Chiến Lang Ở Rể

Chương 312: 312: Không Thể Khôi Phục Chân Khí






Trong phòng làm việc, Lý Giai Dao và Lý Vân cùng đứng bên cạnh Lê Văn Vân, ngay lập tức bọn họ cảm thấy rất yên tâm.

Bọn họ cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy chắc chắn Lê Văn Vân có thể giúp đỡ bọn họ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để cho bọn họ phải chịu thiệt thòi.

Mà thực tế cũng chính là kết quả như vậy.

Vu Dật ngồi dưới đất, lúc này đầu óc ông ta đã sắp nổ tung.

Mất đi ba khách hàng, ngày mai văn phòng chắc chắn sẽ có biến động lớn.

Vị trí giám fofosc của ông ta chắc chắn là không làm được nữa, nhưng nếu chuyện ngoại tình bị lộ ra ngoài, người nhà họ Tạ hẳn sẽ không tha cho ông ta.

So ra thì e rằng sự ảnh hưởng từ việc mất mấy khách hàng này còn lớn hơn một chút so với chuyện kia.

Ông ta đen mặt nhìn về phía Phó Vũ San nói: “San San, đi xin lỗi đi.”
Phó Vũ San ngây ngẩn, cô ta khiếp sợ nhìn Vu Dật, dường như không ngờ rằng Vu Dật lại thật sự bảo cô ta đi xin lỗi hai người Lý Giai Dao và Lý Vân.

Thực tế cho đến hiện tại, cô ta vẫn luôn khinh thường hai người này.

“Ông xã ơi…” Phó Vũ San mím môi.

“Đi xin lỗi.” Vu Dật lặp lại câu kia một lần nữa, giọng điệu đã trở nên cứng rắn.

Phó Vũ San cắn chặt răng rồi đi tới trước mặt Lý Vân và Lý Giai Dao, có chút mất kiên nhẫn nói: “Tôi xin lỗi.”
Lý Giai Dao và Lý Vân đều sững người.

“Không có thành ý gì cả.” Đúng vào lúc này, Phạm Nhược Tuyết nhàn nhạt nói.


“Xin lỗi cho tử tế vào.” Vu Dật cắn răng sau đó chủ động đi qua, khom lưng trước hai người, nói: “Tôi xin lỗi, là do chúng tôi không trông chó cẩn thận, không xích nó lại để nó chạy lung tung, cắn phải hai người gây nguy hiểm cho hai người, đây là lỗi của chúng tôi.

Sau đó chúng tôi còn tỏ thái độ cứng rắn muốn bắt hai người bồi thường tiền, thật sự đây là lỗi của chúng tôi, hi vọng mọi người có thể tha thứ.”
Phó Vũ San ngây người, khiếp sợ nhìn vào Vu Dật, sau đó cắn chặt răng cũng cúi thấp đầu nói: “Tôi xin lỗi, hi vọng hai người tha thứ cho tôi.”
Lý Vân và Lý Giai Dao đều là người đơn giản, trông hai người bọn họ thành khẩn như thế, Lý Vân vội vàng nói: “Không sao không sao, giải thích rõ ràng là được rồi.”
“Xem ra các người cũng biết điều đấy.” Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng: “Được, nể tình bạn tôi đã tha thứ cho các người, tôi cũng lười so đo với ông.”
Vu Dật cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cậu Vân, chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi, xin hỏi liệu cậu có thể để cho ba nhà bọn họ…”
“Ông thấy sao, nếu như tôi không gọi điện thì ông sẽ xin lỗi à?” Lê Văn Vân liếc nhìn ông ta hỏi.

Vu Dật thở dài một hơi, cũng không hỏi nhiều thêm nữa.

Ông ta rất hối hận, không ngờ người chống lưng cho hai kẻ quê mùa kia lại có thể ép bức ông ta thành thế này.

Lê Văn Vân nhàn nhạt liếc nhìn tên quản lý tòa nhà.

Người trong phòng quản lý lúc này hoàn toàn sững sờ.

Người sống trong khu biệt thự bị một người sống trong khu vực nhà lớn áp đảo đến nỗi không dám ho he gì.

Giờ thì bọn họ đã biết lần này đứng nhầm phe rồi.

