Chiến Lang Ở Rể

Chương 342: 342: Sóng Gió Nổi Lên2






Lê Văn Vân không biết phải hình dung thế nào nữa.

Lúc này, trên gương mặt anh là nụ cười khẩy như băng, ánh mắt nhìn thẳng vào mấy tên Độc Thủ Hội trước mặt, cười khẽ rồi nói: “Ra tay đi!”
“Hửm?” Vẻ mặt Bành Mãnh hơi đổi.

Vẻ mặt của những người còn lại cũng hơi biến đổi.

Lại Tuấn với sắc mặt khẽ biến, nói: “Lê Văn Vân, các người tỉnh táo lại một chút đi, đừng…”
“Chú Lại, nếu đã ra tay, chúng tôi tất nhiên sẽ đảm bảo sự an toàn của các người.” Lê Văn Vân cười, nói với ông ta.

Vẻ mặt Bành Mãnh trở nên u ám, nói: “Mấy người là người mới, còn chúng tôi là người của Độc Thủ Hội.

Chú mày nghĩ cho kỹ đi, lão đại của chúng tôi là cường giả đỉnh cấp, cấp trên của chúng tôi…”
“Quan tâm ông ta con mẹ nó là ai!” Ngay lúc này, Cố Bạch xem thấy thằng oắt trong phòng diễu võ giương oai đến mức không nhịn nổi nữa, nhào thẳng về phía ông ta.

Trên thực tế, Bành Mãnh cũng chỉ là một tên đại ca be bé ở Độc Thủ Hội, bản thân ông ta cũng đạt tiêu chuẩn khoảng trung cấp, ông ta cũng muốn phản kháng.

Nhưng trong nháy mắt đó, ông ta phát hiện mình hoàn toàn không thể phản kháng được, toàn thân bị tên Cố Bạch kia tóm lấy, lôi ra ngoài cửa!
“Uỳnh!”
Cả người Bành Mãnh bị ném bay ra ngoài.

Trong lúc đang rơi xuống, Cố Bạch bất giờ giơ chân lên, sau đó đột nhiên ép xuống!
Anh ta giãm lên lồng ngực Bành Mãnh, đạp chân lên lồng ngực ông ta từ khi còn giữa không trung đến khi rơi thẳng xuống đất.

“Phịch!”
Toàn thân Bành Mãnh bị giẫm nằm trên mặt đất, phát ra một tiếng phịch.

Ông ta cảm giác như xương cốt trong khoang ngực của mình không biết đã gãy mất mấy cây.

Đau đớn mãnh liệt khiến ông ta lập tức hôn mê bất tỉnh!
Ở phía sau, mấy người kia hoàn toàn kinh sợ đến ngây người.


“Anh Mãnh!” Mấy người khác vội vàng nhào đến.

“Là các người chạy tới chỗ bọn tôi trước mà? Ban đầu bọn tôi cũng không định gây chuyện, định đưa phí bảo kê rồi coi như xong, nhưng mấy người lại dám đòi người của bọn tôi à? Bác sĩ Phạm chính là vảy ngược của đại ca bọn tôi đấy!” Cố Bạch quay đầu nhìn bọn họ.

Sau đó, anh ta cử động người, xông về phía mấy người còn lại.

Chỉ trong chớp mắt, anh ta cứ như sói lạc vào bầy dê.

Mấy người này đâu phải là đối thủ của Cố Bạch, chỉ sau năm ba chiêu, ở trước cửa quán đã có năm người nằm chồng thành đống lên nhau.

Mà người ra tay cũng chỉ có mỗi mình Cố Bạch mà thôi!
Hàng xóm xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Người vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ như thế còn có Lại Tuấn.

Ông ta kinh ngạc vì mấy người Lê Văn Vân lại ghê gớm đến thế, ông ta sợ hãi vì bây giờ mà ra tay với Độc Thủ Hội, điều đó có nghĩa sau này Độc Thủ Hội cứ đến gây phiền phức cho bọn họ.

Vào lúc này chỉ còn lại mỗi tên mặc âu phục, mang giày da, tay cầm sổ sách.

Chỉ là lúc này toàn thân anh ta đang run rẩy kịch liệt.

Lê Văn Vân đi tới, cầm lấy tập công văn trong tay anh ta, mở ra nhìn thử mới phát hiện bên trong chính là phí bảo kê cần thu.

