Chiến Lang Ở Rể

Chương 4: 4: Chị Em






Ra cổng công trường, Lê Văn Vân quay lại phòng bảo vệ, thu dọn đồ của mình ở chỗ bảo vệ.

Trần Vũ mặt ủ mày ê đứng bên cạnh anh nói: “Ôi, Lê Văn Vân, cậu xốc nổi quá.

Lĩnh vực xây dựng luôn rất hẹp, Phan Tây này cũng quen biết với nhiều nhà thầu lắm, chúng ta đắc tội với anh ta, sau này sợ là sẽ khó sống ở thành phố này.

Cậu còn phải đưa tiền cho vợ và mẹ vợ, nếu không cầm tiền về, tôi đoán bọn họ sẽ mặt nặng mày nhẹ với cậu đấy.”
“Tôi đã ly hôn với Nguyễn Vũ Đồng rồi.” Lê Văn Vân thở ra một hơi, nói.

“Sao?” Trần Vũ ngẩn ra hỏi lại: “Ly hôn?”
“Đúng, chính xác mà nói, là bị đuổi ra khỏi nhà.

Ngay hồi sáng mới ký đơn ly hôn, đồ đạc của tôi đều bị bọn họ đóng gói ném ra ngoài.” Lê Văn Vân cười khổ một tiếng, nhấc túi rác trong tay nói.

“Thật là…” Trần Vũ cười chát chúa, nói: “Lúc trước tớ đã bảo cậu viết tên vào giấy tờ nhà, cậu còn không thèm để ý…”
“Thôi, tôi vẫn nên tự lo cho mình thì hơn, ngày mai Nhạc Nhạc đã phải đi làm hóa trị rồi…” Trần Vũ lại chau mày rầu rĩ lần nữa, anh ấy nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu mới bị đuổi đi, không có chỗ ngủ nhỉ, đến nhà tôi nghỉ tạm đi!”
Trong lòng Lê Văn Vân thấy rất ấm áp.

Người bạn này rất xứng đáng để quen thân.

“Yên tâm đi, không tới năm phút, Phan Tây sẽ quay ra, anh ta còn sẽ năn nỉ để được trả tiền cho chúng ta.” Lê Văn Vân cười đầy tự tin.


Trần Vũ bĩu môi nói: “Thằng nhóc này, cậu có bản lĩnh gì tớ không rõ sao? Được rồi, bây giờ công việc cũng mất rồi, về nhà tớ trước đi!”
“Đừng nóng!” Khóe miệng Lê Văn Vân nở một nụ cười tự tin.


Mà bên kia, Phan Tây vừa đi vào bên trong công trường, vừa đi vừa nở nụ cười khinh thường, nói: “Hai thằng rác rưởi, còn dám hùng hổ với mình, ai cho bọn họ mặt mũi đó.

Để rồi xem, ông đây sẽ khiến cho tụi mày không sống được ở Giang Thành này nữa!”
“Reng reng reng…”
Vào ngay lúc này, di động của anh ta bỗng nhiên vang lên, anh ta cầm lấy di động xem, rồi mở một nụ cười đầy nịnh nọt: “Alô, tổng giám đốc Lâm đó à? Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi thế, tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành công trình trong thời gian quy định và sẽ đảm bảo chất lượng!”
“Anh không cần làm nữa.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh băng.

Sắc mặt Phan Tây thay đổi, anh ta vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, có phải trung gian đã xảy ra hiểu lầm gì hay không.”
“Hiểu lầm? Lê Văn Vân… Anh quen chứ hả!” Giọng nói trong điện thoại thêm lạnh băng.

“Lê Văn Vân, anh ta là công nhân của tôi.

Anh ta là một thằng phế vật, anh ta…” Nói tới đây, anh ta đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi của Lê Văn Vân, vẻ mặt anh ta run rẩy.

“Muốn trách chỉ có thể trách anh đã chọc phải người không nên dây vào!” Người trong điện thoại vừa dứt lời, đã lập tức cúp điện thoại!
Phan Tây ngây ra tại chỗ, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra đầy đầu!
Trong đầu óc chỉ hiện ra hình dáng Lê Văn Vân mặc áo ba lỗ, cả người lấm lem, anh ta cảm giác đầu muốn phát nổ!

Ở cổng công trường, Trần Vũ nhìn Lê Văn Vân nói: “Đừng đứng ngây ra chỗ này nữa, đi thôi!”
“Leng keng!”
Vào ngay lúc này, di động anh ấy bỗng nhiên vang lên, Trần Vũ cầm lấy di động nhìn thoáng qua nói: “Ồ!”
WeChat của anh ấy nhận được tin nhắn chuyển khoản, là Phan Tây chuyển tới.

Trong đó có hai mươi nghìn, còn nhiều hơn tiền lương mà Phan Tây khất của anh ấy tận ba nghìn.

Đồng thời, anh ấy thấy một dáng người mập mạp cách đó không xa đang điên cuồng chạy về phía chỗ bọn họ.

