! Đánh tiếp!" Anh ta rít gào.
Ở phía sau, nước mắt của Phó Hâm chảy xuống, cả người anh ta run lên.

Anh ta biết đội trưởng của mình đang thu hút sự chú ý của hai con tiêm quỷ màu lam này.

Bằng cách này, mới có thể cho mình thêm vài giây để sống.
"Anh..."
Hai bóng tiêm quỷ màu xanh lam chậm rãi xoay người nhìn về phía Hàn Khiếu, trong tích tắc liền hóa thành một luồng ánh sáng màu lam lao thẳng tới Hàn Khiếu.
“Ông đây chết cũng phải chém mày một đao, Thập Tự Trảm!” Anh ta rống lên, dùng hết sức lực đang có, lại chém về phía con quỷ xanh.
Anh ta biết cái kết tiếp theo của mình, nhưng...!anh ta vẫn không quay đầu lại.
Đây chính là Người Gác Đêm!
"Keng!"
Lại là một cú va chạm kịch liệt khác.

Một đao này của Hàn Khiếu không cắt vào cơ thể của con tiêm quỷ màu lam, cả người anh ta bay ngược trở lại một lần nữa rồi đập xuống đất, máu trào ra từ miệng, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của anh ta.
Lần này, anh ta rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa.
Anh ta nghiêng đầu, nhìn Phó Hâm bên cạnh, khóe miệng khẽ cười.
Ít nhất, trước khi chết, anh ta đã liều mạng rồi!

Ít nhất, anh ta đã chết phía trước đội viên của mình!
"Để mọi thứ tiếp tục hô hấp!"
Sau lưng anh ta, Phó Hâm đã dùng hết sức lực toàn thân.

Anh ta giơ thanh đao lên và rống to, mặc dù anh ta không còn có thể nhấc lên một chút sức lực thực sự nào nữa.
Anh ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của tiêm quỷ.
Nhưng vào lúc này, hai bóng tiêm quỷ màu xanh lam lần lượt lao về phía hai người.
Trên tay chúng cầm một vũ khí màu xanh lam, chất liệu của vũ khí này là nguyên liệu cốt lõi để chế tạo vũ khí của Người Gác Đêm.
Hai vũ khí giống như ngọn giáo lần lượt đâm vào hai người họ.
"Các anh em! Anh đến gặp các chú đây." Khóe miệng Hàn Khiếu nở một nụ cười tươi tắn.

Đối với anh ta, giờ phút này thậm chí còn là một sự giải thoát.
Hàng chục người anh em của anh ta đã chết trong trận chiến, anh ta không muốn sống tạm bợ nữa.
"Xi!"
"Ầm!"
Đúng lúc này, hai âm thanh đột nhiên vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nhìn thấy một thanh đoản đao chừng tám mươi phân đang xoay tới, thanh đoản đao bổ thẳng vào gáy quỷ xanh, ánh đao lóe lên, cơ thể quỷ xanh lập tức phân ly, thân hình to lớn ngã xuống đất.
Bên kia, con tiêm quỷ màu lam đang lao về phía Phó Hâm thì đột nhiên bị thủng một lỗ trên cổ, dưới tình huống tiêm quỷ không tự bạo đã ngã rầm xuống trước mặt anh ta.
Hai con tiêm quỷ, đã chết!

"Keng!"
Ngay lúc này, thanh đoản đao rơi xuống đất cắm vào mặt đất đã bị nhuộm đỏ.
Hàn Khiếu nhìn chuôi đao Phá Không, trong lòng nói thầm: "Phá Không! Là Phá Không, số 0 đến rồi, số 0 đã trở lại!"
Cách đó không xa, hai bóng người nhanh chóng đến gần, chính là Lê Văn Vân và Lý Thu.
Hàn Khiếu ngửa cổ, anh ta nhìn Lê Văn Vân và Lý Thu đang tới gần, sau đó ngửa đầu ngất đi, hơi thở không ngừng suy yếu.
Có rất ít Người Gác Đêm đã thi triển Tần Tử Cuồng Dũng mà có thể sống sót.
Lê Văn Vân và Lý Thu đi một mạch về phía bắc, đến gần nơi này, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ không chút do dự mà lập tức ra tay.
Bên cạnh, cả người Phó Hâm dường như không thể chống đỡ được nữa mà xụi lơ trên mặt đất.
Mùi máu tanh nồng nặc và ngôi làng đổ nát khiến trái tim của Lê Văn Vân rất tức giận.

