Chiến Lang Ở Rể

Chương 267: 267: Đàm Phán






Sau khi dừng xe, Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên xuống xe.

Cổng cao nhà họ Lý ở ngay phía trước, trước cổng đã có vài người đứng đó.

Nhìn thấy Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên đến gần, lúc này đây, bọn họ vô cùng khách sáo.

Một người trong đó bước tới, cúi đầu làm động tác mời: “Ông cụ Lý và ông tổng nhà họ Lý đã ở nhà cùng đợi các vị, mời đi theo chúng tôi."
Lê Văn Vân hơi kinh ngạc.

Anh không ngờ lần này đối phương lại lịch sự như vậy.

Tất nhiên, sau khi đi vào, mọi người có còn lịch sự như vậy hay không thì không biết.

Lê Văn Vân cũng không quan tâm cho lắm.

Anh còn ước gì người của nhà họ Lý chủ động gây rắc rối cho anh, đến lúc đó tốt nhất là để tên Lý Đông Dã kia chạy đến đánh một trận với anh.

Tuy nhiên, trong lòng Lê Văn Vân không quá rõ về thực lực của Lý Đông Dã này.

Ông ta là siêu cấp, hơn nữa đã có siêu cấp mấy năm rồi.

Rất nhiều người đều nghĩ ông ta đã chết nên ông ta cũng không xuất hiện trong Thiên bảng, thực lực của ông ta mạnh đến nhường nào thì cũng khó nói rõ được.

Vẫn là tòa nhà trước đó.

Sau khi Lê Văn Vân được đưa tới cửa, ở cửa, Lê Văn Vân nhìn thấy có hai hàng người, có chừng mười người.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mười người này đều là cao thủ hàng đầu cả nước.

“Ông cụ Lý đang đợi các vị ở bên trong.” Người đưa Lê Văn Vân tới lại cúi đầu nói.


Lúc này Trần Mỹ Huyên dường như vẫn còn một chút lo lắng, rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua để lại cho bà ấy chút sợ hãi.

Mặc dù bà ấy rất cứng rắn nhưng bà ấy biết rõ thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng của nhà họ Lý.

Lúc này đây, cuộc chiến với nhà họ Lý không hề nhỏ, mà bà ấy chỉ đến cùng Lê Văn Vân.

Bà ấy vô thức kéo góc áo của Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn về phía bà ấy.

Lúc này, Trần Mỹ Huyên mới cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó lại nhanh chóng buông tay ra, sắc mặt hơi đỏ bừng.

Trần Mỹ Huyên tuy nhìn còn trẻ nhưng thực ra tuổi cũng không quá trẻ, ấy thế mà lại lộ ra dáng vẻ của cô gái nhỏ như thế này thật khiến Lê Văn Vân không nghĩ tới.

“Đi thôi!” Lê Văn Vân nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, bọn họ không dám nói cái gì đâu.”
Trần Mỹ Huyên thở ra một hơi, sau đó hai người bước lên bậc thang, Lê Văn Vân đẩy cửa ra.

Trong phòng có một cái bàn, ở một bên bàn, Lý Đạo Nhiên, Lý Phong, Lý Hàng, Lý Lợi đang ngồi ở chỗ đó!
Nhìn thấy Lê Văn Vân bước vào, Lý Hàng cười khẩy một tiếng nói: "Trần Mỹ Huyên, bây giờ giỏi nhỉ, trâu già gặm cỏ non luôn rồi hả?"
Sắc mặt Trần Mỹ Huyên đỏ hồng: "Lý Hàng, ông đừng nói nhảm, Lê Văn Vân chỉ là bạn của tôi."
"Ồ?" Lý Hàng cười khẽ nói: "Bạn mà lại vì bà mà đắc tội với nhà chúng tôi sao? Cũng đúng, người phụ nữ như bà thì cả đời này cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông.

Trước kia dựa vào tôi, bây giờ dựa vào thằng rác rưởi Lê Văn Vân!"
Vẻ mặt Trần Mỹ Huyên hơi thay đổi.

Lê Văn Vân vỗ vai bà ấy, ra hiệu cho bà ấy bình tĩnh lại.

