Chiến Lang Ở Rể

Chương 382: 382: Không Chừa Đường Lui





Bên này, Lê Văn Vân cũng không quá để tâm vấn đề này.

Thứ nhất, anh cảm thấy bên Doãn Nhu đoán chừng sẽ giúp mình giải quyết chuyện này.

Thứ hai, cho dù là không giải quyết, anh cảm thấy cũng không sao, hiện giờ anh cảm thấy sau khi mình tham gia trường đấu thú này, hẳn là có thể khôi phục chân khí như ban đầu.

Đừng nói là Đào Lực Phất Lai, cho dù là Hodges anh cũng muốn đến vật tay!
Đương nhiên, đây là một cuộc đánh cược.

Bởi lúc tranh tài là hỗn chiến, cho nên đối với Lê Văn Vân mà nói thì sơ ý một chút rất có thể sẽ mất đi mạng của mình.

Mà trước đó lúc đối mặt với Đào Vân, vào thời khắc sinh tử, anh cũng không hoàn toàn không phục.

Thế nhưng anh không thích bị động, cái bộ dạng hiện tại, làm chuyện gì cũng không được, bọn Khương Vĩ đã mất tích hơn một tháng rồi, bây giờ nhiều thêm một ngày là nhiều thêm một phần lo lắng, thế nên Lê Văn Vân vẫn muốn đi đánh cược chuyến này, cho dù tất cả bọn người Phạm Nhược Tuyết đều phản đối, cũng không cách nào làm dao động quyết định của anh.

Ngồi trên mâm cơm chỉ có đám người họ.

Tên ngốc Cố Bạch từ sau khi đến Phúc Thanh Hội rất ít khi trở về ăn cơm, chỉ có lâu lâu mới về ăn được chút ít.

Dù sao thì cơm nước bên kia quả thật tốt hơn rất nhiều.

Trên bàn, Phạm Nhược Tuyết ăn từng miếng nhỏ, sau một hồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cuộc thi đấu đó của anh, chừng nào bắt đầu thế?”
“Chắc là ngày mốt nhỉ, thứ bảy ấy, hình như là kéo dài hai ngày, chín giờ buổi sáng ngày thứ nhất sẽ bắt đầu, cho đến khi quyết ra được bốn người đứng đầu của từng tổ, sau đó bốn người này, hai người một vòng, đánh vào ngày thứ hai, cuối cùng quyết ra được người đứng đầu, người đứng đầu có thể nhận được tất cả giải thưởng.

” Lê Văn Vân nói.

Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Thật là không thể không đi hả?”
“Ừm, anh không thích bị động như hiện tại, chọc đến một tên Phất Lai như vậy, mỗi ngày đều phải hãi hùng lo lắng, ngày đó nếu như không phải Phất Lai kiêng kị mà lựa chọn liều mạng với chúng ta, chúng ta có thể không còn đường ra.

” Lê Văn Vân đáp.


Người của bên đó thật sự là quá nhiều.

Loại thế lực lớn nhất khu Tây như Phất Lai này, thủ hạ dưới tay, đỉnh cấp ít nhất cũng mấy chục người, trừ những người đó ra thì những người khác cộng lại còn khủng hơn, chỉ sợ là mấy ngàn người cũng có.

Nếu thật sự bọn họ muốn đến trị tội, bọn người Lê Văn Vân quả thật là không rời đi được.

Phạm Nhược Tuyết nhẹ gật đầu, sau đó không tiếp tục hỏi nhiều nữa.

Một ngày cứ thế lặng lẽ qua đi.

Mà trong thời gian một ngày này, khu đông cũng không được yên bình, chuyện đầu tiên chính là thế lực của Đào Lực và Phúc Thanh Hội đối địch.

Đúng vậy, là đối địch.

Vào buổi tối hôm Đào Vân chết, trước hết Đào Lực dẫn người đi tìm Phúc Thanh Hội, muốn người Phúc Thanh Hội cho một lời giải thích, đơn giản hơn chính là muốn Lâm Khả Hân nói ra Lê Văn Vân.

Nhưng mà khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là, lần này, Lâm Chí Viễn cũng không giống như lần trước không dám đối địch với Phất Lai, mà là trực tiếp đứng lên đối đầu với Đào Lực, không ngừng mắng to bọn người Đào Lực.

