Chiến Lang Ở Rể

Chương 316: 316: Quay Trở Lại Lâm Hải






Nghe thấy Tần Quốc Thành nói vậy, Lê Văn Vân nhíu chặt lông mày.

Doãn Thi Đan này có vẻ như chỉ là một người phụ nữ bình thường vô cùng thực dụng mà thôi, ngoài điều đó ra gần như không có quá nhiều chỗ không đúng.

Cũng không khác mấy với ấn tượng của Lê Văn Vân đối với cô ta là bao.

Lúc hai người xem mắt, Doãn Thi Đan này tỏ ra cực kỳ thực tế, lúc đó khiến cho Lê Văn Vân có chút phản cảm.

Sau đó Doãn Thi Đan thông qua Tào Dung biết được Lê Văn Vân đang làm việc tại tập đoàn Hoàn Vũ, lương rất cao, cô ta lại tìm đủ mọi cách tiếp tục thử quen với Lê Văn Vân, có điều lúc đó Lê Văn Vân đã từ chối.

Cũng bởi vì chuyện này mà anh còn không thể không tìm Đỗ Tịch Tịch giả vờ làm bạn gái của mình.

Anh vốn tưởng rằng giữa anh và Doãn Thi Đan sẽ không có quá nhiều sự giao thoa, không ngờ rằng đến hiện tại, có vẻ như hai người lại bị buộc vào nhau.

Đương nhiên sự thần bí trên người Doãn Thi Đan cộng thêm cả việc trước khi Liễu Ngọc mất tích cô ta thường xuyên đến nhà, rất rõ ràng việc mất tích của Liễu Ngọc chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Lê Văn Vân không nói gì cả.

Có điều dường như anh cũng xác định được Liễu Ngọc chỉ là một con cờ, cô ấy mất tích hẳn là có liên quan đến bản thân anh.

Tâm trạng của anh sa sút cùng cực.

Bởi vì điều này có nghĩa là thân phận của anh đã hoàn toàn bị lộ ra ngoài.

Đối thủ của anh đã bắt đầu ra tay với người nhà anh.

Trước kia Lê Văn Vân sau khi thành danh ở Người Gác Đêm vẫn mãi không trở về Lâm Hải, không vạch trần chuyện nhà họ Lê, thực ra anh cũng đã cân nhắc về những phương diện này.

Anh quay về Lâm Hải, một khi bị bại lộ thân phận, người mà anh đắc tội, đám người ẩn núp trong thế giới ngầm kia rất có thể sẽ giận cá chém thớt lên người nhà anh.

Lần này anh quay về Lâm Hải, một là không có ai biết được anh là Người Gác Đêm Số Không, rất nhiều người đều cho rằng anh đã chết từ lâu.


Vì vậy cuối cùng anh mới quyết định thanh toán chuyện năm xưa một thể.

Nhưng mà bây giờ cánh tay của kẻ đứng sau lưng kia quả thực đã vươn về phía người nhà anh.

Quan trọng là hiện tại anh vẫn chưa biết người đứng sau lưng Doãn Thi Đan này rốt cuộc là kẻ nào.

Hồng Nguyệt? Gia tộc Demps? Ám Ảnh? Hoặc là một tổ chức ngầm khác?
Lê Văn Vân không biết, anh thở hắt ra một hơi, rút điện thoại ra tìm số của Hồng Mai Quế gọi điện cho cô ta.

Điện thoại bị cúp máy, hơn nữa còn là lập tức cúp máy.

Lê Văn Vân vừa nhíu mày còn chưa kịp nói gì đó thì di động của anh lại vang lên lần nữa.

Hồng Mai Quế gọi lại cho anh, là gọi video.

Lê Văn Vân ho khan một tiếng liếc nhìn Phạm Nhược Tuyết còn đang ngồi bên cạnh anh, vẫn ngoan ngoãn nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia hiện ra một bóng dáng yêu kiều xinh đẹp.

Hồng Mai Quế ngồi trên tấm thảm yoga, hình như đang tập yoga, trên người mặc bộ quần áo bó sát tôn lên dáng người bốc lửa của cô ta, vô cùng rõ ràng sắc nét.

