Chiến Lang Ở Rể

Chương 476: 476: Ăn Vạ





“Chuyện gì thế này?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.
“Ban nãy đằng trước có người, tôi… hình như tông trúng anh ta rồi?” Nhan Như Tuyết hơi hoảng hốt.
Ở một mức độ nhất định nào đó có thể nói Nhan Như Tuyết là người của Tiến sĩ T, cô ta cũng là một trong những người ở thế giới ngầm.
Nhưng cô ta quanh năm sống ở một thành phố bình thường, cũng chưa bao giờ giết bất cứ ai.
Thế nên khi xảy ra tai nạn vào thời điểm này, cô ta đột nhiên hoảng sợ.
Lê Văn Vân cau mày, anh nghi ngờ nhìn Nhan Như Tuyết, hỏi: "Cô chưa từng tập võ sao?"
“Tôi có tập, lúc này rồi anh còn hỏi tôi cái này làm gì, mau xuống xe xem xét tình hình đi.” Nhan Như Tuyết nói.
Lê Văn Vân ngẩn ra, chắc chắn là chưa tông trúng, anh không cảm nhận được chút cảm giác va đập nào ban nãy.
Nhưng lúc này Nhan Như Tuyết đã hoàn toàn hoảng loạn, người cô ta nhìn thấy trước mặt giờ đã nằm trên mặt đất, cô ta sợ đến mức không dám xuống xe.
Lê Văn Vân cau mày, anh mở cửa bước ra ngoài.
Quả nhiên phía trước xe, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang nằm trên mặt đất, ôm chặt lấy bắp chân của mình, la oai oái.
Lê Văn Vân buồn cười, không ngờ lại gặp phải một tên ăn vạ.
Nhìn người đàn ông kia đang lăn lộn trên mặt đất, anh quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tuyết nói: “Cô không có tông trúng ai hết, ông ta ăn vạ đấy.”

“Ăn vạ?” Nhan Như Tuyết thở phào nhẹ nhõm, không xảy ra chuyện gì nên tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều, cô ta nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài.
Nhìn người nọ lăn lộn trên mặt đất, Lê Văn Vân đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông ta nói: "Đừng giả bộ nữa, chúng tôi không có tông trúng ông!"
Người đàn ông không nói gì, ông ta chỉ nằm trên mặt đất, nắm chặt chân của mình rồi rên rỉ.
Người ta cũng vây tới đông hơn.
Nơi này là một nơi tương đối ồn ào.
Một người trông như khách qua đường nói: “Ôi, người anh em lái chiếc xe tốt như vậy, đụng phải người ta thì thôi đi, còn ở đây chế nhạo người ta, thật là quá đáng!”
Lê Văn Vân nhướn mày nhìn sang, là một người phụ nữ trung niên, Lê Văn Vân mắt hơi híp lại: “Bà thấy tôi đụng ông ta à?”
“Vừa rồi tôi đã tận mắt chứng kiến, anh tông trúng người ta thì thôi đi, còn nói người ta giả vờ, anh còn lương tâm không?” Người đó nói tiếp.
Rõ ràng tên ăn vạ này không phải đang tác chiếc một mình, mà con mẹ nó còn có cả băng đảng, bây giờ đám người đang nói này ai cũng góp lời, có lẽ toàn bộ đều là người của ông ta.
Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn đám người đang nói, cười hỏi: “Các người là bạn của ông ta hả?”
“Tôi chỉ là người qua đường, hoàn toàn không biết ông ta.” Người nào đó nói.
“Ồ!” Lê Văn Vân cười nhẹ, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên ngã xuống đất, cười nói: “Vậy thì ông tính sao?”
Câu hỏi này chính là thời khắc mấu chốt, kỹ năng diễn xuất của tên này rõ ràng là rất tốt, vẻ mặt đầy đau thương, không biết ông ta làm như thế nào mà lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt như thật.
"Chân...!chân của tôi bị thương, có lẽ bị gãy rồi, sau này..." Ông ta nói với vẻ mặt tái nhợt và giọng điệu yếu ớt: “Anh đền tôi 60.000 tệ đi, cả mấy tháng sau tôi không đi làm được, phí tổn thất tinh thần các kiểu.”
Lê Văn Vân liếm môi.
Trò này kiếm được tiền phết, nằm lăn ra đất sau đó mở miệng đòi mấy chục nghìn tệ!
Nghĩ lại ba năm đầu tiên đi làm, ngày nào cũng ở công trường làm như trâu như bò mà mỗi tháng cũng chỉ kiếm được hơn 10.000 tệ.
“Nói tóm lại các người đều bảo chúng tôi đụng phải ông, vậy thì chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Lê Văn Vân nói: “Thấy rồi đấy, xe chúng tôi ngồi cũng là tiền triệu cả, không thiếu mấy chục nghìn này.”
Nói xong, Lê Văn Vân thấy sự mừng rỡ trong mắt họ.
Lê Văn Vân lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nói: "Nhưng tôi nghĩ bây giờ ông bị thương rất nặng, bất kể thế nào cũng phải đi bệnh viện một chuyến mới được.

