Chiến Lang Ở Rể

Chương 38: 38: Xem Thường Người Khác






Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Cường Thịnh chính là tòa nhà văn phòng lớn nhất trong các tòa nhà văn phòng ở Giang Thành, hơn nữa còn là của riêng tập đoàn Cường Thịnh!
Là nhà giàu số một Giang Thành, tài sản của Đỗ Thương Bắc trải rộng khắp các ngành nghề của Giang Thành, nhân viên của công ty cũng rất nhiều.

Lúc này ở lầu một tập đoàn Cường Thịnh, Lê Văn Vân mặc một cái áo thun cũ và quần đùi bình thường, dưới chân đang mang một đôi giày thể thao trông cũ nát.

Tuy rằng bây giờ anh đã khôi phục ký ức, nhưng mà Lê Văn Vân vẫn không đi mua quần áo, anh tự động bỏ qua chuyện này.

Bộ quần áo này anh đã mua từ khi còn ở bên Nguyễn Vũ Đồng, phần lớn đều là đồ rẻ tiền.

Còn đứng cạnh Lê Văn Vân, giám đốc Tạ Khôn lại mặc tây trang phẳng phiu, đẹp trai ngút trời của bộ phận tiêu thụ thuộc tập đoàn Cường Thịnh lại cười lạnh nhìn Lê Văn Vân nói: “Ngồi chờ ở ngoài đi, anh bước vào tòa nhà công ty tôi sẽ hạ thấp công ty tôi, quần áo của vệ sĩ và lao công của công ty chúng tôi còn đẹp hơn bộ đồ trên người anh nữa!”
“Với dáng vẻ này của anh, Tịch Tịch có thể coi trọng anh sao? Đúng là buồn cười đến rụng răng.” Tạ Khôn khinh thường nói.

Ba năm qua, Lê Văn Vân đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi, anh đã sớm quen thuộc, nhún vai tỏ vẻ không hề hấn gì, sau đó nhìn cô gái lễ tân nói: “Mấy người cũng đã nghe là anh ta bảo tôi đi, chứ không phải là tôi tự đi.”
“Hả?” Cô gái lễ tân ngẩn người.

Trong tập đoàn Cường Thịnh, Tạ Khôn cũng được xem như tuổi trẻ tài cao, anh ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở nước ngoài, sau đó đến tập đoàn Cường Thịnh, mới mấy năm đã leo lên được vị trí giám đốc kinh doanh, năng lực cực kỳ xuất sắc!
Tuy rằng anh ta chưa bao giờ biểu hiện công khai, nhưng mà tất cả mọi người trong công ty đều biết anh ta có ý với Đỗ Tịch Tịch!
Tai tiếng của Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch làm anh ta rất khó chịu, cho nên khi vừa thấy Lê Văn Vân, anh ta đã lộ ra địch ý đáng sợ.

Tạ Khôn cho rằng Lê Văn Vân nghèo hèn, thậm chí người này còn không dám chủ động phản bác lại hai câu của anh ta, anh ta cười lạnh nói: “Tôi nói sao làm vậy! Đi ra ngoài nhanh, đi ra ngoài nhanh!”
Lê Văn Vân móc di động ra, tìm số điện thoại Đỗ Thương Bắc, gọi cho ông ấy.


Tạ Khôn hơi nhíu mày lại, sau đó cười lạnh nói: “Mặc dù Tịch Tịch ở đây, hôm nay anh đừng mơ bước vào công ty nửa bước!”
Lê Văn Vân không đáp lại anh ta, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong điện thoại là tiếng Đỗ Thương Bắc nói: “Alo, Lê Văn Vân à, cậu tới rồi sao? Cậu đến quầy lễ tân lấy thẻ là có thể vào được.”
“Không thể nào lấy được.” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “Dưới lầu có một tên khỉ muốn đuổi tôi đi ra ngoài, vừa lúc tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, nên tôi về nhà ngủ một giấc nữa đây!”
“Cái gì!” Đỗ Thương Bắc vội vàng nói: “Lê Văn Vân, cậu đừng tức giận, tôi lập tức đi xuống xử lý chuyện này!”
Thật nguy hiểm, ông ấy biết được sự tồn tại của Người Giác Đêm, cũng biết bây giờ mình đang bị theo dõi, lúc trước Phạm Nhược Tuyết đã nói với ông ấy, bây giờ toàn bộ Người Giác Đêm đều đã rút đi, an toàn của Đỗ Tịch Tịch đều dựa vào Lê Văn Vân cả, tuy rằng ông ấy cũng sắp xếp cho cô ấy vài tên vệ sĩ, nhưng mà ông ấy biết rõ, so với Lê Văn Vân thì trình độ những tên vệ sĩ mà ông ấy mời đều chỉ là tép riu.

