Chiến Lang Ở Rể

Chương 492: 492: Đi Xa





Mấy người Hoàng Gia Gia vội vàng chạy qua đó, bọn họ tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi lại với nhau, ánh mắt Hoàng Tông Thực chậm rãi đảo qua vài người, sau đó hơi gật đầu nói: “Ừ, cũng đủ rồi đấy, chắc chắn các cậu đều đang rất nghi hoặc, rốt cuộc thì tôi yêu cầu các cậu đi đến nơi nào đúng không.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Hoàng Tông Thực thở dài một hơi, nói: “Thế giới này có một sự tồn tại mà các cậu không biết, thế giới này cũng có thể sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào.”
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Hoàng Gia Gia và Hoàng Hân: “Hai người các cháu đều biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, nhưng cụ thể Người Gác Đêm làm gì, thực ra các cháu hoàn toàn không hiểu được.

Cậu ta chính là đang giúp chúng ta gánh chịu sự nguy hiểm, đi trước cản bước.

Cậu ta đã từng giúp đỡ chúng ta, vì vậy ông vẫn luôn rất tôn trọng cạu ta, mọi chuyện của cậu ta chỉ cần có thể làm được thì ông sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Hoàng Gia Gia nhíu mày hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến nơi hiện tại chúng cháu phải đi chứ.”
Hoàng Tông Thực thở dài một hơi nói: “Nói thế nào cho các cháu đây, tóm lại chính là Người Gác Đêm bây giờ có lẽ đã không thể bảo vệ chúng ta được nữa, vì vậy nếu thật sự tới ngày đó, chúng ta sẽ đưa các cháu đi.”
“Đưa đi ư?” Hoàng Hân cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn, hỏi: “Đưa đi chỗ nào vậy ạ?”
“Đến lúc đó các cháu sẽ biết.” Hoàng Tông Thực cười nói: “Nếu thật sự tới ngày ấy, đến lúc đó không có hậu thuẫn của gia đình thì bản thân các cháu phải đoàn kết lại.

Ông biết trong số các cháu có rất nhiều người vì vấn đề quyền thừa kế mà lục đục với nhau.


Nhưng mà sau này hi vọng các cháu đừng như vậy.

Mặt khác, những người mà các cháu quen biết ở Yên Kinh đều phải tập hợp lại với nhau, mọi người phải đùm bọc lẫn nhau, đã hiểu chưa?”
“Ông nội à, ông cứ làm như đang quay phim truyền hình không bằng, chúng cháu sẽ không phải lưu lạc khắp nơi đâu.” Hoàng Gia Gia cạn lời nói.
Hoàng Tông Thực ngẩn người, sau đó hơi mỉm cười nói: “Được rồi đi đi, nếu như không có chuyện gì thì sẽ đón các cháu quay về.”
Hoàng Gia Gia thấy Hoàng Tông Thực không phản đối, bắt đầu cảm thấy tinh thần hơi bất an.

Anh ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng Hoàng Hân lại cảm thấy cảm xúc của Hoàng Tông Thực lúc này không ổn lắm, vội vàng níu tay Hoàng Gia Gia lại.
Sau đó cô ta lên tiếng hỏi: “Vậy Lê Văn Vân đâu?”
“Cậu ta… Chắc là caaju ta đi chiến đấu rồi, Người Gác Đêm phải gánh vác rất nhiều trọng trách, cậu ta lại càng phải gánh vác nhiều hơn.” Hoàng Tông Thực thở dài một hơi.
Đi xa…

Lê Văn Vân không biết, rất nhiều người đều đã đang phòng ngừa chu đáo, lúc này anh đi xuống khỏi tòa văn phòng, Hoàng Thi Kỳ lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy lão già này đang tách anh ra.”
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Mau chóng qua bên kia giải quyết đám Tiêm quỷ màu đỏ, sau đó quay lại bên này.”
“Chúng ta trực tiếp lên xe qua đó đi, giải quyết bọn chúng sớm một chút thì người bình thường ở bên kia cũng có thể bớt đi một chút nguy hiểm.” Lê Văn Vân nói.
“Bà nó chứ, tuy rằng hiện tại chúng ta nói rời khỏi Người Gác Đêm, bây giờ còn không phải đang giúp bọn họ chấp hành nhiệm vụ hay sao.” Cố Bạch nói thẳng: “Vậy thì như thế, có rời đi hay không cũng chẳng khác nhau là bao.”