Ông lên xe chúng tôi trước đi, chúng tôi đưa ông đi bệnh viện kiểm tra trước, kiểm tra toàn thân, sau đó những vấn đề phát sinh chúng ta sẽ bàn sau!”
Lê Văn Vân nói rất chân thành, gần như không chê vào đâu được.
“Ôi!” Người đàn ông ngã trên mặt đất đột nhiên sững sờ, không ngờ Lê Văn Vân lại có trách nhiệm như vậy, chủ động đến bệnh viện kiểm tra.
Người đàn ông nằm trên mặt đất hiển nhiên thường xuyên làm mấy chuyện này, ông ta không chút sợ hãi, gật đầu nói: "Vậy cũng được, vậy anh đưa chúng tôi đi bệnh viện trước đi!"

Người đàn ông nói rằng ông ta là người qua đường trước đó nói: "Tôi đi với các người!!"
Lê Văn Vân liếc hắn một cái, hứng thú nói: “Người qua đường cũng muốn đi cùng chúng tôi à?”
Người đàn ông giật mình nhìn, sau đó người đàn ông ngồi trên đất nhanh chóng nháy mắt cho ông ta một cái, ông ta dừng lại, không nói thêm câu nào.
Lê Văn Vân thầm hừ một tiếng, tên này thật sự dám lên xe của anh, lên xe rồi, Lê Văn Vân có cả trăm cách để chơi với họ.
Sau khi đỡ người kia vào xe, Lê Văn Vân nói với Nhan Như Tuyết, người vẫn còn đang bàng hoàng: “Lái xe đi!”
Nhan Như Tuyết khởi động xe, những người xung quanh từ từ tản ra.
Lê Văn Vân ngồi ở hàng ghế sau vì vừa đỡ người đó lên xe.
“Chúng ta đến bệnh viện nào?” Nhan Như Tuyết hỏi.
“Đi tới Tứ Hợp Lâu!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói.
Điều này khiến Nhan Như Tuyết và tên ăn vạ kia sững sờ một lúc, người kia vội vàng nói: "Không phải chúng ta...!đi bệnh viện sao?"
"Đến bệnh viện thật, nhưng tôi không nói khi nào đi.

Chúng ta tới Tứ Hợp Lâu ăn một bữa trước, sau đó đến bệnh viện.” Lê Văn Vân mỉm cười với ông ta.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông ta nhìn Lê Văn Vân, Nhan Như Tuyết và nói: "Vậy thì...!anh đưa tiền cho tôi đi, tôi không đến bệnh viện nữa.

Chuyển tiền qua Wechat là được."
“Tiền?” Lê Văn Vân nhìn sang, cười nửa miệng nói: “Nghĩ gì vậy? Ăn vạ mà còn đòi tiền ư?”

Ông ta xanh mặt, vội nói: "Vậy ý anh là gì, ôi chao, đau quá!"
“Diễn, diễn tiếp tôi xem!” Lê Văn Vân cười nói: “Tôi dư thời gian để chơi với ông, ăn vạ mà gặp phải tôi thì cũng coi như ông xui xẻo!”
Nghe Lê Văn Vân nói, mặt ông ta tái mét, nhìn Lê Văn Vân nói: "Ý anh là gì?"
“Không phải ông vừa nói cảm thấy hơi đau sao?” Lê Văn Vân cười nói: “Rút camera hành trình ra.”
Nhan Như Tuyết gật đầu, rút phích cắm của camera hành trình ra.

Sau đó, Lê Văn Vân mỉm cười với người đàn ông, giữ vai ông ta và nói: “Ông diễn cái nét đau đớn cũng thật lắm đấy, nhưng mà hơi giả, tôi giúp ông cảm nhận mộtchút!”
Lê Văn Vân nói xong, trực tiếp ấn vào bả vai của hắn, bắt đầu chậm rãi dùng sức.
Người kia lập tức cảm thấy đau đớn, sau đó mới từ từ phát hiện ra cơn đau ngày càng sâu, cho đến khi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
“Các… các người định làm gì?” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Có tin tôi sẽ kiện các người không?”
“Muốn kiện chúng tôi luôn à?” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Tôi nói rồi, ăn vạ mà gặp phải tôi thì xem như xui, muốn kiện thì phải có chút chứng cứ chứ, ví dụ như gãy chân thật hay gì đó!”
Nói xong, anh nhìn về phía chân của người đàn ông và nói: “Đừng lo lắng, chân ông gãy thật thì chúng tôi sẽ đền tiền, nhưng bây giờ chuyện đáng để suy ngẫm là làm sao để khiến chân ông gãy đây.”
Người kia ngơ ngác, nghe Lê Văn Vân nói như đùa, ông ta cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, nuốt nước miếng: “Thôi các người để tôi xuống xe đi, tôi không cần tiền nữa!”.