“Trước ngày mai tôi cần một lời giải thích.” Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn bọn họ nói: “Lê Văn Vân, chúng ta đi.”
Vừa nói, cô vừa đỡ lấy Lê Văn Vân.

Cơ thể Lê Văn Vân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hôm nay lại ngồi xe rất lâu, giày vò gần một ngày trời.

Vừa rồi bởi vì hai người Lý Vân và Lý Giai Dao mà lại nổi giận, trạng thái cơ thể của anh thực sự không ổn lắm, cô muốn kết thúc ở đây sớm một chút, để cho Lê Văn Vân có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.


Lê Văn Vân liếc nhìn người trong phòng bất động sản, sau đó gật đầu nhìn về phía Lý Vân nói: “Lý Vân, Giai Dao, chúng ta đi thôi.”
Hai người Lý Giai Dao đều sửng sốt, bọn họ lần đầu tiên tới Yên Kinh, vận may không quá tốt đẹp, chuyện trải qua cũng không ổn lắm, có điều may mắn là hiện tại dường như mọi chuyện đã vượt được qua rồi.

Bọn họ lặng lẽ nhìn thoáng qua Vu Dật và Phó Vũ San bên cạnh rồi đi theo đám người Lê Văn Vân ra khỏi phòng.

Về phía phòng quản lý sẽ bị xử lý ra sao, Phạm Nhược Tuyết không quan tâm tới nữa.

Nhưng tên quản lý kia, bất kể là Lê Văn Vân hay Phạm Nhược Tuyết đều không có ý định buông tha cho anh ta.

Đuổi việc là điều đương nhiên không cần nghĩ.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, lúc này Phó Vũ San mới rầu rĩ không vui nói: “Chồng ơi, sau anh phải xin lỗi kẻ đó cơ chứ, còn bắt em phải xin lỗi cùng nữa.”
Vu Dật thở hắt ra một hơi, ông ta nhìn quản lý tòa nhà rồi lại nhìn Phó Vũ San nói: “Người này chúng ta không dây vào được đâu.”
Đúng vậy, tùy tiện gọi ba cuộc điện thoại đã khiến cho văn phòng của ông ta gần như sụp đổ, còn nắm giữ tài liệu trí mạng đối với ông ta, ông ta làm sao có thể chọc vào được.

Lê Văn Vân lại không hề để ý tới bọn họ, anh và đám người Phạm Nhược Tuyết quay trở về nhà.

Sau khi an ủi Lý Vân và Lý Giai Dao xong, Lê Văn Vân mới trở về phòng.

Sau khi Phạm Nhược Tuyết kiểm tra toàn bộ cơ thể anh, lúc này cô mới thở phào một hơi: “Cũng may thân thể không xảy ra vấn đề gì, gần đây cảm xúc của anh vẫn đừng nên kích động quá, những chuyện khác cứ để bọn em sắp xếp người khác đi làm là được rồi.

Anh cứ dưỡng cho mấy vết thương trên người anh khỏi hẳn đi đã rồi nói sau.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Hiểu rồi!”
“Được, vậy nghỉ ngơi sớm đi.” Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, nói: “Em sẽ nghĩ cách giúp anh khôi phục chân khí.

Điểm này anh không cần lo lắng đâu, có thể là lần này thời gian gấp gáp nên lâu hơn một chút mà thôi.”

Lê Văn Vân gật đầu.

Đợi khi Phạm Nhược Tuyết rời đi, Lê Văn Vân mới thở phào một hơi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Đến sáng sớm hôm sau, bên phía phòng quản lý tòa nhà truyền tin tới, quản lý hôm qua đã bị công ty bất động sản đuổi việc, điều này khiến cho Lê Văn Vân hơi vui sướng một chút.

Mấy ngày tiếp theo, Lê Văn Vân sống tương đối nhẹ nhàng.

Mỗi ngày anh đều ở nhà xem ti vi ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, cũng không có việc gì phải đi ra ngoài.

Về những chuyện khác thì Phạm Nhược Tuyết đã sắp xếp đâu ra đấy, cũng không cần Lê Văn Vân phải đi làm.

Lý Vân đến tập đoàn Trí Đạt làm một vị trí nhàn hạ, lương một năm khoảng một triệu tệ.

