Chiến Lang Ở Rể

Chương 309: 309: Ngoan Ngoan Xin Lỗi Lê Văn Vân Đi






Ba người nằm trong top hai mươi người đứng đầu Người Gác Đêm cùng ra tay.

Cho nên đội hình mà Đỗ Dĩ Húc mang đến không thể là đối thủ của bọn họ.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, có tiếng hét thảm thiết bỗng vang lên.

Tất nhiên Lê Văn Vân cũng nghe thấy, nhưng Phạm Nhược Tuyết đã lái xe chở Lê Văn Vân rời đi, Lê Văn Vân tựa vào ghế phụ nhíu mày.

"Sao thế? Anh đang lo lắng về Đỗ Tắc Thành à?" Phạm Nhược Tuyết hỏi.

“Anh lo lắng về ông ta làm gì?” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Cháu trai của ông ta không hiểu chuyện, chủ động chọc tức anh, gia đình dạy dỗ không được thì để anh giúp ông ta dạy dỗ có làm sao đâu.

Anh chỉ đang lo cho sức khỏe của mình thôi.

Anh không biết đến khi nào mình mới bình phục lại."
Anh hoàn toàn không lo lắng về chuyện của nhà họ Đỗ, là do Đỗ Dĩ Húc tự tới gây sự với anh, nên anh ta bị đánh là đáng.

“Bác sĩ Phạm, em hãy nói thật cho anh biết, anh có cơ hội bình phục lại không?” Lê Văn Vân nghiêm nghị hỏi.

Phạm Nhược Tuyết không trả lời anh, mà chỉ lặng lẽ lái xe, thấy Phạm Nhược Tuyết im lặng, tâm trạng của Lê Văn Vân cũng rơi xuống đáy vực theo.

“Anh đừng nghĩ gì nhiều, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh bình phục, Người Gác Đêm cũng cần đến anh.” Phạm Nhược Tuyết thấy Lê Văn Vân như vậy thì mở miệng nói.

Lê Văn Vân cố gắng nở nụ cười rồi gật đầu nói: "Anh biết rồi."
...!
Sau lưng bọn họ là một mớ hỗn độn.

Chỉ trong mười phút, gần như người mà Đỗ Dĩ Húc dẫn tới đều bị đánh đến mức nằm la liệt dưới đất.


Ba người nằm trong top hai mươi người đứng đầu của Người Gác Đêm đang ở đây.

Cho dù Lý Thu không giỏi đối đầu trực diện, nhưng để đối phó với nhiều người như vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc này, Đỗ Dĩ Húc đang nằm dưới đất, bị Cố Bạch giẫm lên mặt.

“Lúc ông đây ỷ thế hiếp người thì cậu vẫn đang bú sữa mẹ đấy, vậy mà cậu dám đứng đây ngông cuồng với tôi ư?” Cố Bạch mỉa mai nhìn Đỗ Dĩ Húc.

Trịnh Cường bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, nằm dưới đất nghẹn ngào, lần này có lẽ anh ta phải nhập viện lần nữa, hơn nữa thời gian nằm viện cũng không ngắn.

Trong lòng anh ta hơi buồn bã.

Anh ta vốn đang du học ở nước ngoài, nhân lúc nghỉ hè nên về nước chơi một khoảng thời gian, kỳ nghỉ cũng chỉ kéo dài hơn một tháng, nhưng trước đó anh ta đã nằm viện gần mười ngày, hôm nay mới được ra ngoài đã sắp vào lại.

Trong kỳ nghỉ lần này của anh ta, phần lớn thời gian của anh ta đều ở trong bệnh viện.1
Thậm chí anh ta còn hơi hối hận.

Đỗ Dĩ Húc nằm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có biết tôi là ai không hả, ông nội tôi là Đỗ Tắc Thành đấy?"
“Ồ, vậy thì sao?” Cố Bạch nói, rồi tiếp tục đá mạnh vào bụng anh ta.

Sau đó mới hờ hững nói: "Cậu có nghe thấy lão đại của chúng tôi nói gì không? Hôm khác, chúng tôi sẽ đích thân tới nhà để chào hỏi.

