Men theo giọng nói nhìn ra, từ nơi ngoài cửa có vài người bước vào!
Đi đầu là Long Ưng Đài.
Ngoài ra còn có Long Nhã Lâm, Vương Giai Kỳ đủ cả, đồng thời còn có ba người còn lại của bốn cậu chủ Yên Kinh.
Khi Lê Văn Vân bắt đầu sang cứu người vốn không định kinh động đến Long Ưng Đài.
Anh cảm thấy mình tự sang, thêm bốn cậu chủ Yên Kinh, bốn người họ như mặc chung một chiếc quần vậy, ở Yên Kinh, có bốn tên này chung một chỗ thì hễ ai muốn động vào họ đều phải cân đo đong đếm.
Nếu nói nhà họ Lý thật sự ngang ngược vô lý thì anh sẽ để bốn người này dùng vài tài nguyên mà họ có trong tay để làm nháo nhào một phen trên mạng.
Vốn dĩ anh chỉ nghĩ nhà họ Lý tham lam vô độ mà thôi, hoặc là muốn nhắc nhở Trần Mỹ Huyên để bà ấy ngoan ngoãn một chút.
Nhưng không ngờ chuyện lại là do phát hiện mỏ khoáng sản phía tập đoàn Hoàn Vũ, giá trị thậm chí đến mức khó mà ước lượng.
Khoáng sản ngọc thạch, nhắc đến thì có quá nhiều thứ có thể chế tác từ đó, cho dù là Lê Văn Vân đi nữa cũng có thể nhìn mà ham, bởi vì theo dòng khoáng sản sẽ còn có nhiều thứ khác, cho vào Người Gác Đêm thì có khả năng sẽ tăng đến mức khó định giá.
Nhìn Long Ưng Đài và Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân nghĩ có lẽ là Long Nhã Lâm thấy anh rời đi nên chạy đi hỏi Vương Giai Kỳ, Vương Giai Kỳ kể một lượt mọi chuyện.
Long Nhã Lâm gọi cho Long Ưng Đài, Long Ưng Đài bấy giờ mới đến.
Ông ta đi đến cửa, nhìn Lý Đạo Nhiên mà nói với ánh mắt lạnh tanh: "Lý Đạo Nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật mà muốn giết người, càng lúc ông càng bành trướng rồi đấy, cả cái Yên Kinh có phải chỉ có ông có tiếng nói thôi không!"
Lý Đạo Nhiên nhìn Long Ưng Đài, hơi cau mày lại, sau đó cười khẩy lùng: "Lão Long kia, nơi này không có chuyện của ông, nhà họ Lý tôi không hoan nghênh ông, mau cút cho tôi!"
Long Ưng Đài cười khẩy: "Ông tưởng tôi muốn đến nơi khỉ ho cò gáy này của ông lắm sao?"
Nói xong lại nhìn sang Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, đã cứu xong người chưa, xong rồi thì chúng ta đi thôi!"
Lê Văn Vân bình tĩnh gật đầu.
"Tôi nói rồi, hôm nay cậu đừng hòng bước ra ngoài, cả đời tôi chưa bị ai đánh như thế này vào mặt cả, đến tuổi này rồi mà còn để thằng nhãi như cậu ức hiếp.", Lý Đạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân, sau đó nhìn Long Ưng Đài: "Long Ưng Đài, nếu là bình thường thì tôi sẽ nể mặt ông mà cho cậu ta đi, không có vấn đề gì hết, nhưng hôm nay thì không thể nào, nếu không cái mặt già này của tôi không biết để đâu cho hết nhục!"
Lê Văn Vân cười phụt một tiếng: "Sao vậy, đánh mặt bên phải của ông thì ông tính giơ mặt bên trái ra cho tôi đánh thêm lần nữa sao!"
Long Ưng Đài cũng bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi cứ khăng khăng đưa cậu ta đi đấy, tôi xem ai dám ngăn lại! Lê Văn Vân, cậu ra đây, hôm nay ai ra tay thì tôi phế kẻ đó, kể cả mấy tên ranh này!"
