Chiến Lang Ở Rể

Chương 247: 247: Chiến Đấu Đến Hơi Thở Cuối Cùng






“Cậu là số mấy?” Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng vang lên bên tai Lê Văn Vân.

Anh ta vừa dứt lời, Lâm Thiếu Hoa đang giẫm lên mui xe cũng phải giật mình, nhanh chóng lui về phía sau nói: “Cậu nói cậu ta là Người Gác Đêm ư? Không phải cậu ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường ư?”
“Người bình thường sẽ không có kỹ năng lái xe và phản ứng tốt như vậy?” Giản Hưng hờ hững nói: “Người bình thường sẽ dừng xe ngay từ khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng lựa chọn đầu tiên của cậu ta là lái xe tới đây.”
“Nói cho tôi biết, cậu là số mấy?” Giản Hưng nhìn Lê Văn Vân nói: “Dù sao thì mục tiêu của chúng tôi cũng là Vương Giai Kỳ mà thôi.

Và tôi cũng là người gác đêm.

Nếu cậu thành thật hợp tác, có lẽ tôi có thể cho cậu một con đường sống.

Bọn họ sẽ không dám làm trái ý tôi, cậu là người gác đêm, và tôi nghĩ hẳn là cậu đã nhận ra tôi là ai.”
Lâm Thiếu Hoa giật mình, nhưng không thể nói được gì.

Vẻ mặt Lê Văn Vân rất bình tĩnh, anh tháo dây an toàn ra, nói với hai người ngồi ở phía sau: “Xuống xe đi.”
Lâm Thiếu Hoa và Giản Hưng không ngăn cản Lê Văn Vân!
Tuổi của Lê Văn Vân còn quá trẻ.

Họ cảm thấy rằng ngay cả khi Lê Văn Vân là một siêu cấp thì anh cũng không thể đạt được quá nhiều thành tựu ở độ tuổi này!
Trên thực tế, tuổi của Lê Văn Vân thực sự là một bí ẩn!
Bọn họ e dè Người Gác Đêm Số 0, nhưng họ không hề biết Lê Văn Vân lúc đó bao nhiêu tuổi, họ chỉ đoán rằng Lê Văn Vân vẫn còn trẻ, một là vì phong cách hành sự của anh, hai là vì anh thăng tiến quá nhanh.

Bao gồm cả Giản Hưng!
Anh ta đã tìm được số điện thoại của Lê Văn Vân thông qua một số phương thức đặc biệt, và cũng đã từng một lần gọi điện thoại với Lê Văn Vân, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo của Lê Văn Vân.


Sau khi xuống xe, Vương Giai Kỳ có chút thấp thỏm bất an.

Lần này, tất cả bọn họ đều là đỉnh cấp trở nên, ở giữa đám người này cô ấy chẳng là gì cả.

Lê Văn Vân bảo vệ Vương Giai Kỳ.

Lúc này, Giản Hưng mới cau mày nói: "Đây là một điểm mà tôi ghét nhất về quy tắc của người gác đêm.

Khi thực hiện nhiệm vụ, lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh, có thể chết vì tất cả.

Nhảm nhí, tất cả đều là nhảm nhí.

Hy sinh bản thân vì một người bình thường? Tại sao lại phải vậy? Chỉ có sống sót mới có thể bảo vệ thêm nhiều người bình thường nữa.”
Khi nói đến điều này, giọng điệu của anh ta dường như có một chút xao động.

“Nói đi, cậu là số mấy?” Lâm Thiếu Hoa dường như không muốn nói chuyện vô nghĩa với đám người Lê Văn Vân, ông ta biết rằng Phạm Nhược Tuyết cũng đã bám theo bọn họ, điều đó có nghĩa là rất có thể những người gác đêm khác cũng sẽ đi theo.

Ông ta muốn kết thúc việc này ở đây.