Lê Văn Vân nhìn thấy cảnh tượng này suýt chút nữa đã xịt máu mũi, chỗ nào đó cũng nhanh chóng tỏ vẻ tôn kính.

“Ghê tởm!” Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, ngữ khí lạnh băng nói.

Đồng thời trong điện thoại truyền tới giọng nói mị hoặc của Hồng Mai Quế kia, còn mang theo một chút ấm ức nói: “Ôi chao, cuối cùng thì anh cũng đã biết đường gọi điện cho người ta rồi.

Tôi còn tưởng rằng anh đã quên mất lời thề non hẹn biển của chúng ta chứ.”
Thề non hẹn biển cái mẹ gì.

Không phải chỉ là đạt được một sự hợp tác với nhau hay sao? Mẹ nó sao lại thành thề non hẹn biển rồi.


Lê Văn Vân ho khan một tiếng: “Cô đừng có nói linh tinh.

Tôi hỏi cô Hồng Nguyệt các cô ở Lâm Hải có người nào tên là Doãn Thi Đan không?”
“Doãn Thi Đan? Tôi chưa nghe thấy bao giờ, tôi phải giúp anh kiểm tra mới được.” Hồng Mai Quế nói.

Lê Văn Vân thở ra một hơi: “Cô nhanh một chút nhé.”
“Đợi mấy phút đã nào, bây giờ tôi sẽ bảo người điều tra giúp anh.

Đừng tắt điện thoại, người ta muốn ngắm anh mà.

Anh không biết tôi nhớ anh thế nào đâu.”
Cả người Lê Văn Vân choáng váng, Hồng Mai Quế này giống y như yêu tinh vậy.

Có điều anh cũng không cúp điện thoại.

Qua mấy phút Hồng Mai Quế lắc đầu nói: “Phía Lâm Hải thật sự không có người tên là Doãn Thi Đan.

Sao thế?”
Lê Văn Vân nhíu chặt lông mày nói: “Vậy các cô ở Lâm Hải gần đây có phát hiện người của tổ chức ngầm nào khác không?”
“Người Gác Đêm của Lâm Hải các anh còn không phát hiện ra thì sao mà tôi có thể phát hiện ra được.

Bây giờ tôi yên vị lắm, mỗi ngày đều ở nhà luyện tập yoga để giữ gìn vóc dáng cơ thể bản thân cho tốt, đồng thời còn có thể thực hiện được càng nhiều tư thế hơn.

Tôi chờ mong ngày nào đó tôi và anh ở bên nhau, tôi nhất định sẽ dùng vô số tư thế để khiến anh thỏa mãn, anh có mong chờ không nào?” Hồng Mai Quế cười nói.

Vốn đang nói chuyện chính sự, nói mãi nói mãi cô ta vẫn luôn có thể chuyển chủ đề đi tới phương diện này.

Lê Văn Vân lặng lẽ nhìn thoáng qua Phạm Nhược Tuyết, anh phát hiện vẻ mặt Phạm Nhược Tuyết vẫn là bộ dạng lạnh lùng như cũ, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười càng thêm lạnh lẽo.

Lê Văn Vân biết như vậy không ổn bèn vội vàng nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.


Cô tiếp tục chú ý theo dõi động thái của Bùi Nghênh Tùng, có tin tức gì thì báo cho tôi ngay lập tức.”
Sau khi cúp điện thoại, Phạm Nhược Tuyết cười khẩy: “Ha ha.”
Lê Văn Vân vội vàng nói: “Bác sĩ Phạm, em nghe anh giải thích đã, người phụ nữ này chính là như thế, tiếng tăm của Hồng Mai Quế em cũng biết mà.

Nhưng mà định lực của anh cực kì tốt, hoàn toàn không bị cô ta mê hoặc đâu.

Dù sao trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.”
“Ha ha.” Phạm Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng.

Tần Quốc Thành ngồi đằng trước lái xe cũng lên tiếng: “Mụ nội nó, người phụ nữ này thật sự khiến người ta không chịu nổi mà.

Ông đây ngồi nghe cô ta nói chuyện cũng cảm thấy sôi trào máu nóng.”
“Anh có ý nghĩ gì đó không hả.” Phạm Nhược Tuyết nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi.