Ông ta chỉ vào mấy người Lý Phong, Lý Lợi.
Nghe Long Ưng Đài nói xong, sắc mặt mấy người Lý Lợi cũng thay đổi theo.
Họ không ngờ thái độ Long Ưng Đài sẽ mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không chừa cơ hội thương lượng cho họ!
Trên thực tế Lê Văn Vân cũng không quan tâm, chuyện này vốn dĩ nhà họ Lý đã thua thiệt về mặt lí rồi!
Tên Lý Hàng này tồi thì không nói, về tập đoàn Hoàn Vũ, Trần Mỹ Huyên vốn có cổ phần, mà bây giờ nhà họ Lý lại muốn thu mua cổ phần lại với giá thấp.
Lý Hàng có người tình mới, không quan tâm tới hai mẹ con thì thôi, lại còn để người tình mới đánh vợ cũ, đúng là quá đáng.
Những gì Lê Văn Vân làm cũng không tính là gì.
Đương nhiên, Lê Văn Vân muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp, nếu bốn cậu chủ Yên Kinh đã đến khống chế xong mà có thể giải quyết êm xuôi thì tốt nhất, nếu Lý Đạo Nhiên nhất định không chịu để họ đi thì Lê Văn Vân cũng không ngại lật tung nhà họ Lý lên đâu!
Anh và Trần Hi đỡ Trần Mỹ Huyên dậy, đi ra khỏi cửa.
Nhà họ Lý ai nấy sắc mặt bất thiện, nhưng sự uy hiếp của Long Ưng Đài tới họ dường như là rất lớn, không ai trong họ dám động đậy.
Đi ngang mặt Lý Đạo Nhiên, Hoàng Gia Gia vội vàng nép chặt vào sau Lê Văn Vân, anh ta thấp thỏm như một tên ăn trộm.
Nếu như vào rồi giở trò vô lại thì anh ta cũng không thấy có gì.
Kết quả Lê Văn Vân lại đáp thẳng một cú tát lên mặt Lý Đạo Nhiên, anh ta mới thấp thỏm không yên thế này.
Đến lúc đó, mẹ nó chứ người nhà họ Lý tìm anh ta để báo thù thì anh ta khóc không ra nước mắt mất.
Đi nép phía sau Lê Văn Vân, đột nhiên anh ta phát hiện Lê Văn Vân dừng lại trước mặt Lý Đạo Nhiên, Hoàng Gia Gia hết hồn, chân nhũn ra suýt ngã quỵ xuống.
Lê Văn Vân bình tĩnh nhìn Lý Đạo Nhiên rồi nói: "Về chuyện tập đoàn Hoàn Vũ, như thế nào thì để như thế ấy, có thể bàn bạc thì bàn bạc đàng hoàng, nếu không vừa ý mà tiếp tục giở những trò bẩn tưởi thế này, tôi không ngại đánh sưng bên mặt còn lại của ông đâu."
Sắc mặt Lý Đạo Nhiên khó coi đến cực độ!
Nhìn Long Ưng Đài đứng ở nơi xa, ông ta không dám ra tay, chỉ có thể nhìn Lê Văn Vân đi qua khỏi tầm mắt mình.
Long Ưng Đài nhìn chằm chằm Lý Đạo Nhiên, sau đó xoay người đi ra phía cửa cổng nhà họ Lý.
Nhìn họ rời đi, Lý Đạo Nhiên hay những người khác của nhà họ Lý đều tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Gia tộc mang danh giàu nhất Yên Kinh bấy lâu bây giờ lại chịu thiệt bởi Lê Văn Vân.
Họ thật sự không thể chấp nhận!
"Bố, cứ để chúng đi như vậy sao?", Lý Phong cắn răng nói: "Đây là đang tự vả mặt mình, hơn nữa đám bốn đứa ngu Hoàng Gia Gia đều nhìn thấy cả, chúng nó chắc chắn sẽ đi loan tin khắp nơi!"