Lê Văn Vân nhìn sơ qua một lượt, phí bảo kê này đã lên tận năm sáu vạn.

Khu ổ chuột này vốn đã đông người, mỗi tên phụ trách một khu vực ít nhất cũng cỡ mấy chục nghìn người.

Đây rõ ràng là nguồn thu từ mấy triệu đến hơn chục triệu.

“Tôi… tôi chỉ ghi sổ sách thôi.” Anh ta bày vẻ mặt cầu xin, nói.

Lê Văn Vân khoát tay, nói: “Tôi biết.”

Lê Văn Vân đáp rồi ném trả tập công văn lại cho anh ta, sau đó thản nhiên nói tiếp: “Đem mấy thứ đồ này về đi, về nói với đại ca của các người biết, con phố này, bọn tôi bảo kê.

Bọn tôi hiểu quy tắc, hẹn chỗ đi!”
Lại Tuấn ở bên cạnh với vẻ mặt hơi run rẩy hoảng sợ.

Khu Tội ác, có quy tắc của khu Tộc Ác.

Mỗi một con phố thật ra đều có thế lực phân chia riêng phần mình.

Nếu như anh muốn nắm lấy quyền chủ đạo của con phó này, vậy anh phải cướp được địa bàn đã.

Cái gọi là cướp địa bàn chính là hẹn nhau trên con phố nào đấy, mọi người nhào vô đánh một trận, một bên thế lực phòng thủ, một bên thế lực khác tấn công.

Đương nhiên, đây chỉ là từng tầng từng tầng một, ví dụ thế lực như Độc Thủ Hội, phía sau bọn họ còn có thế lực khác lớn hơn tồn tại.

Phí bảo kê mà bọn họ thu ở nơi này cũng phải giao lên trên một phần.

Bóc lột từng tầng từng tầng một!
Mà chuyện cướp lại địa bàn này, bọn họ cũng có thể mượn người từ cấp trên.

Bình thường sẽ hẹn nhau ba ngày sau bắt đầu, đến khi một trong hai phe chịu thua mới thôi.

Đương nhiên, trong ba ngày này là thời gian để đôi bên chuẩn bị, đôi bên không thể có bất kỳ hành vi tự phát nào.

Đây chính là quy củ mà Hodges đặt ra!
Thành phố này, đánh nhau ẩu đả giết người, cũng chả ai quan tâm gì nhiều.

Nhưng khi dính đến việc phân chia địa bàn, Khắc Kỳ Tư đã đặt ra một quy tắc như thế.

Cả nhà Lại Tuấn hoảng sợ nhìn Lê Văn Vân.


Bọn họ không ngờ là Lê Văn vân sẽ làm ra chuyện như thế.

Bọn họ có bao nhiêu người đâu chứ, còn bên Độc Thủ Hội!
Vẻ mặt của gã mang mắt kính cũng hơi run rẩy, anh ta nhìn Lê Văn Vân, hỏi: “Xin… xin hỏi mấy người là…”
“Chúng tôi… là Minh giáo!” Lê Văn Vân thản nhiên đáp.

Ở một nơi nào đó bên ngoài khu Tội Ác, Đao Ba đang ngồi ở nơi đó, trong tay anh ta vẫn đang cầm bình rượu kia, ngồi móc chân trước một căn nhà gỗ.

Bỗng dưng anh ta hắt hơi một cái!
“Mẹ nó, chuyện gì nữa đây, chẳng lẽ mình lại bị cảm à?”
Anh ta dùng cái tay vừa mới móc chân lên móc mũi.

Ngay lúc này, toàn thân anh ta đột nhiên rùng mình lên như bị bệnh sốt rét.


Người của Độc Thủ Hội rời đi, đợi sau khi bọn họ rời đi rồi Lại Tuấn mới lộ vẻ mặt đau khổ ngồi xuống ở cửa ra vào.

Ông ta móc ra một điếu thuốc, ngồi ở cửa hút một hơi, chân mày cau lại!
Một lúc sau, ông ta thở dài một hơi, nói với vào bên trong: “Mẹ nó à! Dọn đồ đạc đi, chúng ta dời nhà!”
Ở cái nơi này, có một vài căn nhà bỏ trống.

Dời nhà, nó có nghĩa là bọn họ phải đi tìm lại chỗ ở lần nữa, từ bỏ cuộc sống và công việc hiện tại.