Anh biết suy nghĩ của Lý Hàng.

Nếu là đàm phán thì ngay từ đầu phải đánh tâm lý của Trần Mỹ Huyên một chút.


Đến lúc đó khi bắt đầu đàm phán, Trần Mỹ Huyên có thể không chủ động được như vậy nữa.

Anh bước tới nơi, kéo ghế ra.

Sau khi Trần Mỹ Huyên ngồi xuống, anh cũng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua bốn người đối diện, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Lý Đạo Nhiên, có chút đăm chiêu gật đầu nói: "Quả nhiên không hổ là hàng đầu, mới một ngày đã hết sưng."
Ở phía đối diện, vẻ mặt của bốn người Lý Đạo Nhiên hơi tối sầm lại.

Lý Đạo Nhiên cười khẩy một tiếng nói: "Lê Văn Vân, cậu đừng giả vờ nữa."
Nói xong, ông ta vừa ném một tập tài liệu lên bàn, nói với vẻ mỉa mai: "Mọi chi tiết về cậu đều có ở chỗ này!"
Lê Văn Vân không nhìn phần tài liệu kia.

Anh không nghĩ nhà họ Lý có thể điều tra ra thân phận Người Gác Đêm của mình.

Anh nhìn Lý Đạo Nhiên một cách ung dung, nói: "Vậy thì sao? Hôm nay tôi đến đây một mình, ông dự định động thủ với tôi à?"
Lý Đạo Nhiên cười khẩy nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, nhưng không trả lời trực tiếp.

Trên thực tế, bọn họ có chút kiêng kị!
Những gì điều tra được phía trên phần tài liệu này, Lê Văn Vân đúng là không có nhiều bối cảnh cho lắm.

Nếu thật sự phải nói là có bối cảnh thì cũng chỉ là Lôi Bân.

Đối với Lôi Bân, bọn họ không có chút e ngại nào.

Nhưng hôm nay Lý Thiên Vũ nói với bọn họ, Lê Văn Vân đã gặp được Minh Sùng!
Minh Sùng thần bí của Tam Hợp Lâu kia, bọn họ xem như đã từng trực tiếp chào hỏi với Minh Sùng, hơn nữa cũng từng chịu thiệt thòi, thế nên luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cho nên bọn họ cũng có chút xíu kiêng kị.


Lý Đạo Nhiên thở ra một hơi, nhìn về phía Trần Mỹ Huyên rồi nói: "Hôm nay chúng ta cùng ngồi nói chuyện hòa bình nhé.

Tôi muốn nói rõ, tôi nhất định phải lấy lại tập đoàn Hoàn Vũ.

Mấu chốt nhất chỉ là tiền bồi thường dành cho bà mà thôi."
Trên mặt Trần Mỹ Huyên xuất hiện một tia mỉa mai: "Muốn lấy đi, không thành vấn đề.

Tôi cũng lười quản cái công ty này."
“Như vậy đi, một ngàn vạn tệ quả thực có hơi quá.” Lý Đạo Nhiên cho biết: “Ngày hôm qua chúng tôi đã bàn bạc và quyết định đưa cho bà một tỷ.

Số tiền này đủ để bà và Trần Hi sống cuộc sống cả đời áo cơm không lo.

Chúng tôi cũng sẽ giữ tên của Trần Hi trong gia phả, sẽ không xóa tên của con bé khỏi gia phả."
Trần Mỹ Huyên chế nhạo: "Một tỷ...!Trần Hi và tôi tổng cộng chiếm 79% cổ phần của tập đoàn Hoàn Vũ, chưa kể đến việc hiện đang sở hữu một mạch khoáng giá trị khó có thể đánh giá được.

Cho dù không có mạch khoáng này, định giá của tập đoàn Hoàn Vũ cũng là năm, sáu tỷ.

Dựa vào đâu chứ?"
Lý Hàng nhìn Trần Mỹ Huyên nói: "Trần Mỹ Huyên, bà đừng đi quá xa.

Tôi sẽ đặc biệt cho bà một số tiền đền bù.

Bà biết rất rõ rằng phần lớn vốn ban đầu của tập đoàn Hoàn Vũ đều do tôi lấy ra.