Anh nhanh chóng đến chỗ Hàn Khiếu, vỗ một chưởng vào người Hàn Khiếu, chân khí bắt đầu tràn vào trong cơ thể Hàn Khiếu.
Lý Thu thì nhanh chóng đi về hướng Phó Hâm, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi vị trí, đồng thời hô to: "Khẩn cấp yêu cầu hỗ trợ, thôn này bị tiêm quỷ tấn công rồi, có hai Người Gác Đêm đã mở Tần Tử Cuồng Dũng."
Chân khí của Lê Văn Vân được truyền vào cơ thể của Hàn Khiếu một hồi lâu, tình trạng của Hàn Khiếu mới từ từ ổn định lại được.
“Phù!” Lê Văn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, Lý Thu tới gần nói: “Lão đại, tiểu đội này… gần như bị tiêu diệt, chỉ còn lại hai người bọn họ.”
Thần sắc Lê Văn Vân sững sờ, rồi cắn chặt răng hàm.
Sau đó anh hoàn toàn im lặng.
Một tiểu đội bình thường gồm gần bốn mươi người, hy sinh như vậy là quá bi thảm.
“Ở đây có bao nhiêu quỷ xanh?” Lê Văn Vân thở ra, hỏi.
"Chúng ta đã giải được hai ở đây.

Vừa rồi bọn Thi Kỳ nói rằng họ đã tìm thấy một con, cộng thêm những người khác chắc còn lại khoảng tám con.


Tin tức về quỷ đỏ vẫn chưa có.

Quỷ đỏ này có vẻ có gì đó không thích hợp!” Lý Thu nói.
Lê Văn Vân thở dài nói: "Hiểu rồi, trước tiên chúng ta trị liệu cho bọn họ một chút đi, người của đội ngũ y tế có qua đây không?"
"Bác sĩ Phạm và Thi Kỳ ở cách chúng ta không xa lắm, bọn họ đang tới gần.

Đội y tế của Người Gác Đêm cũng đã đến khu 46 rồi, nhưng bọn họ đang lái xe, tốc độ cũng không nhanh, cần một lúc nữa mới tới được chỗ chúng ta!” Lý Thu nói.
Lê Văn Vân nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.

Anh nói: "Trước tiên hãy đưa người rời khỏi đây trước, đổi chỗ khác, chúng ta sửa sang lại, chờ người của đội y tế tới."
Anh đã đi trên đường mấy tiếng đồng hồ rồi, tiêu hao chân khí cũng khá lớn.
“Được rồi!” Lý Thu gật đầu nói: “Tôi đỡ cậu ta!"
Phó Hâm yếu ớt nói: "Rơm...!dưới rơm...!có trẻ con!"
Lê Văn Vân sửng sốt một chút, rồi nhìn đến tấm chiếu rơm bên cạnh, nhanh chóng cúi người nhấc tấm chiếu rơm lên.
"Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi..."
Ngay khi tấm chiếu rơm được vén lên, giọng nói của một đứa trẻ đột nhiên vang lên.
Lê Văn Vân nhìn cậu, trên tay cậu đầy máu, nhưng trong tay cậu đang ôm một cô bé, đôi mắt của cô bé lấp lánh, nhưng đôi mắt đó lại đầy vẻ sợ hãi.
“Má nó!” Bên cạnh, Lý Thu không đành lòng nhìn cảnh này, không khỏi đập mạnh tay xuống đất.
Hốc mắt Lê Văn Vân cũng hơi đỏ lên, sau đó...!anh nhìn về phía hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Chú không phải người xấu, chú tới đây cứu các con."
Nói rồi anh đưa tay ra.
Thiếp Mộc Nhĩ vẫn còn quá hoảng sợ, cậu ôm chầm lấy em gái và cứ cuộn tròn lại, có vẻ như không tin những gì mấy người Lê Văn Vân nói.
Tất cả những gì đã trải qua trong ngày này sẽ mãi mãi để lại một bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng của hai đứa trẻ.
Giống như khi Lê Văn Vân đưa Lý Tiểu U ra khỏi đống đổ nát vậy..