Như thế cho dù sau này Lê Văn Vân rời đi, Lý Vân cũng có thể sống thoải mái ở Yên Kinh này.

Cả nhà Hàn Phượng cũng dọn qua đây, sống ở cách vách với bọn họ, cũng là một căn nhà lớn.

Công việc của người nhà bà ta cũng được Phạm Nhược Tuyết sắp xếp ổn thỏa, có thể sống ở Yên Kinh với mức thu nhập khá ổn.

Lý Giai Dao cũng dần dần quen với cuộc sống ở Yên Kinh.

Về phần ba người Lý Thu, Cố Bạch thì tự đi tìm một ngôi biệt thự ở Yên Kinh để sinh sống, đợi sau khi thương thế của Lê Văn Vân tốt lên, anh và Phạm Nhược Tuyết cũng sẽ dọn qua đó ở.

Căn nhà này sẽ để nguyên lại cho đám người Lý Vân.

Dù sao bọn họ cũng là Người Gác Đêm, có nhiều lúc, có nhiều chuyện cần phải trao đổi với nhau, sống chung với hai bố con Lý Vân không hề tiện chút nào.

Chỗ Lý Giai Dao đi học, Lê Văn Vân cũng đã nhờ vả xong xuôi, học bạ gì đó đợi lúc nào nhập học sẽ chuyển qua đây.

Trường học chính là ngôi trường có thể nói đứng đầu toàn quốc, trường trung học Yên Kinh số 1.

Ngày thứ năm sau khi trở lại Yên Kinh, vết thương trên người của Lê Văn Vân đã khôi phục gần như hoàn toàn.


Nhờ vào thủ pháp của Phạm Nhược Tuyết, mười mấy vết đao chém rách trên người Lê Văn Vân gần như đã không để lại vết sẹo quá sâu.

Cơ thể Lê Văn Vân gần như hoàn toàn khỏi hẳn.

Đương nhiên tâm tình của anh cũng hoàn toàn rơi xuống chỗ sâu nhất.

Trong cơ thể của anh không hề xuất hiện một chút xíu chân khí nào cả, chuyện này hoàn toàn khác so với mấy lần trước.

Lê Văn Vân trước kia sau khi bị thương thì cả người anh cũng sẽ khôi phục chân khí, chỉ cần cơ thể có một tia chân khí vậy thì Lê Văn Vân liền có thể nhanh chóng khôi phục.

Nhưng mà lần này hoàn toàn khác, hiện tại thương thế của Lê Văn Vân đã hoàn toàn khỏi hẳn nhưng chân khí vẫn không hề xuất hiện.

Hai khối xương rồng lấy được từ chỗ Minh Sùng cũng không thể nào hấp thu được.

Bây giờ anh hoàn toàn biến thành một người bình thường, cùng lắm là sức lực mạnh hơn một chút so với người bình thường mà thôi.

“Vẫn chưa khôi phục.” Bên trong phòng, Phạm Nhược Tuyết tháo băng cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân mở miệng nói.

“Đừng sốt ruột.” Phạm Nhược Tuyết tháo tất cả băng rồi nói: “Qua một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ có thể khôi phục lại thôi.”
Lê Văn Vân cau mày nói: “Vốn tưởng rằng sau khi có được mấy khối xương rồng này anh sẽ có thể nghĩ cách tìm tên chó Demps để báo thù, kết quả bây giờ… Ngược lại khiến cho tình trạng của bản thân càng trở nên tệ hại hơn.”
Anh vẫy tay nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Đúng rồi, đám người Khương Vỹ và Thi Kỳ đã có tin tức gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Bọn họ mất tích ở khu Đông rồi.”
“Mẹ kiếp.” Lê Văn Vân mắng một câu.

Nếu như anh hoàn toàn khôi phục lại, chắc chắn anh sẽ chạy ngay tới khu Tội Ác.

Phạm Nhược Tuyết biết được suy nghĩ của Lê Văn Vân, cau mày nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa, trước khi anh khôi phục thì không được phép đi đâu cả, cứ ngoan ngoãn ở đây bên cạnh em, em sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Nói dứt lời, cô lại tiếp tục: “Được rồi, mặc quần áo đi đến nhà ông cụ Long thôi.

Ông cụ Long học rộng hiểu sâu, nói không chừng ông ấy lại có cách gì đó.”.