Chiến lược giai đoạn đầu cũng do tôi tùy chỉnh."
“Tôi không tham gia sao?” Trần Mỹ Huyên thờ ơ nói: “Không phải chúng ta đã cùng nhau thành lập công ty sao? Hiện tại ông đừng nói đến những chuyện đó.

Ông muốn lấy lại toàn bộ cổ phần của công ty, tôi không quan tâm.

Một cái giá thôi, năm chục tỷ!"
“Bà cũng biết dùng công phu sư tử ngoạm quá chứ.” Trên khuôn mặt mập mạp của Lý Lợi, miếng thịt béo rung rung một chút: “Năm mươi tỷ, bà vội lấy dùng mua mộ cho mẹ con các người à?"
Lê Văn Vân nhướng mày nói: "Vậy là ông đang uy hiếp sao? Thế thì thôi bỏ đi, không đàm phán nữa.

Không phải Lý Hàng này chiếm 20% cổ phần của công ty sao? Vậy các người tự mình khai phá mạch khoáng kia là được, đến lúc đó chia hoa hồng cho ông ta."
Lý Phong hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Trần Mỹ Huyên và nói: "Trần Mỹ Huyên, tôi sẵn lòng ngồi xuống bàn bạc với bà hôm nay là nể tình quá khứ, nể tình bà từng là em dâu của chúng tôi, cho nên mới sẵn sàng ngồi xuống đàm phán với bà.


Bà cần phải hiểu rõ chứ?"
“Thật sao?” Lê Văn Vân chế nhạo nói: “Chẳng lẽ không phải vì ngày hôm qua ông già Lý Đạo Nhiên này bị tôi tát cho một cái, các người phát hiện ra dùng biện pháp cứng rắn không được, cho nên mới đến đây đàm phán à?"
Lý Đạo Nhiên xúc động muốn chửi thề.

Mẹ nó, Lê Văn Vân mới nói có mấy câu mà đã nhắc đến chuyện tát ông ta một cái rồi.

Ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, sau đó nhìn về phía Trần Mỹ Huyên nói: "Trần Mỹ Huyên, bây giờ ít nhất bà có một tỷ có thể lấy được.

Nếu bà thật sự muốn chết thì có thể chẳng lấy được một xu nào.

Bà rất rõ ràng, tập đoàn Hoàn Vũ không có nhà họ Lý chúng tôi thì hoàn toàn không hoạt động được.

Cho nên hy vọng bà thức thời một chút.

Lê Văn Vân có thể lo cho bà được nhất thời, nhưng không lo được cho bà cả đời đâu!"
Nếu nói trước đó vẫn chỉ là những lời ám chỉ, vậy những lời này của Lý Đạo Nhiên chính là lời uy hiếp rõ rành rành rồi!
Sắc mặt Trần Mỹ Huyên hơi thay đổi, bà ấy nhìn về phía Lê Văn Vân, dường như mong muốn Lê Văn Vân nói một lời.

Lê Văn Vân thở ra một hơi, đứng dậy nói: "Đã như vậy thì không có gì hay để nói, chúng ta đi thôi!"
Trần Mỹ Huyên hơi sửng sốt, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Lê Văn Vân.

Bà ấy cũng đứng lên theo.

Lê Văn Vân thản nhiên nhìn Lý Đạo Nhiên nói: "Ông đã uy hiếp chúng tôi rồi, vậy tôi cũng sẽ nói cho ông biết một chuyện.

Nếu ông dám động đến Trần Mỹ Huyên hoặc là Trần Hi, lần sau cũng không chỉ đơn giản là bị một cái tát như vậy đâu.

Hãy trân trọng cái đầu của mình, đừng không biết quý trọng, không chừng lúc đó đầu phải chuyển nhà đấy!"
"Bốp bốp!"
Đúng lúc này, một tràng pháo tay vang lên.

Sau đó, một giọng nói có phần già nua vang lên: "Bao nhiêu năm rồi, trong nhà họ Lý của tôi không có ai dám uy hiếp người của nhà họ Lý chúng tôi như thế.

Nhóc con, thật can đảm!".