Lê Văn Vân thật sự không thích dáng vẻ như bây giờ.
Anh vốn là người đi tiên phong nhất của tiểu đội, nhưng bây giờ, vì anh không có chân khí nên mọi chuyện đều không được triển khai một cách suôn sẻ.
Chỉ cần khôi phục lại chân khí thì anh mới có thể mạnh tay đánh tới.
Nhưng bây giờ, anh chẳng thể làm gì được, thậm chí đi ra ngoài còn phải có người đi theo bảo vệ mới được, khiến anh hơi khó chịu.
Cho đến bây giờ, đã trôi qua gần một tháng rồi, ngoài hôm đó trong lòng cảm ngộ được một tý về dấu hiệu chân khí đang khôi phục, thì khoảng thời gian khác, chân khí trong người anh giống như đã hoàn toàn cạn kiệt, chẳng hề có dấu hiệu thức tỉnh lại.
Anh lại dẫn Liễu Ngọc đi lên lầu, Phạm Nhược Tuyết đi tới bên cạnh Liễu Ngọc, định dẫn dắt về mặt tâm lý cho Liễu Ngọc lần nữa.
Lần này phát tiết đã khiến Liễu Ngọc được thả lỏng, dưới sự chỉ dẫn của Phạm Nhược Tuyết, cô ấy đã có thể hoàn toàn bước ra từ trong bóng ma tâm lý này.
Phạm Nhược Tuyết không chỉ là một bác sĩ xuất sắc, mà còn là một người thầy phụ đạo tâm lý cực kỳ xuất sắc.
“Anh không xuống tay với cô ta à?” Cô nhìn Lê Văn Vân hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Giữ cô ta lại vẫn còn tác dụng, sau này khi đi đối phó với Demps thì cô ta sẽ là nhân chứng.”
Phạm Nhược Tuyết thở hắt ra nói: “Lê Văn Vân, thật ra anh nên hiểu rõ, nếu động vào Demps thì độ khó thật sự rất lớn.
Ông ta có địa vị quá cao ở bên Người Gác Đêm hệ Europa, bên Liên hiệp quân cũng không thể xuống tay với ông ta.
Cho dù chúng ta có chứng cứ, nhưng nếu thật sự làm chuyện này thì có thể gây ra chuyện lục đục nội bộ trong Người Gác Đêm.”
“Anh biết.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Anh đã tính đến tình huống xấu nhất rồi, Người Gác Đêm đang bảo vệ mọi sự sống, nhưng bản thân lại cực kỳ mục nát thì có tư cách gì để đi bảo vệ chứ? Nói tóm lại, Demps nhất định phải chết.”
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, rồi thở dài, cuối cùng lên tiếng: “Nói tóm lại bất luận là như thế nào thì lần này em vẫn sẽ đứng về phía của anh.”
Cô biết tình huống xấu nhất mà Lê Văn Vân dự tính là gì, đó chính là rút khỏi Người Gác Đêm.
Nếu đối đầu với Demps thì rất có thể sẽ đối đầu với toàn bộ Người Gác Đêm.
Phạm Nhược Tuyết nháy mắt với Trương Vãn Hà, Trương Vãn Hà ngầm hiểu, cô ấy đi tới bên cạnh Liễu Ngọc, rồi dẫn Liễu Ngọc đi vào một căn phòng.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân thở dài nói: “Nhược Tuyết, em hãy nói thật đi, anh còn phải mất bao lâu nữa mới có thể khôi phục chân khí, hay là anh hoàn toàn không thể khôi phục lại được.”
Phạm Nhược Tuyết nhíu mày nói: “Chuyện này thì em không thể nào bảo đảm được, nhưng em có thể xác định một điều, đó là bây giờ cơ thể anh không có vấn đề gì.
Chỉ vì tiêu hao quá nghiêm trọng nên cơ thể cần thời gian để khôi phục, về phần thời gian thì em thật sự không nói trước được.
Đây cũng là lần đầu tiên em gặp phải tình huống này.”
“Nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Anh muốn mau chóng khôi phục để xử lý chuyện ở khu Tội Ác, rồi giải quyết triệt để Demps.” Lê Văn Vân nói tiếp: “Trước khi chiến tranh bùng nổ về mọi mặt, dựa vào lời nói của lão già Trác Nhất Minh kia, có lẽ chiến tranh sẽ bắt đầu trong vòng nửa năm nữa.