Cậu có biết lão đại của chúng tôi có ý gì không?"
Đỗ Dĩ Húc không dám trả lời, bởi vì anh ta sợ nếu mình tiếp tục trả lời sẽ bị đánh lần nữa.

“Ý của lão đại chúng tôi là đánh các cậu một trận còn chưa đủ, mà chúng tôi còn phải tới nhà để đòi giải thích từ nhà các cậu.” Cố Bạch khinh thường nói: “Đừng tưởng rằng trong nhà cậu có chút tiền và quyền lực thì nghĩ rằng mình ghê gớm lắm."
“Rốt cuộc các anh là ai?” Đỗ Dĩ Húc nghiến răng hỏi.

Mấy người này quá mạnh mẽ, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lại hạ gục tất cả bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.


Lúc này anh ta mới biết chắc rằng, lai lịch của Lê Văn Vân không hề tầm thường, nhất định sẽ không đơn giản như lời Trịnh Cường đã nói.

Lê Văn Vân có thể có mối quan hệ với ba nhà quyền thế ở Yên Kinh, hơn nữa mỗi người anh dẫn đến đều là cao thủ đỉnh cấp.

Chuyện này...!quá khác thường.

Nhưng Cố Bạch lại phớt lờ anh ta rồi nói với đám người Lý Thu: "Các anh em, chúng ta mau lên xe đi!"
Sau khi lên xe, bọn họ mới phát hiện ra Hoàng Gia Gia đang ngồi run rẩy trên ghế lái.

Đúng vậy, Hoàng Gia Gia đã chứng kiến rất rõ cảnh tượng ban nãy.

Anh ta đã nhìn thấy mấy người này đè Trịnh Cường và Đỗ Dĩ Húc xuống đất mà đánh, lúc này đầu óc anh ta sắp nổ tung rồi, giống y như lúc trước anh ta đã nhìn thấy Lê Văn Vân tát Lý Đạo Nhiên ở nhà họ Lý vậy.

“Chúng ta mau xuất phát đi thám hiểm thôi.” Cố Bạch nói với Hoàng Gia Gia.

Hoàng Gia Gia bật ngón tay cái lên nói: "Mẹ kiếp, không hổ là anh em của anh Vân!"
Đợi đến khi Hoàng Gia Gia lái xe chở ba người rời đi, mới có mấy người chạy tới đỡ Đỗ Dĩ Húc lên.

Đỗ Dĩ Húc ngồi dưới đất, trên người và mặt không biết có bao nhiêu dấu giày.

Toàn bộ khuôn mặt đều bầm dập, máu mũi giàn giụa.

Anh ta ngồi bệch dưới đất, sau đó sờ soạng một hồi mới lấy điện thoại của mình ra.

Anh ta biết lý lịch của Lê Văn Vân không hề tầm thường, nhưng anh ta vẫn không phục, trong lòng rất khó chịu.

Sau lưng anh ta là ông nội Đỗ Tắc Thành, người đứng thứ tư trong Thiên Bảng.


Đỗ Dĩ Húc tìm thấy số điện thoại của Đỗ Tắc Thành rồi nhanh chóng bấm nút gọi đi, chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối.

Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi già nua: "Dĩ Húc, có chuyện gì thế?"
Thật ra Đỗ Tắc Thành rất thích đứa cháu trai này, dù sao anh ta cũng rất có thiên phú, tuổi còn nhỏ đã đạt tới đỉnh cấp, cũng là đối tượng mà Đỗ Tắc Thành đào tạo trọng điểm, ông ta hi vọng sau khi mình chết, Đỗ Dĩ Húc có thể bước vào siêu cấp rồi chống đỡ cho cả nhà họ Đỗ.

“Ông ơi, cháu bị người ta đánh rồi.” Lúc nói câu này, mũi Đỗ Dĩ Húc hơi chua xót.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị đánh, huống chi là bị đánh thảm thương thế này.

Cố Bạch giẫm mạnh vào mặt anh ta như vậy, khiến mặt anh ta sưng tấy, in dấu giày lên mặt.