Thế mà bây giờ lại có người chọc vào Lê Văn Vân, ngộ nhỡ Lê Văn Vân thật sự buông tay không làm, Đỗ Tịch Tịch xảy ra chuyện thì phải làm sao đây!
Nghĩ đến đây, ông ấy không kìm được cơn tức, nói tiếp: “Cậu chờ một lát, tôi đã đến cửa thang máy rồi.”
Lê Văn Vân cười nói: “Vậy được, tôi chờ ngài!”
Nói rồi, anh cúp điện thoại, cười tủm tỉm nhìn Tạ Khôn.

Tạ Khôn cười lạnh nói: “Gọi xong rồi à? Rồi sao nữa? Tôi nói rồi, hôm nay dù Đỗ Tịch Tịch có ở đây, anh cũng đừng mơ bước vào tòa nhà này!”
Lê Văn Vân chỉ cười nhìn anh ta, rồi đi đến sô pha ở sảnh lớn ngồi xuống.

Tạ Khôn thấy Lê Văn Vân vẫn chưa rời đi, đi qua trừng mắt hỏi: “Tôi bảo anh rời khỏi tòa nhà, anh nghe không hiểu sao?”
“Anh dựa vào đâu chứ?” Lê Văn Vân trợn mắt hỏi.

“Dựa vào việc tôi chính là giám đốc bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Cường Thịnh, là cấp quản lý của tập đoàn Cường Thịnh! Lương một năm một triệu, vậy đủ chưa?” Trong giọng điệu của anh ta ẩn chứa kiêu ngạo!
“Ồ!” Lê Văn Vân không quan tâm nói: “Không biết, còn tưởng rằng anh là Đỗ Thương Bắc nữa chứ!”
“Tên của tổng giám đốc Đỗ là cái mà anh có thể gọi thẳng sao?” Tạ Khôn trừng mắt.


“Tạ Khôn, cậu đang làm cái gì đó!” Ngay lúc này, ở sảnh lớn tầng một, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Tiếng quát vừa dứt, cả tầng một đều rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa thang máy, Đỗ Thương Bắc đang nổi giận đùng đùng chạy ra.

“Tổng giám đốc Đỗ!”
“Tổng giám đốc Đỗ!”
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều cúi đầu chào hỏi.

Đỗ Thương Bắc không nhiều lời, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ông ấy đi thẳng qua sảnh lớn, đi tới trước chỗ Lê Văn Vân đang ngồi, sau đó khom lưng nói: “Lê Văn Vân, là tôi quản lý người không chu toàn.

Cậu đừng nóng giận, tôi sẽ xử lý tốt!”
Tạ Khôn ngơ ngác ra.

Anh ta luôn cho rằng Lê Văn Vân chỉ là một người mà Đỗ Tịch Tịch vớ tạm để viện cớ với Trịnh Hòa mà thôi, có lẽ hai người có quen biết, nhưng nhất định không thể nào là bạn trai của Đỗ Tịch Tịch!
Hơn nữa, cho dù Lê Văn Vân là bạn trai Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Thương Bắc chính là bố vợ của anh, cũng sẽ không đến mức cúi đầu xin lỗi anh như vậy chứ!
Trong nháy mắt, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc đóng băng, tất cả trống rỗng.

Lúc này, Đỗ Thương Bắc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tạ Khôn.

.


— TRÙMTRU YỆN.

v n —
“Tổng giám đốc Đỗ, tôi thấy cách ăn mặc của anh ta… không xứng với công ty chúng ta… tôi…” Anh ta đã lắp ba lắp bắp.

