Chiến Lang Ở Rể

Chương 29: 29: Chuyện Này Tôi Quyết Định Rồi!






“Bởi vì cyber coffee này là do tôi mở.” Trần Hiểu Nguyệt thản nhiên nói.

Lê Văn Vân ngơ ngẩn, cyber coffee của người ta, người ta không cho phép mình lên mạng ở đấy, nói thế nào cũng đúng.

Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi! Vậy tôi đi!”
“Còn nữa, sau này anh tránh xa Tịch Tịch một chút.” Trần Hiểu Nguyệt lại lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Chỉ cần để tôi thấy được anh ở bên cạnh cô ấy, tôi thấy anh một lần thì đánh anh một lần.”
Lê Văn Vân quay đầu, lông mày hơi nhếch một chút.

Trên thực tế, thân thủ của Trần Hiểu Nguyệt cũng không tồi, từ nhỏ chắc chắn đã từng luyện tập, nhưng chút thân thủ đó vốn dĩ không là gì khi đứng trước mặt Lê Văn Vân.

Anh hơi nhún vai hờ hững, dự định bước về phía cửa.

Rầm!
Vào đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên, Lê Văn Vân tò mò nhìn về phía cửa, anh phát hiện ở cửa có vài người đang tiến lên trên lầu!
Người dẫn đầu chính là Phan Minh Vũ của quán bar Minh Mị, ở bên cạnh anh ta còn có một người trung niên đầu trọc mặt mũi bầm dập, trên cánh tay đeo túi cát.

Lê Văn Vân hơi ngạc nhiên, anh không rời đi mà tiến tới vị trí trống ở bên cạnh, đẩy ghế ra rồi ngồi xuống, dáng vẻ xem kịch hay.


Trần Hiểu Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Lê Văn Vân, cô lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thản nhiên không chút sợ sệt nhìn về phía Phan Minh Vũ!
“Trần Hiểu Nguyệt, lá gan đủ lớn đó!” Phan Minh Vũ cười lạnh, anh ta đi vào trong cùng với người ở phía sau, trên đường nhìn thấy gì thì đá sang một bên, rất rõ ràng, bọn tới tới để gây chuyện.

“Lau sạch chân chút, muốn lên mạng thì quẹt thẻ, nếu không thì ra ngoài.” Ngược lại Trần Hiểu Nguyệt không có chút gì là sợ hãi, cô đứng một bên lạnh lùng hừ một tiếng, nói.

Phan Minh Vũ nhìn Trần Hiểu Nguyệt, anh ta cười lạnh một tiếng, hỏi người trung niên ở bên cạnh kia: “Chú Trương, phải đứa con gái này không?”
Người đàn ông trung niên đầu trọc đó gật đầu nói: “Phải!”
Trần Hiểu Nguyệt nhìn người trung niên đó, lông mày cô hơi cau lại.

“Trần Hiểu Nguyệt, ngày thường cô ở quán bar của tôi, tôi đối đãi với cô cũng tính là lịch sử nhỉ, lúc cần giảm giá cũng giảm giá cho cô.” Phan Minh Vũ lạnh lùng cười nói: “Thế nhưng vị này chính là khách của chú tôi, chú tôi là người nào, tôi nghĩ hẳn là cô vô cùng rõ ràng, chú Trương uống rượu ở quán bar của tôi phải uống vui vẻ, cô đánh chú ấy tới mức mặt mũi bầm dập là có ý gì?”
“Hôm nay cô không cho tôi được giải pháp, e rằng cyber coffee này của cô không thể mở tiếp được nữa.” Phan Minh Vũ nhìn Trần Hiểu Nguyệt.

Trần Hiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Bản thân ông già này động tay động chân với tôi, có thể trách tôi sao?”
Phan Minh Vũ liếc Trần Hiểu Nguyệt một cái, cười lạnh rồi nói: “Ngày thường cô ăn mặc quyến rũ như thế này tới quán bar, không phải là để cho người ta nhìn sao?”
Trần Hiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Ông ta tìm tôi uống rượu, tôi từ chối ông ta, thế nhưng ông ta động tay động chân với tôi, tôi mới động tay lại.”
Người đàn ông trung niên kia đứng ở một bên, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Minh Vũ à, tự cháu xem xét đi!”
Phan Minh Vũ sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên một cái, sau đó nhìn về phía Trần Hiểu Nguyệt nói: “Bất kể lý do cô động tay là gì, nói chung, cô đánh chú Trương của tôi rồi, chuyện này chưa xong đâu, tới ông Đỗ cũng phải khách sáo ba phần với chú Trương.”

Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, nhìn ra được người này với chú của Phan Minh Vũ đoán chừng cũng giống nhau, trước đây là xã hội đen, sự hung ác ở trên người ông ta đủ để cảm nhận được.

Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày nói: “Vậy các người muốn làm gì? Tôi đền tiền là được rồi.”
Lê Văn Vân kinh ngạc, anh không ngờ tới tính cách này của Trần Hiểu Nguyệt, cô lại nhận thua rồi.

Rõ ràng, thật sự không có ai dám chọc giận chú Dương Hải của Phan Minh Vũ ở khu vực Giang Thành này.

