Chiến Lang Ở Rể

Chương 345: 345: Sau Này Bọn Họ Sẽ Không Đến Nữa






“Tiền đồ của các cậu sẽ rất lớn đấy.” Đao Ba vỗ vỗ cây đao trên bàn, sau đó cau mày nói: “Con mẹ nó, đối phương là một đỉnh cấp, hơn nữa chúng ta chủ động khiêu chiến nên chắc chắn chúng sẽ kéo thêm viện binh đến, có thể còn có thêm mấy đỉnh cấp nữa, ít nhất cũng phải là năm người trở lên.”
Nghĩ đến đây, khí thế vừa rồi của anh ta lập tức yếu đi, sau đó lại cầm bình rượu treo trên thắt lưng lên, mở ra rót vào miệng rồi lại chửi: “Được rồi, dù sao sự việc đã đến nước này, các cậu cũng đã gia nhập tổ chức của ông thì tôi cũng không thể để các cậu chết được, nếu có chết thì phải chết sau lưng tôi.

Bây giờ tôi ra ngoài tìm người đây, buổi tối ngày kia chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, cùng đánh với chúng.

Nếu vị kia đồng ý đến giúp thì cũng không phải không có cơ hội.”
Lê Văn Vân ngạc nhiên.
Thật ra, lần này khiêu chiến anh cũng không định để Đao Ba ra mặt, nhưng không ngờ anh ta lại tự tìm đến đây.
Đối phương nhiều người thì sao chứ?
Người Gác Đêm không nằm trong Địa Bảng nhưng nếu lấy một mình Cố Bạch ra so thì thực lực của họ cũng tuyệt đối xếp thứ hai mươi trong Địa Bảng.
Còn có con át chủ bài Lý Thu, nếu sử dụng tốt còn uy hiếp được siêu cấp.

Khiêu chiến với một thế lực nhỏ như vậy, đương nhiên sẽ chẳng là vấn đề gì với họ, thậm chí không cần đến Phạm Nhược Tuyết phải ra tay.
Phạm Nhược Tuyết, Người Gác Đêm số bảy, nếu nằm trong Địa Bảng cũng phải xếp thứ mười, thậm chí là thứ năm.
“Chúng ta còn có người giúp đỡ à?” Lê Văn Vân hỏi.

“Tôi còn có một người bạn cũ, cũng không biết anh ấy có bằng lòng giúp không, là cao thủ đỉnh cấp, hơn nữa còn là giỏi nhất trong đám đỉnh cấp.” Vẻ mặt Đao Ba rất rối rắm, vừa nói vừa cầm cây đao trên bàn lên, dường như không muốn nói chuyện phiếm với đám Lê Văn Vân nữa, chậm rãi cầm đao đi ra ngoài.
“Tôi đã nói người này chơi rất đẹp mà!” Đợi Đao Ba đi rồi, Lý Thu cười nói.
Lê Văn Vân cũng sờ cằm, ở một thành phố như thế này, không có người như Chu Linh, mà người như Đao Ba cũng rất hiếm.
Kể cả những người có thế lực lớn, bọn họ có rất nhiều đàn em nhưng cũng chỉ vì lợi ích trước mắt mà thôi.
“Rửa mặt rồi ngủ đi.” Lê Văn Vân nói.
Trong hai ngày tiếp theo, ba người Lê Văn Vân vẫn đến quán bar để nlàm việc như thường lệ để nghe ngóng một số tin tức, nhưng Ngao Húc không hề liên lạc với họ.

Rõ ràng là Doãn Thi Đan trốn rất kỹ, không hề có một xíu tin tức gì lộ ra ngoài.
Tin tức về cuộc thách đấu của Lê Văn Vân cũng đang từ từ lan truyền ở khu Đông, đương nhiên người của các thế lực lớn cũng không có hứng thú lắm với chuyện này, dù sao theo ý kiến của bọn họ thì đây cũng chỉ là một cuộc chiến vụn vặt mà thôi.
Những người chú ý đến chuyện này đều chỉ là mấy thế lực nhỏ.
Đương nhiên, mấy ngày nay không phải Lê Văn Vân không có thu hoạch gì.