Đám người Hoàng Thi Kỳ che miệng cười cười, Phạm Nhược Tuyết nói: “Đây không phải là hai người đang giận dỗi nhau hay sao, đừng nói nữa, đi trước đi.”
“Lê Văn Vân.” Đúng vào lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.
Lê Văn Vân quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Lâm Thắng Nam đang đi về phía mình, trên mặt bà ta mang theo một vẻ cười như không cười, mà ở bên cạnh bà ta, cô gái lạnh lùng như băng cũng đang đứng một bên.
“Không ngờ ba năm không gặp mà đã trở nên giỏi giang như vậy.” Lâm Thắng Nam bình tĩnh nói: “Có điều tôi vẫn phải khuyên nhủ cậu một câu, đừng có giận dỗi với lão già kia, ông ta cũng không dễ dàng gì, gần đây áp lực của ông ta cũng rất lớn.”
Nói tới đây, bà ta hơi dừng lại một chút: “Sớm muộn gì Người Gác Đêm cũng sẽ rơi vào tay cậu, tuy rằng bình thường chúng tôi thích mắng mỏ cậu nhưng phần lớn mọi người đều kính phục cậu.

Gánh nặng của thế giới này ở tương lai cậu phải gánh vác…”
“Liên quan chó gì đến tôi.” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Tôi nhớ ra còn có chút việc, lên trên đó gặp lão già kia một chút trước đã, mọi người đợi tôi một lát.”
Lâm Thắng Nam cứng họng, sau đó hơi ho khan một tiếng, nói: “À, khi nào có thời gian thì dẫn tôi đi gặp cô vợ cũ của cậu một chút, nghe nói cậu vì cô ấy mà dọn gạch ba năm ở công trường cơ đấy? Đúng là tình yêu đích thực mà.”
“Phụt!”
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, ai nấy đều bật cười vang vọng khắp nơi.
“Mẹ kiếp.” Lê Văn Vân mắng một tiếng, mặt mũi xám xịt chạy qua tòa văn phòng.

Rất nhanh chóng, anh đã chạy tới phòng họp, lúc này bên trong phòng họp chỉ còn Trác Nhất Minh và Vương Hồng vẫn ngồi đó chưa đi.

Nhìn thấy Lê Văn Vân quay lại, Trác Nhất Minh mắng: “Thằng nhóc cậu còn quay về làm gì, nhìn thấy cậu đã thấy phiền rồi.”

Lê Văn Vân bĩu môi, lên tiếng hỏi: “Tôi qua đây để hỏi ông một chuyện, hiện tại bên phía khu Tội Ác thế nào rồi.”
“Không liên lạc được.” Vương Hồng thở dài một hơi nói: “Nếu như chi đội kia đi ra ngoài, thì chuyện lần này tuy rằng cũng khó khăn nhưng ít nhất thì cũng không quá là khó chịu, hai người cậu và Minh Sùng hợp lực lại, có lẽ thật sự có thể thay thế Trác Nhất Minh chém ra một đao kia.

Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn thì e rằng có một chút khó khăn, Hodges có lẽ đang bám trụ dây dưa với Minh Sùng.”
“Vì một người cũng có thể giải quyết một màu vàng kia.” Lê Văn Vân nhàn nhạt nói: “Mặt khác, lão già kia, ông đừng có chết, tôi sẽ không giúp ông tiếp nhận các công việc của Người Gác Đêm đâu.