Nói rằng chính ông ta không dạy tốt con trai mình, lại gây sự ở nhà hàng của Doãn Nhu, chết là đáng đời.

Đào Lực tất nhiên tức đến nổ phổi, ngày hôm sau liền mang theo người đến địa bàn của Phúc Thanh Hội, sau đó hai bên nổ ra một trận chiến quy mô nhỏ.

Thế lực hai bên tràn đầy mùi giương cung bạt kiếm.

Còn Lê Văn Vân thì hai ngày nay không đến quán bar làm nữa, anh đang cố thử khôi phục chân khí trước ngày thi đấu.

Nhưng không có kết quả.

Chớp mắt đã đến thứ bảy.


Sàn đấu lần này, từ một trình độ nào đó mà nói thì chính là cuộc so tài cận chiến cuối cùng của khu Tội Ác.

Tiền thưởng kếch xù, cộng thêm hứa hẹn của Thánh Chủ khu Bắc, khiến chuyện lần này nhận được toàn bộ sự chú ý của người trong khu.

Vè vào cửa phải nói là bị đẩy lên cực cao.

Bọn người Phạm Nhược Tuyết thì đã mua xong vé vào ngay thời điểm Lê Văn Vân quyết định dự thi rồi, lúc ấy giá vé cũng chưa cao đến thế, tổng cộng họ mua năm tấm vé, tốn 5000 luca.

1000 một tấm, còn ở vị trí tương đối gần.

Vì Cố Bạch hiện giờ ở Phúc Thanh Hội nên bọn họ tạm thời cũng không thiếu tiền.

Anh không mua cho gia đình Lại Dĩnh đi theo, mặc dù vợ chồng Lại Tuấn đã tỉnh nhưng vẫn chưa thể xuống giường được.

Còn Lại Dĩnh, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, bọn người Lê Văn Vân không hi vọng để cô bé chứng kiến màn máu tanh như thế từ nhỏ.

Chỗ đó là sàn đấu, đều là đánh sống đánh chết với nhau, máu me cực kỳ.

Sáu giờ sáng, Lê Văn Vân đã bò dậy, tinh thần anh đã được điều chỉnh rất tốt, Trương Vãn Hà đang giúp anh hóa trang.

Những người khác thì vây quanh Lê Văn Vân, nhíu chặt mày.

Nhiều hơn chính là cảm giác lo lắng.

Nếu như Lê Văn Vân đang ở trạng thái đỉnh cao, tham gia cuộc tranh tài như thế thì tất nhiên bọn họ sẽ không lo lắng, nhưng hiện tại Lê Văn Vân căn bản không có chút chân khí nào, anh vốn là lấy mạng mình đánh cược mà!
Còn Lê Văn Vân thì ngược lại, trong lòng anh còn loáng thoáng có chút mong chờ.

Là một Người Gác Đêm, anh từ lâu đã xem nhẹ sống chết.


Nếu như có thể khôi phục chân khí, anh có thể nghĩ cách đi tìm bọn người Khương Vĩ, cũng có thể nghĩ cách đi ra khỏi tòa thành này, đi tìm Demps báo thù.

Khoảng bảy giờ, Trương Vãn Hòa đã hóa trang cho Lê Văn Vân xong.

Lê Văn Vân thời dài một hơi nói: “Đi thôi!”
Nói xong, như lại nhớ đến cái gì, anh trở lại phòng mình, cầm đao Phá Không và đao Vô Danh lên rồi dùng vải quấn lại, đeo trên lưng.

“Anh muốn lấy theo hai thanh đao này ư?” Phạm Nhược Tuyết nhíu mày hỏi.

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, dù sau nếu như lúc đó anh chết rồi, cũng không sao, cứ để bọn Trác Nhất Minh đến thu hai thanh đao này lại, còn nếu như anh khôi phục, vậy ngay lúc đó anh sẽ nói cho toàn bộ khu Tội Ác này, anh đã trở lại!”
“À, vậy cầm theo hai thanh đao này cũng chỉ là vì giả bộ.

” Phạm Nhược Tuyết nói.

Nói xong đám người nhìn thấy xe đang đến, ở cổng, trừ xe Cố Bạch ra thì còn có con sư tử nhỏ Ngao Húc cũng chạy xe đến.