Bây giờ đã hơn một tháng rồi, anh lo chúng ta sẽ trì hoãn quá nhiều thời gian, đến lúc đó...!Lão già kia sẽ thật sự chém một nhát.”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Em sẽ dốc hết sức.”
Dứt lời, cô bóp vai Lê Văn Vân nói: “Anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều mà hãy nghỉ ngơi thật tốt, tối nay anh có đi làm không?”
“Đi chứ.” Lê Văn Vân đáp.
“Thôi được rồi, anh hãy đi nghỉ ngơi một lát trước đi, để em đi dẫn dắt tâm lý cho Liễu Ngọc.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân gật đầu.
Hơn một tiếng sau Lý Thu mới được Ngao Húc chở về, lúc quay về, trên gương mặt còn nở nụ cười ngốc nghếch kỳ quái.
Có lẽ lại bị người phụ nữ kia chọc ghẹo mấy câu.
Tầm sáu giờ rưỡi tối, hai người lại đi tới quán bar.
Lúc Trần Ngôn Thông nhìn thấy hai người Lê Văn Vân xuất hiện thì vẻ mặt trở nên hơi kiêng kỵ, anh ta đã biết chuyện ở phố ổ chuột rồi.
Đồng thời anh ta cũng biết Cố Bạch là một đỉnh cấp.
Lúc biết được mọi chuyện, sống lưng anh ta liền toát mồ hôi lạnh, không ngờ anh ta lại đi trêu chọc một đỉnh cấp.
Hai người Lê Văn Vân vẫn hờ hững giống như lúc trước, chẳng hề để tâm đến Trần Ngôn Thông, mà sau khi đi thay đồ thì đứng ở vị trí mà anh ta đã chỉ định.
Màn đêm đã buông xuống, trong quán bar cũng bắt đầu trở nên hơi náo nhiệt.
Lê Văn Vân vẫn phụ trách ba ghế dài.
Tầm tám giờ tối, Lê Văn Vân tiếp đón vị khách đầu tiên ở ghế dài.
Đây là một người phụ nữ có gương mặt phương Đông, vẻ ngoài tầm trung, nhưng vóc dáng lại khá đẹp, hình như cô ta chỉ đi có một mình.
Sau khi ngồi xuống ghế dài, giọng điệu cô ta bình tĩnh nói: “Anh mau mang rượu lên đây!”
Lê Văn Vân đưa thực đơn cho cô ta.
Cô ta dứt khoát ném thực đơn qua một bên rồi nói: “Rượu, rượu gì cũng được!”
Lê Văn Vân sửng sốt, bây giờ anh mới quan sát kỹ người phụ nữ này.
Cô ta tầm ba mươi tuổi, không trang điểm, giữa hai hàng lông mày cực kỳ phiền muộn, rõ ràng tâm trạng khá tồi tệ, không biết là bị người khác bỏ rơi hay là chồng đi ngoại tình.
Lê Văn Vân thở hắt ra, anh tùy ý chọn một loại rượu, rồi đưa tới trước mặt cô ta.
Hình như người phụ nữ rất hào phóng, cô ta dứt khoát khui chai rượu, rồi bắt đầu đưa lên miệng uống.
Tất nhiên phụ nữ có chút sắc đẹp này sẽ thu hút sự chú ý của một số người, không ít người nhìn qua bên này bằng ánh mắt đầy hứng thú, thỉnh thoảng còn có mấy người đàn ông đi tới bắt chuyện, cũng có người đưa rượu cho cô ta.
Toàn bộ người tới bắt chuyện đều bị cô ta mắng chửi đuổi đi, nhưng nếu đưa rượu tới thì mặc kệ là ai, cô ta cũng sẽ uống thẳng vào bụng, chẳng hề quan tâm trong rượu có thứ gì không.
Ở thành phố này, chuyện bỏ thuốc lừa con gái ở trong quán bar thường hay xảy ra, nên con gái ở trong quán bar đều cực kỳ cẩn thận đối với ly rượu mà người khác đưa tới, bình thường sẽ không bao giờ uống, nhưng người phụ nữ lại giống như mặc kệ tất cả, ai tới cũng không từ chối, có bao nhiêu cũng uống hết vào bụng.
Lê Văn Vân cũng không để tâm cho lắm, anh cũng chẳng quen người phụ nữ này.