Trong quán bar, anh cũng biết gần đây khu Đông không hề thái bình như vẻ bề ngoài của nó, trừ Lê Văn Vân ra còn có một thế lực mới rất mạnh, cũng là một người trẻ tuổi mới đến thành phố Tội Ác.
Lúc đầu Lê Văn Vân rất mong đợi, cho rằng Hoàng Thi Kỳ đã tìm được đám người Khương Vĩ nên đã âm thầm phát triển thế lực của chính mình tại đây.
Kết quả là tối hôm đó, trong quán bar, Lê Văn Vân nhìn thấy những người đến từ thế lực mới.


Đúng thật đều là mấy người trẻ tuổi, đại khái là khoảng hai mươi ba mươi tuổi, toàn bộ đều là người phương Tây.
Lê Văn Vân suy nghĩ rằng đó có thể là Người Gác Đêm từ phương Tây gửi người trẻ tuổi đến đây để rèn luyện kinh nghiệm hoặc chấp hành nhiệm vụ.
Đương nhiên, Lê Văn Vân cũng âm thầm nhớ kỹ những người này, dù sao sự xuất hiện của bọn họ có thể liên quan tới Demps.
Vẫn không có tin tức gì của Hoàng Thi Kỳ và Khương Vĩ cả.
Dưới tình hình chân khí chưa thể khôi phục, bọn họ chỉ có thể tự mình điều tra chuyện này.
Tất nhiên, đối với chuyện Hodges thừa nước đục thả câu, cùng với thời gian cứ trôi qua khiến nỗi tức giận trong lòng Lê Văn Vân cũng không ngừng tăng theo.

Anh dự định khi nào khôi phục chân khí, ăn xong hai khúc xương rồng sẽ đi tìm Hodges đánh cho một trận.
Hai ngày nay Lê Văn Vân không gặp ông chủ lớn nào, tiền boa cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng bởi vì Cố Bạch kiếm được năm vạn nên tạm thời bọn họ cũng không thiếu tiền!
Thấm thoắt đã đến buổi chiều của ngày khiêu chiến.
Nắng gay gắt!
Vào ngày này, đám người Lê Văn Vân dự định sẽ không đi làm, họ sẽ ở lại nơi này trong ba ngày tới.
Buổi trưa, hầu hết cả phố đều đóng cửa, bởi vì đến tối nơi này sẽ trở thành bãi chiến trường.

Đao kiếm vô tình, thậm chí đến buổi chiều có thể sẽ sống mái với nhau rồi, cho nên… những người trên con đường này, hoặc là tránh ra ngoài thành hoặc trốn ở trong nhà.
Họ đã quen với cuộc sống như vậy và cũng có kinh nghiệm đối phó với những chuyện này.

Đối với họ, chuyện khiêu chiến xảy ra như cơm bữa, đặc biệt đối với người dân khu ở chuột mà nói, chẳng qua đó chỉ là thay đổi nhóm người thu phí bảo kê mà thôi.
Đương nhiên, lần này thì khác, dù sao Lê Văn Vân cũng đã lên tiếng, nếu bọn họ thằng thì sẽ không thu phí bảo kê con phố này.
...
Ở phía nam của thành phố, ở vị trí rìa nhất, có một ngôi nhà, trước cửa ngôi nhà này có một người đàn ông.

Trông anh ta rất mệt mỏi thăng trầm, tóc tai bù xù như tổ quạ, vừa dài vừa rối tung.

Trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi theo năm tháng, ánh mắt cũng nhuốm màu thời gian đục ngầu.
Nhìn cách ăn mặc của anh ta trông giống như một người đàn ông vô gia cư, trên mặt đất trước cửa nhà anh ta có rất nhiều chai rượu, và anh ta cũng cầm một chai rượu trên tay.
Anh ta cứ ngồi ở cửa, ngây ngốc nhìn về phía trước.
Phía trước, Đao Ba cầm cây đao trong tay đứng đó nói với người ở cửa: “Lão đại, tối nay tôi sẽ đấu với Độc Thủ Hội, mấy người mới mà tôi tìm được rất có tiền đồ.”
Người đàn ông vô ga cư kia nâng đôi mắt mờ đục của mình lên liếc nhìn Đao Ba.
“Nhưng lão đại à, rất có thể tôi sẽ chết ở đó, sau này sẽ không mang rượu đến cho anh được nữa.” Đao Ba cười nói: “Sau này anh hãy ở đây sống cho tốt vào, hãy cố lên.

Thật ra mối thù đó cũng không phải không có cách, lỡ như anh đạt tới siêu cấp thì sao? Đến lúc đó tìm được Demps, cho dù có chết cũng phải cắn một miếng thịt của anh ta.”
Nhìn người đàn ông vô gia cư bất động, Đao Ba lặng lẽ thở dài, sau đó anh ta quỳ xuống lạy người đàn ông kia nói: “Lão đại, ơn cứu mạng của những năm này, hãy bảo trọng, cảm ơn anh!”
Nói xong, anh ta thở hắt ra, siết chặt cây đao trong tay, đứng dậy, quay người bước đi!
Mới đi được vài bước, anh ta chỉ cảm thấy một luồng gió rít bên tai thì đã thấy người đàn ông vô gia cư đứng trước mặt, quay lưng lại với anh ta, trên lưng người đàn ông vô gia cư mang theo hai thanh đao, một dài và một ngắn!

“Lão đại, anh đây là…” Đao Ba sững người trong giây lát!
“Vì tất cả những gì đang sống!” Người đàn ông ăn mặc như một kẻ vô gia cư nói một cách bình tĩnh, sau đó cất bước đi về phía khu Đông.
...
Sáu giờ tối, cả con phố đã vắng bóng người, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, đồng thời bên trong con phố đã bắt đầu rất đông người tuôn ra.
Nếu để ý sẽ thấy nhiều người đã bắt đầu bước vào một số tòa nhà cao tầng bên cạnh toàn bộ con phố.

Tất cả đều hướng mắt ra đường, như thể họ đến đây để theo dõi trận chiến.
Mặc dù cuộc chiến này không thể thu hút được sự chú ý của những lão đại, nhưng cùng một cấp bậc với Độc Thủ Hội hoặc những thế lực cao hơn cũng vẫn để ý đến.
Cùng lúc đó tại quán bar, một chiếc xe hơi màu trắng bạc dừng ở lối vào của quán, Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh xuống xe, đi vào trong, ngay sau đó, người phục vụ đã ra chào hỏi họ.
Chu Linh Linh nhìn xung quanh, cau mày nói: “Gọi người phụ trách của mấy người đến đây.”
Người phục vụ cau mày, sau đó gật đầu, nhanh chóng gọi Trần Ngôn Thông ra.

Sau khi Trần Ngôn Thông nhìn thấy Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh thì sắc mặt hơi thay đổi, anh ta nhanh chóng lễ phép nói: “Xin hỏi hai vị có gì cần dặn dò ạ?”
“Người đã phục vụ cho tôi lần trước đâu? Lê Văn Vân và Cố Bạch...!Sao không thấy họ?” Lâm Khả Hân hỏi.
Trần Ngôn Thông hơi sửng sốt, sau đó thở dài nói: “Bọn họ...!Sau này sẽ không tới đây nữa.”
Nếu để ý sẽ thấy trong ánh mắt của Trần Ngôn Thông có một tia vui mừng khôn xiết.
“Ý anh là gì?” Đôi mắt của Lâm Khả Hân đột ngột nheo lại..