“Về nhà trước đã, trấn an mọi người trước rồi nói sau.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Về những chuyện khác…”
Nói tới đây anh thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Cũng không cần sốt ruột quá mức, bọn họ đưa Liễu Ngọc đi chắc hẳn mục tiêu là nhắm vào anh, vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nghĩ cách để liên lạc với anh.

Liễu Ngọc là quân cờ mà bọn họ dùng để uy hiếp anh, tạm thời chắc cũng không gặp nguy hiểm gì.”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Tóm lại bất kể thế nào đi nữa cứ về nhà xem trước đã rồi hẵng nói.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở số nhà 69 đường Bành Hồ Đông, hai người Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết bước xuống khỏi xe.

Sau khi chào Tần Quốc Thành, hai người đi tới gõ cửa.

Rất nhanh chóng, Lê Cảnh An đã chạy ra mở cửa.

Lúc nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết, Lê Cảnh An hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì cả, vội vàng bảo: “Mau đi vào đi.”
Lê Văn Vân gật đầu đi vào bên trong phòng khách tầng một, lúc này mọi người đã ngồi đầy đủ trên ghế sofa trong phòng khách.

Cả nhà Tào Kim, La Trinh Ngọc, Tào Vân, Lê Cảnh An còn có cả vợ chồng Tào Dung.

Lúc nào Tào Dung đang ngất trong lòng chồng mình, sụt sùi khóc lóc nói: “Đều do tôi, đều trách tôi, Doãn Thi Đan kia không phải người tốt đẹp gì.

Đều trách tôi năm xưa làm hàng xóm với cô ta, cảm thấy cô ta thân gái một mình cũng không dễ dàng gì, chủ động đi làm quen với cô ta…”
Bà ta ngồi ở bên đó than vãn oán giận.

Liễu Ngọc là viên ngọc quý của bà ta, bây giờ lương vừa cao, công việc lại ổn định, chính là niềm tự hào của bà ta.


Hiện tại Liễu Ngọc đột nhiên mất tích, người cũng không biết đã đi đâu, điều này đối với bà ta mà nói quả thực là một đả kích rất lớn.

Những người khác trong nhà cũng ai oán than ngắn thở dài, hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào cả.

Bọn họ chỉ có thể chờ đợi vào kết quả của cảnh sát.

“Dì đừng sốt ruột, Liễu Ngọc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lê Văn Vân nói với bà ta.

Tào Dung thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Lê Văn Vân nhưng không nói gì.

Lê Văn Vân nhìn thời gian, lúc này đã hơn mười một giờ, người nhà ai nấy đều hiện ra quầng thâm vành mắt, rõ ràng hai ngày nay không ngủ nghỉ gì được.

Anh an ủi mọi người trong gia đình, để cho tâm trạng của mọi người đều ổn định lại.

Trên thực tế Lê Văn Vân bây giờ ở trong đại gia đình này đã có tác dụng giống như định hải thần châm.

Dù sao căn biệt thự này cũng là Lê Văn Vân tặng cho La Trinh Ngọc.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã về phòng, Lê Văn Vân mới ngồi xuống ghế sofa.

Phạm Nhược Tuyết xoa trán anh, hỏi: “Cứ đợi như vậy sao? Đợi đối phương gửi tin nhắn cho anh à?”
“Hiện tại chẳng có lấy một chút tin tức nào cả, rõ ràng Doãn Thi Đan kia có năng lực phản trinh sát rất mạnh, Liễu Ngọc hoàn toàn giống như bốc hơi khỏi thế gian.

Cô ta đã tránh được tất cả camera giám sát.” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “Giờ chỉ có chờ đợi thôi.”
“Tích tích…”
Đúng vào ngay lúc này, di động của Lê Văn Vân bỗng nhiên vang lên.

Anh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện là một số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho anh.

“Muốn biết tin tức của Liễu Ngọc thì đến số 79 đường Phượng Hoàng.

Nhớ kỹ phải đi đến một mình.

Nếu như bên cạnh anh có người nào khác vậy thì tôi không thể nào bảo đảm cho cô ta được an toàn đâu.”.