Nhưng Lại Tuấn không thể không lựa chọn như vậy, Lê Văn Vân đã đắc tội với thế lực kiểm soát con phố này.

Có lẽ Cố Bạch rất lợi hại, nhưng dẫu gì bọn họ cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Độc Thủ Hội mặc dù không phải là thế lực ở khu phía Đông, nhưng số người tuyệt đối không ít.

Ở phe của Lê Văn Vân lại chỉ có mấy người, ông ta thật sự không biết bọn họ làm sao tranh giành với người ta.

Ông ta cảm thấy… Đám người Lê Văn Vân thật không biết trời cao đất dày.

Ba ngày sau, mấy người Lê Văn Vân chắc chắn sẽ bị loạn đao chém chết.

Còn mấy người phụ nữ Phạm Nhược Tuyết cũng sẽ bị đám người Độc Thủ Hội đưa đi.


Đợi khi mọi chuyện đã kết thúc, người chứa chấp đám người Lê Văn Vân nhất định cũng sẽ bị thanh toán.

Vì vậy, ông ta định dọn nhà, rời khỏi thành phố này cũng tốt.

Chuyển đến một khu vực khác tìm lại một chỗ khác cũng tốt, ông ta chẳng còn muốn ở lại nơi này nữa rồi.

Chu Linh sửng sốt.

Thực tế thì bà ấy cũng không ngờ mấy người Lê Văn Vân sẽ ra tay, càng không ngờ rằng mấy người Lê Văn Vân sẽ nổ ra xung đột với người của Độc Thủ Hội.

Lê Văn Vân ở lầu hai nghe thấy hết tất cả, sau đó anh mới từ lầu hai đi xuống, nói với Chu Linh: “Dì Chu, dì đi làm cơm đi, cháu tâm sự với chú một chút.”
Nói xong, anh lại đi đến bên cạnh Lại Tuấn, ngồi xuống rồi nói: “Chú Lại, chú không tin bọn cháu sao?”
“Các cậu… bốc đồng quá.” Lại Tuấn thở dài một hơi, nói: “Nhưng tôi cũng không trách gì các cậu, ở thành phố này, vẫn nên trui rèn ý chí cứng rắn cho tốt vào.”
“Đừng dọn nhà!” Lê Văn Vân nói.

“Hửm?” Lại Tuấn nhướng mày.

“Độc Thủ Hội ở khu Tội Ác này cũng không tính là thế lực gì đúng không, tụi cháu có niềm tin tuyệt đối có thể đối phó với bọn họ.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Vì vậy chú không cần phải dọn nhà, cháu sẽ biến nơi này thành khu vực của chúng ta.

Bắt đầu kể từ ba ngày sau, mọi người không cần phải trả khoản tiền bảo kê kia nữa.

Tin cháu!”
Lại Tuấn nhướng mày, ngồi ở bên cạnh rít hai hơi thuốc!
Lê Văn Vân nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, hôm nay Lại Tuấn không đưa bọn họ đến quán bar, bọn họ chỉ có thể tự mình đến.

Đến cửa quán bar, Lê Văn Vân mới phát hiện ra Lâm Khả Hân đang đứng bên cạnh xe thể thao.

Trần Ngôn Thông vẫn còn đang đứng ở cổng, Lê Văn Vân bước đến nói chuyện với anh ta, Trần Ngôn Thông nghe Cố Bạch muốn xin nghỉ phép cũng chẳng nói gì thêm.

Sau đó Lê Văn Vân mới đưa Cố Bạch đến trước mặt Lâm Khả Hân, Cố Bạch cười hì hì chào hỏi Lâm Khả Hân: “Giả làm bạn trai là nghề của tôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không khiến cô mất mặt!”
“Vậy lên xe đi!” Lâm Khả Hân nói.

Lê Vân Văn vội nói: “Vậy vậy cái gì, làm phiền gửi ít tiền trước đi!”
“Hừ!” Lâm Khả Hân hừ lạnh một tiếng, nói: “Uổng công anh và anh ta trông giống nhau, đúng thật là trong mắt chỉ có tiền.”
Cô ta nói xong, lôi một cái phong bì ra ném cho Lê Văn Vân, bên trong có năm cọc tiền! Tất thảy là năm mươi nghìn, không nhiều không ít!
Lê Văn Vân cười ha hả, nói: “Chúc hai người thuận lợi!”.