Một chiếc xe không ngồi đủ sáu người, nên anh đã sớm nói với Ngao Húc.

Thấy mấy người họ, Ngao Húc nhìn bốn phía rồi hỏi: “Ơ, anh Vân đâu? Anh ấy không đi hả?”
Liên quan đến chuyện Lê Văn Vân tham gia tranh tài lần này, trừ mấy người bọn họ ra thì không có người nào biết cả.

“Anh ấy còn có chuyện, không đi.

” Cố Bạch cười nói, sau đó đi qua ôm bả vai sư tử nhỏ nói: “Nhóc con, hình như cậu rất mong đợi nhỉ.


“Chắc chắn là mong đợi rồi, tin tức ngầm có nói, lần này người báo danh có đến gần bốn trăm người, mỗi một tổ gần như là một trăm người hỗn chiến, anh nghĩ xem, đến lúc đó sẽ phải đánh thành bộ dạng gì chứ hả!” Ngao Húc nói: “Hơn nữa, nghe nói có gần bảy tám chục người đỉnh cấp đấy, mỗi nhóm nhỏ khoảng hai mươi người, nếu như toàn bộ đều bị đánh chết thì mẹ nó, đỉnh cấp của khu này sẽ phải suy yếu một mảng lớn đó.


Bảy tám chục người đỉnh cấp quả thật là rất nhiều, cấp bậc đỉnh cấp này, ở Người Gác Đêm Hoa hệ đã có thể tiến vào top 18 rồi.

Cũng chỉ có tòa thành này mới có thể tụ hội được nhiều đỉnh cấp như thế được.

“Anh Vân không đến xem, đúng là tổn thất của anh ấy… Có điều cũng đúng, năm năm trước anh Vân đã là siêu cấp rồi, đoán chừng đối với loại chiến đấu như thế này cũng không hứng thú gì cho cam.


” Sư tử con nói xong, anh ta nhìn nhìn người đàn ông đã được hóa trang thành bộ dạng trung niên – Lê Văn Vân – hỏi: “Anh là ai?”
Lê Văn Vân cười khẽ, Cố Bạch vỗ vỗ anh ta: “Cái thằng nhóc nhà cậu sao mà nhiều chuyện quá vậy, lái xe đưa chúng tôi qua đó đi.


“Ồ.

” Ngao Húc thành thật đáp.

Hai chiếc xe hướng về phía sàn đầu.

Rất nhanh đã đến khu thi đấu, lúc này bên ngoài sàn đấu, người người tấp nập, quy mô tương đối lớn.

“Nhiều người vậy à.

” Lê Văn Vân ngồi xe Cố Bạch, chứ không ngồi cùng xe Ngao Húc.

Sau khi dừng xe, bọn người Lê Văn Vân đi xuống, bên trong một chiếc xe khác, Lý Thu đã vẫy vẫy Ngao Húc hướng về phía bên trong sàn đấu.

“Bên đây hình như là lối đi của người tham gia, chúng ta tách ra ở đây đi.

” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết.

Phạm Nhược Tuyết nhẹ gật đầu, đi được hai bước, bỗng nhiên cô quay đầu lại, đi đến trước mặt Lê Văn Vân, sau đó ôm Lê Văn Vân nói: “Chỉ có một yêu cầu duy nhất, sống sót, cho dù không khôi phục chân khi cũng được, nhưng phải sống sót, chỉ cần anh còn một hơi thở, em sẽ có thể cứu sống được anh.


Trong lòng Lê Văn Vân rất cảm động, ngay lúc anh muốn đưa tay ôm lấy Phạm Nhược Tuyết, Phạm Nhược Tuyết đã bỏ ra, quay người rời đi, không chút do dự.

“Đại ca, cố lên!” Cố Bạch nói: “Mẹ nó, nếu như thật sự nguy hiểm, tôi sẽ vọt thẳng vào cứu anh.


“Đừng, nếu như gặp nguy hiểm, anh và đám bác sĩ Phạm nhanh chóng nghĩ cách rút lui khỏi tòa thành này đi.

” Lê Văn Vân vội dặn dò: “Ngoài ra, đưa Liễu Ngọc về Lâm Hải an toàn!”.