Chiến Lang Ở Rể

Chương 340: 340: Người Thu Tiền Đến






Dường như Chu Linh Linh đã say, cô ta dựa vào người của Lê Văn Vân, líu ríu nói: “Buổi tối ở với tôi, tôi sẽ cho anh năm ngàn.”
Lâm Khả Hân hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Linh Linh, cậu điên rồi, người này chỉ giống anh ấy thôi chứ không phải anh ấy.

Anh ta không phải là số không, cậu lại muốn đưa anh ta về ngủ ư?”
“Tớ mặc kệ, nhìn giống nhau là được, tớ sẽ tưởng tượng là anh ấy.” Chu Linh Linh nói xong, sau đó vòng tay qua cổ Lê Văn Vân, thở ra một làn hơi nhẹ: “Về với em nha.”
Trái tim Lê Văn Vân cũng đập dữ dội, một người đẹp thế này lại đưa ra yêu cầu như thế, con mẹ nó, ai mà chịu được.

Anh thở dài một hơi và nói: “À, người đẹp, tôi xin lỗi, tôi chỉ phục vụ chứ không bán thân.

Tất nhiên, nếu cô bảo tôi đi với cô mà không đưa tôi tiền thì có lẽ tôi rất vui.”
Lâm Khả Hân hơi sửng sốt, cô ta phát hiện Lê Văn Vân thật kỳ quái.

Có vẻ Lê Văn Vân rất thích tiền, lúc nãy họ đưa tiền boa cho Lê Văn Vân có thể nhận ra điều đó.

Thế nhưng bây giờ họ đưa cho Lê Văn Vân năm ngàn, hơn nữa ý tứ của Chu Linh Linh rất rõ, là trả tiền thù lao để Lê Văn Vân ngủ với cô ta.

Đây chính là người đẹp cao cấp đấy, cho dù là khuôn mặt hay vóc dáng đều thế.

Nhưng...!Lê Văn Vân lại từ chối, nói rằng anh sẽ sẵn lòng nếu không đưa tiền.

Chu Linh Linh bĩu môi nói: “Một vạn!”
“Không đi! Tôi không phải loại người như vậy.” Lê Văn Vân vội nói.

“Hai vạn!” Chu Linh Linh lại nói.


“Xin hãy tôn trọng tôi!” Lê Văn Vân nói.

Lê Văn Vân có giới hạn của riêng mình, nếu không trả tiền thì chỉ coi như hẹn hò, sau đó mọi người không ai chịu trách nhiệm với ai cả, thật ra như vậy đối với anh lại chẳng có chuyện gì.

Nhưng đây là cô ta lấy tiền đập vào mặt, đây không phải là bán anh sao? Trong lòng anh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện như vậy.

“Hừ!”
Chu Linh Linh lấy một nắm tiền từ trong túi xách của cô ta rồi nhét vào trong túi Lê Văn Vân, mắng: “Tôi cho anh tiền, đi với tôi, tôi cho anh năm vạn… Buổi tối ngủ với tôi.”
Cô ta không biết mình đã lấy ra bao nhiêu tiền, lúc này rất nhiều người cũng nhìn sang, khi nghe thấy yêu cầu vô lý của Chu Linh Linh, mọi người đều nhìn Lê Văn Vân với vẻ ghen tị, nhưng khi nghe Lê Văn Vân từ chối, họ lại thở phào!
“Ôi, dù sao cũng là con gái của Chu Bằng nên đúng là người bình thường không dám đi.