"Bọn họ đều hiểu, bọn họ dám nói những lời này thì mang ý nghĩa gì.", Lý Đạo Nhiên hừ một tiếng rồi nói: "Con nói đúng, đây đúng là đang vả vào mặt chúng ta, chuyện không thể tiếp tục như thế này, nhưng Long Ưng Đài là siêu cấp, chúng ta cũng không có cách nào ra tay trước mặt ông ta!"
"Nhưng mà..." Lý Phong cắn răng.
Lý Đạo Nhiên nhìn Lý Phong một hồi, Lý Phong đột nhiên im bặt.
"Ngày tháng còn dài!" Lý Đạo Nhiên sầm mặt nói, sau đó nhìn Lý Thiên Vũ đang đứng xa: "Thiên Vũ, cháu hiểu rõ Lê Văn Vân bao nhiêu!"
Lý Thiên Vũ nhìn Tạ Vân nói: "Cháu chỉ hiểu những gì được Tạ Vân kể lại thôi, cụ thể cháu cũng không hiểu hết!"
Lý Đạo Nhiên nhìn Tạ Vân sau đó nói: "Điều tra cho ông, tra ra căn đế của Lê Văn Vân này, bao gồm việc nó quen Long Ưng Đài thế nào, dò rõ hết cho ông! Trong ba ngày, ông muốn mọi tư liệu liên quan đến cậu ta!"
Phía bên kia sau khi đám Lê Văn Vân rời đi, ra khỏi cổng, anh nhìn Long Ưng Đài nói: "Cảm ơn ông cụ Long!"
"Không có gì to tát đâu." Long Ưng Đài nói tới đây thì bỗng nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt phức tạp: "Nói trắng ra thì cũng là tôi nên cảm ơn cậu, tôi và Nhã Lâm còn có chuyện cần làm, không thể mời cậu dùng bữa được, hôm khác đi tôi mời cậu đến nhà dùng một bữa thịnh soạn."
Lê Văn Vân gật đầu: "Được!"
"Thế chúng tôi đi trước đây.", Long Ưng Đài nhìn Long Nhã Lâm nói: "Nhã Lâm, chúng ta đi thôi!"
Đợi đến khi hai người rời đi, Hoàng Gia Gia lúc này mới thở hắt ra, anh ta nói với mấy người Quách Vĩ Thịnh bên cạnh: "Ầy, ba tên nhát cáy các cậu sao bây giờ mới tới, cậu không thấy ban nãy tôi đi theo anh Vân uy lực cỡ nào đâu!"
"Thôi, ông cũng không bốc phét với các cậu làm gì, sợ các cậu tự ti, nói tóm lại là tôi mặt không đổi sắc đứng trước mặt tên chó già Lý Đạo Nhiên đó, đại nghĩa diệt thân mà vạch trần ông ta...", Hoàng Gia Gia đứng bên cạnh đám Quách Vĩ Thịnh bắt đầu nói bậy.
Lê Văn Vân á khẩu, tên này biết lựa gió bẻ măng ghê.
Nói xong anh ta lại nhìn đám Lê Văn Vân một cái rồi nói: "Này, anh Vân này, không có chuyện gì nữa thì bốn đứa em chuồn trước nhá."
"Ừ, cảm ơn các cậu, hôm khác mời các cậu một bữa.", Lê Văn Vân cười với bốn người kia.
"Chuyện nhỏ này có là gì, bốn cậu chủ Yên Kinh bọn em không thích đứng nhìn mấy kiểu ăn hiếp người khác này nhất.
Thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ là quy tắc sống của tụi em!", Hoàng Gia Gia nói.
Lê Văn Vân cũng lười múa mép với anh ta, tên này nói chuyện không khác gì chó sủa, nói đến chuyện ăn hiếp người khác, làm như họ ít làm lắm.
Đợi cho bốn người họ rời khỏi, Trần Mỹ Huyên mới nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt phức tạp rồi nói: "Lê Văn Vân, cảm ơn..."
Trong mắt bà ấy quả thật có nét khó nói.
Từ lúc quen biết Lê Văn Vân tới giờ, bà ấy đã nhìn thấy không ít lần kì tích xảy ra trên người Lê Văn Vân rồi..