Chiến Lang Ở Rể

Chương 456: 456: Một Chiêu Này Sẽ Phân Định Thắng Bại!





Trước đây lúc bà tìm gặp Lê Văn Vân, Lê Văn Vân nói nếu không chịu giao người ra sẽ ra tay giết chết bọn họ.

Tại thời điểm đó bà Loan không quá để tâm đến những lời này, mặc dù Lê Văn Vân nói anh đã đối phó bốn tên siêu cấp ở Khu Tội Ác, nhưng thật sự bà Loan lại chẳng hề để bụng đến.

Nhưng hiện tại thì khác, giờ bà mới hoàn toàn phát hiện ra, bà đã đánh giá quá thấp thiên phú của Lê Văn Vân.

Người này, còn chưa đến ba mươi tuổi, mới gia nhập vào Người Gác Đêm tổng cộng có chín năm, bước vào siêu cấp mới được ba năm, mà trong khoảng thời gian ba năm nay, anh vẫn luôn trong tình trạng mất trí nhớ.

Bà thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Thiên phú như thế này, nếu đủ xương cốt, cậu ta thật sự có khả năng đạt tới trình độ đó, cậu ta chính là một ứng cử viên xuất sắc đấy, đáng tiếc, lại đi thi triển Tần Tử Cuồng Dũng…”
Bà thở dài lắc lắc đầu.

Hồng Mai Quế đứng bên cạnh lập tức rơi vào trầm mặt, cô ta nhìn về nơi xa kia, sau đó bĩu môi nói: “Anh còn chưa ngủ với tôi nữa mà, định cứ vậy mà chết sao? Lê Văn Vân, không thể nào, anh sẽ thắng, trong ấn tượng của tôi, anh là một người bách chiến bách thắng!”
Đúng vậy, trong khoảng thời gian mấy năm nay, từ lúc Lê Văn Vân gia nhập Người Gác Đêm tới nay, chiến tích của anh cực kỳ khủng bố, anh đã tạo dựng được uy danh hiển hách ở thế giới ngầm thông qua từng trận chiến.

Cô ta nhấp môi, trên khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng hiện lên tia tuyệt vọng, đồng thời cũng xen lẫn cả sự kỳ vọng!
Bọn họ không nắm rõ tình hình bên trong, không biết là Lê Văn Vân chỉ vì muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt, nên mới mạo hiểm sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, tại chiến trường nơi Doãn Nhu và Nội Đặc đang đứng, nơi này lại khá bình yên, Nội Đặc ngồi trên bờ cát, ông ta xắn áo của mình lên, để lộ ra cái bụng thật lớn.


Mặc dù tuổi ông ta khá lớn, nhưng vì thân hình mập mạp lại là người da trắng, nên lúc này khi xắn áo lên đã để lộ cái bụng bóng trắng bóc.

“Tần Tử Cuồng Dũng!” Nội Đặc cười ha hả nói: “Uầy, thật đáng tiếc cho một thế hệ thiên tài, xem ra bà phải thua rồi, tôi thả bà đi đấy, bà hãy lên đường luôn đi!”
Doãn Nhu hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Vậy sao? Tôi lại không thấy thế!”
“A, xem ra bà rất có lòng tin vào thằng nhóc kia.

” Nội Đặc cười tủm tỉm hỏi: “Mà này, rốt cuộc Khu Tội Ác là cái nơi quái quỷ gì vậy?”
Doãn Nhu không trả lời ông ta, mà chỉ ngẩng đầu, quay mặt nhìn về hướng khác.

……
Ở một nơi khác, trong khoảnh khắc Lê Văn Vân thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, Hoàng Thi Kỳ lập tức trở nên luống cuống, khí thế của cô ta đang không ngừng tăng lên, có thể thi triển Tần Tử Cuồng Dũng bất cứ lúc nào, cô ta rất muốn nhanh chóng đi giúp Lê Văn Vân.

“Cô gái nhỏ, chấp nhận số phận của mình đi, người phản bội là Lê Văn Vân, và hiện tại cậu ta là người duy nhất bị kết án, bất kỳ thành viên nào khác trong tiểu đội của cô đều có thể quay lại Người Gác Đêm bất cứ lúc nào, con người của tôi tuy lười nhác, nhưng một khi chiến tranh bắt đầu, tôi vẫn sẽ ra trận, đây là chuyện hiển nhiên không còn cách nào khác nữa rồi, trước khi đến lúc đó tôi vẫn sẽ nói những lời hữu ích với cô.

” Đại Xuyên Xích Hùng nói.

“Lời hữu ích?” Hoàng Thi Kỳ cười khẩy nói: “Đợi đến lúc Demps đâm cho các người hai nhát đao sau lưng, tôi hy vọng ông vẫn có thể nói ra những lời hữu ích thế này.



Dứt lời, cô ta lập tức dốc toàn lực chém thẳng một đao.

Ầm!
Nhát đao vừa chém xuống, mặt đất dưới chân bọn họ cũng sụp đổ ầm ầm.

Bọn họ đều không chú ý tới, hai người đánh thẳng một đường, rồi đánh vào chỗ sâu bên trong khu thăm dò thứ hai, cũng chính là tầng hầm phía trên chỗ Demps thường ở.

Hai người bọn họ lập tức rơi vào bên trong tầng hầm ngầm.

Trong lòng Hoàng Thi Kỳ sốt ruột vô cùng, cô ta cầm đao muốn xông lên thêm lần nữa, nhưng mà ngay vào khoảnh khắc đó, toàn thân cô ta bắt đầu không kìm được mà run rẩy, cô ta phát hiện nơi mà cô ta đang giẫm chân lên truyền đến tiếng răng rắc, cô ta vừa cúi đầu đã thấy, nơi này có vô số những mảnh xương người.