Tuy rằng là Chu Linh Linh chủ động nhưng với tính cách của Chu Bằng, đối với loại người không có xuất thân như anh ta sẽ không chịu nổi lửa giận của ông ta.”
“Đúng vậy, nhưng nếu Chu Linh Linh kêu tôi, tôi có thể ở bên cô ta cả đêm thì dù chết cũng đáng.”
...!
Lâm Khả Hân nhìn bộ dạng say khướt của Chu Linh Linh, vội vàng nói: “Linh Linh, cậu đừng nói nữa, có thấy mất mặt hay không hả? Đi theo tớ đi.”
Sau khi nói xong, cô ta nói với Lê Văn Vân: “Mau giúp tôi đưa cô ấy ra ngoài!”
Đây cũng là một trong những công việc của Lê Văn Vân, khách hàng yêu cầu dìu họ ra ngoài thì anh phải làm, đương nhiên anh không chịu trách nhiệm khi đi ra khỏi quán, đây cũng là một quy định của quán bar Dạ Sắc.

Lê Văn Vân cẩn thận nhét tiền mà Chu Linh Linh đã đưa cho anh vào trong túi, hắng giọng rồi sau đó cùng Lâm Khả Hân đưa Chu Linh Linh đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, Chu Linh Linh còn kéo quần áo của Lê Văn Vân nói: “Buổi tối ngủ với tôi đi.”
Lâm Khả Hân không thể chịu được nữa, cô ta dùng tay chém Chu Linh Linh một nhát khiến cô ta bất tỉnh, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh...!thật thú vị, anh rất thích tiền nhưng lại không vì tiền mà bán thân, như vậy cũng khiến tôi coi trọng anh hơn.

Quay về nói với người bạn kia của anh, ngày mai tôi sẽ đến đây đón anh ta.”

Lê Văn Vân gật đầu, dường như Lâm Khả Hân không quan tâm đến việc uống rượu hay bất cứ thứ gì nữa, cô ta cứ thế lái xe đi, chiếc xe cô ta đang lái là một chiếc xe thể thao màu bạc.

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lê Văn Vân sửa sang lại quần áo, cười nói: “Với thế lực sau lưng các cô, chắc chắn sau này sẽ còn gặp lại.

Đợi chân khí của tôi khôi phục rồi, các cô biết được thân phận của tôi mà không chủ động yêu thương nhớ nhung mới lạ đó.

Đến lúc đó tôi đều ôm cả hai trong tay…”
Nghĩ đến lúc ấy, Lê Văn Vân không khỏi nhếch lên một nụ cười trên khóe miệng.

Anh sửa sang lại quần áo mà Chu Linh Linh đã kéo làm cho lộn xộn rồi lấy tiền ra đếm, phát hiện đã được ba nghìn bốn trăm.

Trước đó Chu Linh Linh đã đưa cho anh chín trăm, cuối cùng lại lấy ra thêm một nắm tiền nữa, thế mà số tiền đó lên tới hai ngàn rưỡi.

Thậm chí Lâm Khả Hân cũng không đòi lại tiền, đoán chừng với thân phận của cô ta thì cũng chẳng cần đến số tiền này.

Lê Văn Vân cười khà khà nói: “Ngày mai có tiền đóng phí bảo kê rồi.”
“Tất nhiên, phí bảo kê này là để câu cá mà thôi.” Lê Văn Vân khẽ cười.

Anh quay lại quán bar, bên trong, hai bàn còn lại vẫn đang uống rượu.

Mấy tên của Độc Thủ Hội cũng không có ý định sẽ boa tiền, bọn họ uống rất nhiều nhưng chưa ai say cả.

Sau khi uống đủ đô thì họ bèn tính tiền rồi bỏ đi.


Bàn bên kia có hai người đàn ông, khi đến nơi họ gọi hai người phụ nữ đến uống rượu cùng.

Là một quán bar ở thành phố Tội Ác, các cô gái đến uống rượu cùng là tiêu chuẩn của mỗi quán.

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều gọi là được, nhiều người vẫn thích cặp kè với các cô gái khác trên sàn nhảy.

Loại tiếp rượu này quá chuyên nghiệp và không đáp ứng được sở thích của một số người.

Người ở bàn này, đương nhiên Lê Văn Vân cũng không nhận được tiền boa, tiền boa đều vào túi quần của hai người phụ nữ tiếp rượu kia.

“Mẹ nó, giành mối làm ăn à!” Lê Văn Vân thầm mắng.