“Cậu đi làm ở công ty nhiều năm như vậy, thế mà học ra được nhìn mặt mà bắt hình dong?” Đỗ Thương Bắc nhìn Tạ Khôn, giọng điệu rất phẫn nộ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu đã rút khỏi vị trí giám đốc kinh doanh, đến chi nhánh công ty đi!”
Vẻ mặt Tạ Khôn lập tức biến đổi!
Bây giờ anh ta chính là giám đốc kinh doanh của công ty mẹ mà phải đi đến công ty chi nhánh, vậy chính là giáng mất vài cấp rồi!
“Còn nữa, bây giờ lập tức xin lỗi Lê Văn Vân ngay!” Đỗ Thương Bắc sầm mặt nói.

Vẻ mặt Tạ Khôn cực kỳ khó hiểu.

Vì người trước mặt này mà Đỗ Thương Bắc lại muốn giáng chức anh ta.

“Còn không xin lỗi? Hay là muốn tự thu dọn đồ đạc cút đi!” Đỗ Thương Bắc khẽ quát một tiếng nói.

Tạ Khôn cắn chặt răng, sau đó đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, cúi đầu, khom lưng nói: “Thành thật xin lỗi anh Lê, tôi không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

Vừa rồi là sai lầm của tôi, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”
Đỗ Thương Bắc cũng nhìn về phía Lê Văn Vân.

Anh có thể nhìn ra được Đỗ Thương Bắc không muốn người này rời đi, nói cách khác, tên Tạ Khôn này thật sự rất có năng lực.

Lê Văn Vân vẫy tay nói: “Ngài xử lý tốt là được.”

Đỗ Thương Bắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông ta hung dữ nhìn thoáng qua Tạ Khôn, sau đó dẫn Lê Văn Vân đi đến thang máy.

Chờ đến khi Lê Văn Vân và Đỗ Thương Bắc biến mất ở bên trong thang máy, anh ta mới hạ mông ngồi xuống sô pha, vẻ mặt rất sầu thảm!
Quanh đó, những người vừa thấy cảnh tượng này đã sợ ngây người.

Bọn họ bắt đầu tò mò về thân phận Lê Văn Vân …
Vào bên trong thang máy, Đỗ Thương Bắc thấy Lê Văn Vân không còn tức giận nữa, lúc này mới thở phào một hơi, rồi nói: “Sau này có lẽ sẽ phải làm cho cậu uất ức một chút, con gái của tôi đã bị tôi chiều hư, hơn nữa con bé còn rất tò mò về cậu, có lẽ sẽ…”
“Không sao cả.” Lê Văn Vân cười nói.

Đỗ Thương Bắc cười trừ, sau đó lại nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, lần trước Tịch Tịch có nói cậu là bạn trai con bé, thật ra tôi cũng rất hài lòng về cậu, nếu không cậu cứ diễn giả thành thật luôn? Tịch Tịch lớn lên cũng rất xinh đẹp, tuy tính tình kỳ lạ một chút, nhưng mà tính cách của con bé nếu sống chung cũng sẽ rất vui…”
Lê Văn Vân muốn xỉu luôn tại chỗ, cứ như cái ông già này sợ con gái của mình không lấy chồng được vậy!
Anh cũng không đáp lời, Đỗ Thương Bắc đưa anh đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhận chức, sau đó lại dẫn anh đến văn phòng Đỗ Tịch Tịch!
Ông ấy gõ lên cửa, rồi mở ra!
Đỗ Tịch Tịch đang ngồi trên ghế làm việc, cô ấy đeo cặp kính mắt, trên người cô là bộ đồng phục, tóc rối xù, giống như là lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy cô ấy, toát ra vẻ lạnh nhạt và trí thức.

“Tịch Tịch, bố dẫn thư ký của con đến.” Đỗ Thương Bắc nói.

Đỗ Tịch Tịch thả một phần văn kiện trên tay xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Lê Văn Vân, trong đôi mắt cô ấy hơi sáng lên.

Nhìn thấy phản ứng của Đỗ Tịch Tịch, khóe mắt Đỗ Thương Bắc hơi lộ ra ý cười nói: “Con hài lòng chứ!”
“Hài lòng hài lòng!” Trên mặt Đỗ Tịch Tịch lóe lên sự tinh ranh.

“Vậy được, hai đứa nói chuyện đi, bố đi trước.” Đỗ Thương Bắc nói xong, thì chớp chớp mắt với Lê Văn Vân, đi ra khỏi văn phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.1.