Vẻ mặt Đỗ Tắc Thành trầm xuống ngay lập tức: "Là ai đã đánh cháu?"
“Là một người tên là Lê Văn Vân, đều là người của anh ta đã đánh cháu.” Đỗ Dĩ Húc nói đến đây thì tủi thân nói: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”
Lúc trước anh ta nói câu này, gần như đều được đồng ý một trăm phần trăm.

Tuy nhiên lần này, hình như tình huống có hơi khác biệt.

Nghe thấy tên của Lê Văn Vân, Đỗ Tắc Thành ở đầu dây bên kia nhất thời im lặng, một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nói: "Dĩ Húc à, cháu hãy đi xin lỗi Lê Văn Vân đi!"
“Cái gì ạ?” Đỗ Dĩ Húc còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, trên gương mặt bầm dập và trong ánh mắt đều tràn đầy ngạc nhiên.

...!
Lúc hai người trở về tiểu khu đã gần mười giờ tối, sau khi Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đậu xe vào hầm để xe thì đi thang máy về tầng của mình, nhưng vừa ra khỏi thang máy, cả hai người đều khẽ nhíu mày.

Bọn họ nhìn thấy có hai người đang đứng trước cửa nhà, hai người đó đều ăn mặc rất chỉnh tề, trên người còn đeo cả bộ đàm.

“Hai người là ai?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Hai người đứng trước cửa nhà chúng tôi làm gì?”
Nghe thấy giọng nói của Lê Văn Vân, bọn họ vội vàng nhìn qua đó đáp: "Cho hỏi anh là anh Lê đúng không?"
Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Là tôi đây! Các anh là ai?"
"Chào anh, chúng tôi thuộc ban quản lý tòa nhà của tiểu khu.

Là thế này, hôm nay, hai người bạn của anh đã đá chết con chó của một chủ hộ trong tiểu khu của chúng tôi.

Bây giờ bọn họ đang tranh cãi ở bên ban quản lý và yêu cầu bồi thường.

Hai người bạn của anh không có tiền trả, nên bảo chúng tôi tới tìm anh...!" Một người ở trong đó nói.


“Hả?” Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Rõ ràng, hai cha con Lý Vân và Lý Giai Dao đã xảy ra chuyện.

“Hai anh mau dẫn chúng tôi đến đó đi.” Lê Văn Vân vội nói.

“Mời anh đi bên này!” Người trong ban quản lý tòa nhà vội nói.

Sau khi bước vào thang máy, Lê Văn Vân liền hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là thế này.

Trong tiểu khu của chúng tôi có một chủ hộ nuôi một con chó.

Hằng ngày đều dắt đi dạo trong tiểu khu.

Đúng lúc hôm nay, hai người bạn của anh cũng đi dạo trong tiểu khu.

Con chó đó vô tình cắn trúng quần áo của cô gái, rồi bố của cô ấy liền đá chết con chó." Người trong ban quản lý tòa nhà cau mày nói:" Hai người bạn của anh đều là người nhà quê đúng không?"
Lê Văn Vân nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, trong lòng hơi khó chịu.

Câu nói này của anh ta có hai nghĩa, một là giọng điệu nghiêng về muốn nói giúp chủ nhân con chó, hai là anh ta coi thường người nhà quê.

“Bên đó đòi bao nhiêu tiền bồi thường?” Lê Văn Vân hỏi.

“Một trăm vạn!” Người trong ban quản lý tòa nha thở dài nói.

“Sao anh ta không đi cướp luôn đi?” Lê Văn Vân khinh thường nói.

"À, chủ hộ này sống trong khu biệt thự của tiểu khu chúng tôi..." Người trong ban quản lý tòa nhà vẫn còn muốn nói điều gì đó.

Nhưng Lê Văn Vân đã dứt khoát ngắt lời anh ta: "Khu biệt thự thì sao cơ chứ?"
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, rồi đi tới văn phòng của ban quản lý tòa nhà, vừa tới gần, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói diễu võ dương oai phát ra từ trong văn phòng..