Lê Văn Vân thở dài, ngẩng đầu nhìn Giản Hưng, khẽ nói: “Số 0!”
“Số 0?” Lâm Thiếu Hoa cười khẩy, nói: “Cậu là Lữ Dương ư? Trước đây tôi đã từng giao đấu với Lữ Dương, cậu ta không cao bằng cậu.”
Nói rồi, ông ta nhìn Giản Hưng, nói: “Cậu ta không muốn nói thì thôi, dù sao sau này cũng đối đầu với phe của người gác đêm.

Giết thêm một người, sau này sẽ bớt một kẻ địch.


Tôi cứ trực tiếp khử cậu ta là được.”
“Kít!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, đồng thời, có hai thứ như hai chiếc gậy đáp xuống trước mặt Lê Văn Vân.

Đó chính là Phá Không và Vô Danh của Lê Văn Vân.

Hai tay Lê Văn Vân cầm đao, bàn tay khẽ nhúc nhích, chặn ngang eo của Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm, cả ba người bọn họ nhanh chóng lùi về một hướng!
Hướng đó ở bên đường, một mảnh đất bằng phẳng.

Sự thay đổi đột ngột của Lê Văn Vân khiến Giản Hưng và Lâm Thiếu Hoa không kịp phản ứng.

Cùng lúc đó, hai bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng vượt qua đám đông và đến bên Lê Văn Vân, đó là Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết.

“Không sao chứ?” Hoàng Thi Kỳ cầm đao Lam Tinh, đứng phía sau Lê Văn Vân, Vương Giai Kỳ.

“Không sao.” Lê Văn Vân thở dài nói: “Có chút chuyện ngoài ý muốn, không ngờ Giản Hưng lại đích thân ra tay.

Đợi lát nữa tôi đấu với anh ta, nếu không đấu lại, tôi sẽ nghĩ cách níu chân anh ta, hai người phải lập tức đưa bọn họ rời đi.”
Phạm Nhược Tuyết còn chưa kịp nói gì thì đúng lúc này, ở đối diện bọn họ, ánh mắt Lâm Thiếu Hoa nhìn vào Hoàng Thi Kỳ, ông ta nói: “Là cô ư? Người gác đêm số 2, không ngờ cô lại thật sự sống lại.”
Trước đây ông ta và Hoàng Thi Kỳ đã từng có va chạm, Hoàng Thi Kỳ đã ở thế hạ phong.

Lâm Thiếu Hoa là một trong những người gần với siêu cấp nhất trên thế giới này.


Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt ông ta lại rơi vào hai thanh đao trên tay trái và phải của Lê Văn Vân, sau đó, đồng tử của ông ta hơi co lại, ông ta không thể không lùi lại một bước và nói: “Phá Không và Vô Danh? Cậu là...!Hai thứ đó từng là vũ khí của Người Gác Đêm Số 0.”
Ông ta lùi lại một bước, vừa khéo lùi xuống đứng cạnh Giản Hưng, phát hiện ra Giản Hưng đang nhìn mình, nên liền cảm thấy hơi mất mặt!
Đúng vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì có Giản Hưng ở đây, cho dù là Người Gác Đêm Số 0 thì đã làm sao?
Giản Hưng cũng đã từng là Người Gác Đêm Số 0, hơn nữa anh ta còn đứng thứ bảy trong Thiên Bảng.

Nhưng Lâm Thiếu Hoa vẫn có chút e ngại, ông ta nhìn Giản Hưng, hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây, tên này là Người Gác Đêm Số 0 của năm đó.”
“Xương cốt! Tôi nhất định phải lấy được nó." Giản Hưng nói: "Tôi không có thời gian để dây dưa với bọn họ đâu!"
Nói rồi, anh ta bước tới, nhìn Lê Văn Vân và nói: "Tôi không ngờ rằng sau cuộc điện thoại lần trước, chúng ta lại gặp nhau theo cách này.