Hai ba giờ sáng, quán bar bắt đầu từ từ trở nên vắng vẻ, Lê Văn Vân dọn dẹp đồ đạc rồi đi gặp Trần Ngôn Thông để nhận tiền lương hôm nay.

Ngày hôm qua bị đánh, Trần Ngôn Thông đã ngoan ngoãn hơn, anh ta không dám nói gì mà đưa mỗi người một trăm rưỡi.

Mặc dù Lê Văn Vân kiếm được nhiều tiền hơn, anh ta vẫn ghen tị, nhưng không dám nói ra.

Sau khi lãnh tiền và thay quần áo, họ bước ra khỏi quán bar.

Vào ngày hôm nay, Lê Văn Vân vẫn kiếm được nhiều nhất, trong khi Lý Thu thật thảm, chỉ nhận được năm mươi đồng tiền boa, trong khi Cố Bạch nhận được gần ba trăm.

Loại người đưa nhiều tiền boa chỉ có thể vô tình gặp gỡ chứ không thể cầu gặp được, vẫn là Lê Văn Vân may mắn.

Nhưng họ vẫn kiếm được bốn ngàn ba trăm, chỉ ít hơn so với ngày hôm qua một ít.

Sau khi ra ngoài, Lại Tuấn vẫn đang đợi họ ở đó, sau khi lên xe, lần này Lại Tuấn không chủ động hỏi Lê Văn Vân về thu hoạch của họ nữa, giống như có nỗi sợ tâm lý vậy.


Đám người Lê Văn Vân cũng chủ động không đề cập đến chuyện đó.

Về đến nhà, họ chỉ đi tắm và về phòng ngủ.

Khi cả ba thức dậy thì trời đã trưa, Lại Tuấn ra chỗ rìa chở một xe đồ ăn về, vì có đám người Lê Văn Vân nên mua được rất nhiều đồ ăn ngon.

Tất nhiên, Lê Văn Vân đã nói với Cố Bạch về chuyện của Lâm Khả Hân và anh ta đồng ý ngay lập tức.

Không chỉ là vấn đề tiền bạc mà theo ý của anh ta thì vì một người đẹp như vậy mà xông pha trận mặc cũng không chối từ.

Đến buổi chiều, Lý Thu vẫn đến chỗ đã hẹn với Ngao Húc để xem xét, phát hiện Ngao Húc không nhắn lại nên vẫn chưa có tin tức gì của Doãn Thi Đan.

Cố Bạch cũng đi dạo khu Đông một vòng, đồng thời nghe ngóng tin tức của đám Khương Vĩ.

Về vấn đề đi đến khách sạn Fes, Lê Văn Vân đã bỏ qua sau khi tìm thấy Liễu Ngọc.

Anh không biết bên phía Demps tìm ai đến, nếu là đỉnh cấp thì họ còn nắm chắc sẽ đối phó được, nếu là người trong Thiên Bảng thì sự việc phiền phức rồi.

Đây là lý do tại sao Lê Văn Vân luôn giữ thái độ khiêm tốn, không biết Demps đã đưa tới loại người nào để đối phó với mình.

Vào khoảng sáu giờ chiều, Lại Tuấn và vợ đi giao đồ ăn xong đã trở về nhà, Lại Tuấn tìm Lê Văn Vân và nói: “Người của Độc Thủ Hội đã đến thu tiền rồi, mọi người đã chuẩn bị đủ tiền chưa.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, chuẩn bị đủ rồi!”
“Để Phạm Nhược Tuyết và Liễu Ngọc trốn trên lầu, đừng để họ xuống, những người này nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như vậy nhất định sẽ ra tay.” Lại Tuấn dặn dò.

Thực ra ba cô gái họ đã ở trên lầu rồi.

“Ôi.” Đúng lúc này, ngoài cửa có mấy người bước vào, người đứng đầu nhìn quanh nói: “Lão Lại, bây giờ cuộc sống cũng tốt quá nhỉ, điều hoà tủ lạnh đều có đủ.”.