Tôi lười biếng lắm, từ trước tới nay cũng không có thống lĩnh quá nhiều người như thế, tôi thích xông pha lên phía trước chứ không thích ở phía sau bày mưu lập kế.”
Nói xong anh lại một lần nữa đi ra ngoài.
Tới phía dưới, lúc này những thành viên của các tiểu đội khác cũng đã tập kết lại, những người này đều là thành viên của tiểu đội mũi nhọn, để cho bọn họ đối phó với màu xanh có lẽ không thành vấn đề gì quá lớn.

Đương nhiên màu đỏ còn phải giao lại cho bọn Lê Văn Vân đi xử lý.
Một chiếc xe việt dã đã đỗ ngay bên cạnh bọn họ, đám người Lê Văn Vân cũng túm tụm lại, toàn bộ trang bị đều vứt trong cốp xe.
“Xuất phát đi!” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói.
“Tôi xem khu vực điểm đến.” Lúc này Trương Vãn Hà chợt lên tiếng: “Đến địa điểm cần tìm thì cần bốn tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ, vậy thì e là nơi đó…”
Giọng điệu cô ấy hơi nghiêm trọng.
Khu vực kia có một số dân du mục sinh sống, những người này đều là người bình thường.

Tiêm quỷ dừng lại ở nơi như vậy khả năng sẽ tạo thành thương vong rất lớn.

“Đây coi như là công việc tắc trách của Người Gác Đêm.” Lê Văn Vân thở ra một hơi: “Bất kể thế nào đi nữa, cứ qua đó trước rồi tính sau, hi vọng Bùi Nghênh Tùng cũng ở bên này, đến lúc đó vừa lúc có thể thuận đường giải quyết bọn họ.”
21 chiếc xe chậm rãi khởi động, những chiếc xe này đều đã được cải tạo lại, có thể chứa được 12 người, người ngồi bên trong cảm thấy vô cùng thích hợp, đây là những chiếc xe của tiểu đội mũi nhọn.
Ở trên xe, Lê Văn Vân nhìn Doãn Nhu, vừa định sẽ lên tiếng thì Doãn Nhu đã lạnh nhạt nói: “Không cần lo lắng cho tôi, tuy rằng tôi chưa từng chiến đấu với bọn chúng nhưng dù sao tôi cũng là siêu cấp, trong cuộc chiến sẽ làm quen với phương thức tác chiến của bọn họ.”
Lê Văn Vân gật đầu, sau đó nói: “Cố Bạch lái xe, cứ một tiếng lại đổi, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Mục tiêu lần này là quỷ đỏ, đối phó với nó khá khó nhằn đấy.”

Chính vào lúc đám người Lê Văn Vân chạy về phía địa điểm đích.
Ở Yên Kinh, sâu trong sòng bạc ngầm, trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ T, Giản Hưng đang ngồi trên ghế sofa, vẫn là bộ dạng mặt mày không cảm xúc như tấm bài Poker.
“Sao nào? Vẫn muốn tham gia chiến đấu à?” Tiến sĩ T cười tủm tỉm hỏi.
“Ừ!” Giản Hưng bình tĩnh trả lời một tiếng.
“Vậy thì đi thôi.” Tiến sĩ T cười nói: “Tôi chưa bao giờ hạn chế tự do của các cậu, các cậu muốn làm gì cũng được hết, đương nhiên có chết thì cũng không thể trách tôi được.”
“Tiến sĩ.” Đúng vào lúc này, Giản Hưng hỏi: “Lập trường của ông, rốt cuộc là gì vậy?”
“Nếu ông không có lập trường rõ ràng thì ômh sẽ không được gia nhập đội của tôi.” Tiến sĩ T hơi mỉm cười nói: “Đi Biên giới phía Bắc đi, thuận tiện… Đưa những bộ đồ chiến đấu mới này cho bọn họ.

Nếu như Người Gác Đêm tổn thất quá lớn, vậy thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với thí nghiệm của tôi.”
Giản Hưng hơi sửng sốt, anh ta cầm lấy quần áo, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”.