“Đền tiền? Chúng tôi cần chút tiền đó của cô sao?” Phan Minh Vũ nhìn Trần Hiểu Nguyệt nói: “Cô ngủ một đêm để đền cho chú tôi, chuyện này coi như trôi qua vậy, nếu không cyber coffee này của cô, còn có cả phòng tập taekwondo kia của bố cô, đều sẽ không mở được nữa.”
Đột nhiên sắc mặt của Trần Hiểu Nguyệt thay đổi tới mức khó coi, cô nghiến răng nhìn Phan Minh Vũ nói: “Anh nằm mơ!”
Trong đôi mắt của Phan Minh Vũ lóe lên tia hung tợn rồi nói: “Đập cho tôi!”
“Tôi xem ai dám!” Trên gương mặt Trần Hiểu Nguyệt lóe lên tia tức giận, cô bước lên trước một bước, chặn mấy người lại rồi hét lên.

Nhưng mà cô chỉ có một người, phía trước quầy lễ tân, quản lý cyber coffee, không có một ai dám ra ngoài, người còn đang lên mạng ở bên trong cyber coffee đều bắt đầu trả phí rồi đi ra ngoài!
Những người trẻ tuổi này hầu như đều biết Phan Minh Vũ.

Một hàng người có vài người vây xung quanh Trần Hiểu Nguyệt.


Thân thủ của cô không tệ, thế nhưng chung quy cũng là phụ nữ, sau khi hạ gục hai người, cô đã bị một nhóm người đè chặt lại.

“Đập!”
Phan Minh Vũ lại nói lần nữa.

Một trong số những người anh ta đưa tới nhấc ghế lên, trực tiếp đập máy giải khát ở trên quầy tiếp tân.

“Rầm rầm!”
Máy giải khát bị đập tới mức vỡ nát, đồ uống ở trong chảy xuống đất.

Người đàn ông trung niên đó đứng dậy, ông ta đi về phía Trần Hiểu Nguyệt, gương mặt như cười như không tới trước mặt Trần Hiểu Nguyệt, ông ta mở miệng nói: “Tính cách nóng nảy này của cô, tôi thật sự thích, lên trên giường nhất định sẽ vô cùng hăng hái, rất đơn giản, chỉ cần cô đáp ứng ở cùng với tôi một đêm, phục vụ cho tôi thoải mái, chuyện này coi như tới đây là xong rồi.”
Phan Minh Vũ thở một hơi nói: “Trần Hiểu Nguyệt, tôi biết cô quan hệ tốt với Đỗ Tịch Tịch, thế nhưng chuyện này ấy, ông Đỗ cũng không thể nhúng tay! Cô đồng ý đi!”
“Anh nằm mơ!” Trần Hiểu Nguyệt sắc lẹm nói.

Người đàn ông trung niên kia liếm liếm môi, giơ tay rồi nói: “Chậc chậc, lớn nhỉ, cảm xúc ở tay hẳn là không tồi!”
Bàn tay của ông ta nâng lên, xông thẳng tới trước ngực Trần Hiểu Nguyệt.

“Á!” Trần Hiểu Nguyệt hét một tiếng, nước mắt phút chốc chảy xuống lã chã, cô của thời khắc này có chút cảm giác bất lực.

“Dừng tay!” Đúng lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên.


Bàn tay đang vươn ra của người đàn ông trung niên dừng lại trong không trung giây lát, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.

Người nói đương nhiên là Lê Văn Vân, lúc này anh đang ngồi trên ghế sô pha phía trước máy tính, nhìn qua bên này.

Trần Hiểu Nguyệt sững sờ, cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại chưa rời đi, hơn nữa còn mở miệng chặn đứng móng vuốt của người đàn ông trung niên.

Sau đó, cô vội vàng hét lên: “Lê Văn Vân, anh mau ra ngoài, gọi điện thoại cho Tịch Tịch, để ông Đỗ tới cứu tôi.”
Phan Minh Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Lê Văn Vân, sắc mặt biến đổi rồi nói: “Anh Lê à, tại sao anh lại ở đây, chuyện này anh đừng quan tâm nữa, mau đi đi!”
Chú Trương cũng nhìn Lê Văn Vân rồi tra hỏi: “Anh ta là ai thế?”
Phan Minh Vũ vội vàng giải thích: “Chú Trương, hình như anh ta là bạn của ông cụ Đỗ Thương Bắc, lần trước cháu còn có chút hiểu lầm với anh ta.”
“Đỗ Thương Bắc?” Chú Trương cười giễu một tiếng, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Nhóc con, chuyện này, cho dù là Đỗ Thương Bắc tới, ông ta cũng không xen vào được, đứa con gái này động tay đánh tôi trước, tôi muốn chút bù đắp, như thế mới được! Cậu mau chóng cuốn xéo, đừng ở đây tự tìm rắc rối!”
Lê Văn Vân cười híp mắt đứng dậy, anh nháy mắt một chút với Trần Hiểu Nguyệt, sau đó một bước rồi một bước đi về phía người đàn ông trung niên, lại nhìn Phan Minh Vũ nói: “Chuyện này ấy, tôi xen vào là được rồi!”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Bao gồm cả Trần Hiểu Nguyệt!
Cô vốn dĩ cho rằng sau khi đối phương đe dọa hai câu, Lê Văn Vân không chút suy nghĩ sẽ tháo chạy.

Kết quả cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại ở lại, còn nói muốn xen vào chuyện này.

Đôi mắt của chú Trương híp lại, Lê Văn Vân rõ ràng nhìn thấy được ở trong mắt của ông ta lóe lên một tia sát ý..