Hơn nữa thời gian dần trôi qua, mấy bàn khác cũng đã có người tới nên anh dần dần trở nên bận rộn.
Sau khi sắp xếp khách ổn thỏa, Lê Văn Vân mới đứng ở giữa các bàn.
Hình như người phụ nữ này hơi say rồi, gò má bắt đầu đỏ ửng, cô ta nghiêng đầu, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Nào, anh uống với tôi hai ly đi!”
Hình như cô ta cảm thấy uống rượu một mình hơi nhàm chán, nên dứt khoát nói với Lê Văn Vân.
“À, chúng tôi không được uống rượu của khách.” Lê Văn Vân nói với cô ta.
Trên mặt người phụ nữ hiện lên tia khinh bỉ, dứt khoát lấy ra ba tờ một trăm luca để xuống bàn nói: “Anh hãy uống rượu với tôi đi! Chỉ cần anh khiến tôi uống say thì buổi tối hôm nay ba trăm luca này và cả người tôi đều sẽ thuộc về anh.”
“Thật mỉa mai, quả nhiên phụ nữ ở khu Tội Ác đều sống buông thả!” Lê Văn Vân thầm mắng.
Anh ho khan nói: “Thật ra có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi khát nước nên cũng muốn uống một chút.”
Dứt lời, Lê Văn Vân liền ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó rất tự nhiên cầm lấy ba trăm luca này cất vào túi.
Anh không chú ý tới, trên tầng hai, Doãn Nhu đang cầm một ly rượu vang đứng bên cạnh cửa sổ, chứng kiến cảnh tượng này, trên mặt bà ta không khỏi nở nụ cười.
“Nhìn thấy cậu ta tới đây làm nhân viên phục vụ, quả thật rất thú vị.” Doãn Nhu khẽ cười nói,
Tất nhiên Lê Văn Vân không hề hay biết mình đang bị người ở trên tầng hai nhắm trúng.
Anh ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, hình như người phụ nữ chỉ muốn uống rượu, nên Lê Văn Vân uống cùng cô ta mấy ly.
Một lúc sau, hình như người phụ nữ không thể chống đỡ được nữa, nên bắt đầu khóc lóc.
“Con gái tôi...!biến mất rồi.” Cô ta bỗng lên tiếng: “Con bé chỉ mới bốn tuổi, vậy mà đã biến mất rồi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, cực kỳ cạn lời.
Con gái cô mất tích, chẳng phải cô nên đi tìm con gái cô hay sao? Tại sao lại chạy tới đây uống rượu thế?
Anh không khỏi nhíu mày nói: “Con gái cô mất tích thì cô nên đi tìm con bé chứ? Cô hãy đi tìm ở những nơi hai người thường đi tới, hoặc những nơi mà con bé thích chơi đùa.”
“Vô ích thôi.” Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, rồi nắm lấy tay Lê Văn Vân, như muốn tìm một nơi để dựa vào.
Cô ta khóc như mưa nói: “Tôi đã đi tìm hết rồi, tôi đã đi tìm hai ba ngày nay, nhưng tiếc rằng vẫn không tìm thấy, cũng có mấy người vô duyên vô cớ mất tích y như thế, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi chấn động: “Ở đây thường xuyên có người tự dưng mất tích ư?”
Hình như người phụ nữ không nghe thấy câu hỏi của Lê Văn Vân, cô ta buông tay Lê Văn Vân ra, rồi nằm nhoài xuống bàn khóc lóc.
Đúng lúc này, một người mặc đồ vest mang giày da đi tới, anh ta ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ rồi nói: “Bà xã, chúng ta về nhà trước đi, rồi từ từ đi tìm con gái, dù gì chúng ta cũng tìm được thôi.”
Người phụ nữ mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông này: “Tôi không có chồng, anh mau cút đi cho tôi!”
Người đàn ông đó cau mày nói: “Bà xã, anh biết là do anh không trông kỹ con.
Anh sai rồi được chưa? Chúng ta có chuyện gì thì về nhà rồi hẵng nói.”
Dứt lời, anh ta ôm eo người phụ nữ, định dìu cô ta rời đi.
Lê Văn Vân khẽ cười, rồi vươn tay giữ anh ta lại: “Người anh em, hình như anh không phải là chồng của cô ấy.”.