Người kia không phải Phan Tây thì là ai.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Vũ ngây ngẩn cả người, anh ấy nhìn Phan Tây, rồi lại nhìn Lê Văn Vân bên cạnh, nuốt nước miếng, cảm giác khó hiểu dâng lên trong đầu.

Lúc này, Phan Tây đã chạy tới trước mặt hai người Lê Văn Vân.

Trên cái mặt đầy mỡ của anh ta đầy mồ hôi, không biết do mệt hay đổ mồ hôi lạnh, tay anh ta đang run rẩy móc một hộp thuốc ra, mở nắp đưa cho Lê Văn Vân: “Anh Lê, anh Lê, hút điếu thuốc đi!”
Lê Văn Vân không nhận lấy điếu thuốc, anh mở di động ra, nhìn tin nhắn chuyển khoản.


Sau khi ấn nhận xong thì trả lại số tiền thừa cho Phan Tây, nói: “Tôi chỉ nhận đúng phần tiền của mình thôi.”
“Anh Lê, tôi sai rồi, tôi chân thành xin lỗi anh, anh có thể giơ cao đánh khẽ được không ạ.” Phan Tây cúi đầu khom lưng nói.

So với dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy, là hai thái độ một trời một vực.

Lê Văn Vân liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Là do anh tự làm, không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ muốn lấy lại số tiền thuộc về tôi mà thôi, còn việc khác, không liên quan gì tới tôi!”
“Phịch!” Phan Tây đặt mông xuống mặt đất, thì thào nói: “Tiêu rồi!”
“Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy!” Trần Vũ sợ ngây người.

Lê Văn Vân chỉ cười mà không giải thích gì thêm.

Chuyện này anh không có cách nào giải thích cho Trần Vũ cả!
Cô gái kia nói nơi anh từng làm việc là đơn vị bí mật, nhất định có rất nhiều chuyện không thể nói, không được cho phép, anh cũng không dám nói lung tung.

Hơn nữa, mặc dù anh nói thì đoán chừng Trần Vũ sẽ không tin.

“Việc này không phải do cậu làm đâu đúng không!” Đi được một đoạn, Trần Vũ vẫn không dám tin mà hỏi lại.

“Cậu cảm thấy sao?” Lê Văn Vân cười ha hả hỏi.

“Nhất định không phải, nếu cậu có năng lực này, nhất định sẽ không tới công trường làm mệt sống mệt chết… mà vợ cậu cũng sẽ không…” Nói đến đây Trần Vũ biết mình lỡ miệng, bèn nói lảng sang chuyện khác: “Có phải thật ra cậu bắt được nhược điểm gì của anh ta đúng không.”
“Xem như thế đi.” Lê Văn Vân cười nói.

Trên lối đi bộ, có một cô gái chạy một chiếc xe máy bằng điện mất phanh, đâm thẳng về phía Lê Văn Vân.

Đương nhiên Lê Văn Vân cũng nhìn thấy, vội vàng né ra một bên, anh vừa tránh ra, chiếc xe điện này cũng đánh sang hướng khác, rồi đâm vào thân cây bên cạnh.

Giấy tờ trên xe cô ta văng tung tóe đầy đất.


Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ngồi trên xe điện thấy mình không đụng vào người thì hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu, nhìn thấy Lê Văn Vân, kinh ngạc nói: “Lê Văn Vân?”
Lê Văn Vân cũng nhận ra cô ta, hơi nhíu mày.

Cô gái này tên Nguyễn Thị Lệ, là em họ của Nguyễn Vũ Đồng!
Bình thường, khi Nguyễn Thị Lệ nhìn thấy cả nhà Lê Văn Vân thì sẽ không bao giờ cho họ sắc mặt tốt, bởi vì cô ta khinh Lê Văn Vân nghèo.

“Lê Văn Vân, anh đi đường không có mắt sao?” Nguyễn Thị Lệ trừng mắt nói: “Không thấy xe chạy lại đây sao? Hại tôi đâm vào cây!”
Lê Văn Vân cạn lời.

Suốt ba năm qua, khi anh đứng trước mặt người thân bạn bè Nguyễn Vũ Đồng chưa từng được ngẩng đầu.

Phần lớn anh đều cắn răng chịu đựng sự trào phúng của họ.

Nhưng bây giờ đã ly hôn, thân phận của anh cũng thay đổi.

Anh cười lạnh một tiếng nói: “Chính cô chạy xe trên lối đi bộ, suýt nữa thì đã tông phải tôi, bây giờ còn trách tôi làm sai nữa à?”
“Anh còn cãi lý.” Nguyễn Thị Lệ nói: “Nhìn dáng vẻ dơ dáy của anh thật muốn buồn nôn, không hiểu vì sao lúc trước bác cả lại gả chị gái cho anh.

Giờ thì tốt rồi, hai người ly hôn, chị cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình rồi, đáng đời anh lắm!”
Trong ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên tia sáng lạnh, quả nhiên đúng là cặp chị em thối tha giống hệt nhau..