Không chỉ mình cô ta chấn động, mà cả Đại Xuyên Xích Hùng cũng không kém là bao, ông ta khiếp sợ nhìn đống xương người dưới chân, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc và hãi hùng.

“Chuyện này… Là thế nào vậy, tại sao bên dưới nơi thăm dò thứ hai lại có nhiều xương người như thế!” Đại Xuyên Xích Hùng nói với vẻ mặt khiếp sợ.

Ngay sau đó, cái mũi ông ta ngửi ngửi, ánh mắt bắt đầu hướng sang một bên khác, nhíu mày nói: “Mùi máu tươi tanh nồng!”
“Đây có lẽ là những người bị Demps hãm hại!” Hoàng Thi Kỳ cười khẩy một tiếng, mở miệng nói.


“Không thể nào!” Đại Xuyên Xích Hùng lắc đầu nói: “Demps là anh hùng của Người Gác Đêm, ông ấy luôn bảo vệ chúng ta, ông ấy sẽ không làm ra những chuyện thế này.


……
Ở một nơi khác, lúc này hai tròng mắt Lê Văn Vân như điện, anh liên tục chém về phía Demps hết đao này tới đao khác!
Mà Demps lúc này thì toàn thân như vừa tắm máu, nắm cây giáo Thương Long trong tay, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Người thắng, sẽ chỉ có thể là tôi! Tôi là anh hùng của Người Gác Đêm!” Demps lớn tiếng gào thét, toàn thân tỏa ra chân khí bàng bạc, nhưng trước một Lê Văn Vân đang thi triển Tân Tử Cuồng Dũng thì có vẻ chẳng có gì đáng xem.

Lê Văn Vân nhìn ông ta, cây đao cứ liên tục chém xuống giống như mưa rơi, lúc này đây, đao Phá Không không lựa chọn cách xoay quanh, mà là nằm gọn trên tay trái của Lê Văn Vân.

“Nằm trong sổ sách công trạng, sau đó bắt đầu làm ngược lại với ý định ban đầu, hãm hại những người khác!” Ánh mắt Lê Văn Vân sáng quắc, anh nói: “Mấy chục năm qua, không biết đã có bao nhiêu Người Gác Đêm bị ông hại, không biết có bao nhiêu thiên tài đã bị ông cướp đoạt sinh mệnh!”
“Vậy thì đã sao! Tôi là anh hùng, tôi đã từng bảo vệ bọn họ, tôi là người nhận được huân chương sao chói lọi, tôi đòi lại một chút thì có vấn đề gì?” Demps cắn răng nói: “Cậu thi triển Tần Tử Cuồng Dũng cũng đã được một nửa thời gian rồi, tôi chỉ cần trụ vững trong một nửa thời gian còn lại, cậu sẽ hoàn toàn mất đi chân khí, người thắng, chung quy vẫn là tôi!”
Ông ta vừa cố gắng bỏ chạy, vừa há miệng gào thét.

“Vậy thì ông cứ chịu đựng tiếp đi, để xem bộ xương già như ông có thể chịu thêm được bao lâu!” Sát ý bên trong đôi mắt Lê Văn Vân tăng vọt.

“Tôi sẽ kiên trì đến khi Tần Tử Cuồng Dũng mà cậu thi triển kết thúc, sau đó cùng cậu đổi máu, tôi sẽ trường tồn vĩnh cửu, tôi sẽ gia nhập vào bọn họ, đến lúc đó, bạn bè của cậu, người thân của cậu, và cả những thiên tài trong tiểu đội đó của cậu nữa, tất cả đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng của tôi, ồ đúng rồi, còn cả Trác Nhất Minh nữa, ông ta sẽ tuyệt vọng rồi chém ra một đao kia, sau đó thì chết đi!” Demps điên cuồng gào.

Nhưng Lê Văn Vân nghe xong lại khẽ cau mày.

Ông ta nhìn như chỉ đang nói xằng nói bậy, nhưng Lê Văn Vân biết rõ, lúc này Demps dưới tình huống không thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, ông ta chẳng khác gì nỏ mạnh hết đà, ông ta cứ há miệng gào lên như vậy, cũng là để đứng vững trước đòn công kích như mưa rền gió dữ của Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân không nói chuyện nữa, anh thở ra một hơi, chân khí trên người chuyển động, lao thẳng về phía Demps.

“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
……
Những âm thanh va chạm mạnh vang lên không ngừng, trên người Lê Văn Vân, quần áo bắt đầu bị phá tung ra thành từng dải, và tác dụng phụ của Tần Tử Cuồng Dũng cũng đang dần xuất hiện theo dòng chảy thời gian.

Trên người anh bắt đầu xuất hiện những vết thương, đó là chân khí đang tràn ra, khiến da thịt nứt vỡ.

Máu tươi cũng bắt đầu chảy ròng ròng trên người anh.

“Một chiêu duy nhất này! Phân định thắng bại!” Bỗng nhiên, Lê Văn Vân thở ra một hơi, sau đó hai tròng mắt ngưng đọng, Phá Không xông vào trong vỏ, đôi tay Lê Văn Vân nắm lấy thanh đao Vô Danh, trong khoảnh khắc này, thanh đao Vô Danh dường như lại có chút gì đó mờ ảo.

“Cậu… Cậu dùng quỷ trảm!” Demps nhìn tư thế của Lê Văn Vân, nét mặt đột nhiên thay đổi.

Quỷ trảm!
Là chiêu thức mạnh nhất của Người Gác Đêm, trong lịch sử của Người Gác Đêm, chỉ có duy nhất một người là Trác Nhất Minh đã từng sử dụng qua.

1.