Vốn dĩ tôi muốn tìm cơ hội để ngồi lại và nói chuyện tử tế với cậu."
"Tôi cũng không ngờ, người từng là Người Gác Đêm Số 0 lại hợp tác với đám rác rưởi Hồng Nguyệt và Bóng Tối.” Lê Văn Vân xoa mũi, nói: “Cũng đúng thôi, một kẻ phản bội mà.”
“Tôi chỉ cho cậu một cơ hội thôi!” Giản Hưng hờ hững nói: “Giao Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm ra đây, tôi có thể để cho các người đi.

Có lẽ hôm khác chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.

Còn nếu cậu không chịu giao bọn họ cho chúng tôi thì các người sẽ chỉ có một con đường chết.”
“Haizzz!” Lê Văn Vân thở dài, liếm môi, nhìn Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết rồi nói: “Nhắc mới nhớ, chúng ta đã ba năm không chiến đấu cùng nhau rồi nhỉ?”
Hoàng Thi Kỳ hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước nói: “Sự ăn ý ngầm của chúng ta vẫn còn đó!”
“Để Giản Hưng và Lâm Thiếu Hoa cho tôi! Hai người hãy...!giải quyết những kẻ khác đi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

Giản Hưng và Lâm Thiếu Hoa là hai cao thủ siêu cấp, Lê Văn Vân phải giữ chân bọn họ lại.

Nếu chỉ có một mình anh đánh solo với Giản Hưng, còn Lâm Thiếu Hoa xuất thủ ở bên kia thì cả Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết đều không phải đối thủ của ông ta.

“Cậu hơi ngông cuồng rồi đấy.” Giản Hưng nói: “Người gác đêm số 0 luôn luôn điên rồ, và tôi cũng từng như vậy!”
“Nếu cậu đã lựa chọn, vậy thì..." Giản Hưng sờ mũi và chậm rãi sờ tay xuống eo.


Một âm thanh vang lên, ngay sau đó, chiếc thắt lưng quấn quanh eo anh ta từ từ được kéo ra, trong chiếc thắt lưng mềm mại thực sự chứa một con dao mảnh!
Nhìn thấy con dao này, hai mắt Lê Văn Vân hơi nheo lại.

Con dao này, từng thuộc về người gác đêm, là binh khí đứng thứ tám trong kho vũ khí, tên của nó là: Nhu Quang!
Lúc Giản Hưng nhập cuộc, Lê Văn Vân đã biết e rằng trận chiến này sẽ áp lực hơn trận chiến của ba năm trước rất nhiều.

Năm đó mặc dù có rất nhiều cao thủ, nhưng người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Bùi Nghênh Tùng – một siêu cấp mà thôi.

Còn lần này, người đứng thứ bảy trên Thiên Bảng – Giản Hưng thật sự rất mạnh.

Lê Văn Vân không biết phải làm gì, nhưng trong cuộc chiến này, anh vẫn phải chiến đấu.

Anh phải bảo vệ sự an toàn của Vương Gia Kỳ.

“Long Nhã Lâm, ở bên cạnh Vương Giai Kỳ.” Lê Văn Vân nói khẽ, sau đó anh ném thanh đao về phía trước trên mặt đất, cắm vỏ đao xuống đất.

Bên cạnh anh là hai thanh đao đã rút ra khỏi vỏ của Phạm Nhược Tuyết, dao Lam Tinh của Hoàng Thi Kỳ cũng đã rút ra.

“Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!” Lê Văn Vân tiến lên trước một bước.

Phía sau, Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết cũng đồng thanh nói: “Lưỡi dao hướng vào đâu thì trái tim sẽ hướng về đó.”
“Chiến đấu không có đường lùi.”
Lê Văn Vân thấp giọng gầm lên: “Chiến!”
Ngay sau đó, cả người anh lao ra, linh khí tăng lên cuồng bạo, tay trái cầm đao Phá Không, đao ngắn lập tức được tuốt ra khỏi vỏ, vung ra ngoài.

“Vút!”
Khoảnh khắc này, Vô Danh – thanh đao đã ba năm chưa được rút ra khỏi vỏ, nay lại được nhìn thấy ánh mặt trời..