Chiến Lang Ở Rể

Chương 226: 226: Lâm Nhã Thảm Thương






Sau một đêm lặng lẽ, sáng hôm sau Lê Văn Vân dậy sớm đi thẳng đến công ty như thường lệ.

Khi đến tập đoàn Trí Đạt quẹt thẻ, điều khiến anh ngạc nhiên là Lâm Nhã, người thường rất đúng giờ, thậm chí đến rất sớm nhưng hôm nay chưa đến công ty.

Lê Văn Vân đến nhóm bán hàng thứ hai và cau mày hỏi: “Này, Lâm Nhã đâu? Không có ở đây à?”
“Hôm nay cô ấy không có ở đây.” Lúc này, tổ trưởng tổ bán hàng số hai nói: “Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Hử?” Lê Văn Vân cau mày: “Không gọi điện thoại sao?”
“Không!” Hầu Bảo Khôn lắc đầu và nói: “Thật kỳ lạ, theo lý mà nói thì bình thường cô ấy luôn là người đầu tiên đến công ty, cực kỳ đúng giờ mới đúng.

Không hiểu vì sao hôm nay không hề có tin tức gì, ngay cả người cũng không thấy bóng dáng đâu cả.”
Lê Văn Vân cau mày, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Nhã.

Nhưng Lâm Nhã không trả lời cuộc gọi của Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo tính cách của Lâm Nhã, điều này là không thể.

Với tính cách hiền lành của Lâm Nhã, ngay cả khi cô ấy bị ốm thì nhất định sẽ gọi điện hoặc gửi tin nhắn Wechat báo một tiếng.

Nhưng cho tới bây giờ vẫn không có tin tức gì, cho nên chỉ có một khả năng, có thể Lâm Nhã đã xảy ra chuyện.

Lê Văn Vân cau mày, anh nhìn Hầu Bảo Khôn và hỏi: “Có biết địa chỉ nhà của Lâm Nhã không?”
“Chúng tôi không biết, nhưng phía nhân sự biết.” Hầu Bảo Khôn vội vàng nói.


Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Hàn Đông, sau đó đến phòng nhân sự tìm hiểu thông tin của Lâm Nhã.

Sau khi xác nhận địa chỉ nhà của Lâm Nhã, anh rời tập đoàn Trí Đạt lái xe đến nhà của Lâm Nhã.

Sau khi bật hướng dẫn chỉ đường lên, Lê Văn Vân khẽ cau mày!
Nhà của Lâm Nhã cách công ty họ khá xa, nếu không bị tắc đường thì cô ấy phải lái xe mất gần một tiếng.

Giờ Lâm Nhã đã có ô tô rồi nên còn đỡ, trước đây chưa có ô tô thì hàng ngày cô ấy phải dậy thật sớm.

Cô gái này chính là một cô gái bình thường làm việc rất chăm chỉ.

Lê Văn Vân thở dài, anh cố gắng tăng tốc hết mức có thể, phải mất gần bốn mươi phút mới đến được địa chỉ nhà của Lâm Nhã.

Vừa bước xuống xe, lông mày anh hơi nhăn lại.

Nơi này hầu như rất khó tìm thấy ở Yên Kinh.

Ở đây hầu hết đều đổ nát, những người sống ở đây đều là những người tầng lớp thấp ở Yên Kinh.

Tuy nhiên, Lê Văn Vân biết rằng mẹ của Lâm Nhã bị bệnh và cần rất nhiều chi phí phẫu thuật nên sống ở nơi giá rẻ một chút là điều bình thường.

Ở Yên Kinh, chỉ cần giá nhà nằm trong đường vành đai thứ năm đã kinh khủng rồi.

Lê Văn Vân tìm theo địa chỉ tìm số tầng, sau đó đi lên đó!
Anh tìm được số nhà, chắc chắn rằng mình đã tìm đúng nơi, sau đó giơ tay lên, vừa định gõ cửa.

Một giọng nói vang lên bên trong.

“Lâm Nhã, mày nhớ kĩ cho tao, mày là do tao sinh ra.” Một giọng nói ngang ngược vang lên bên tai Lê Văn Vân, đồng thời có tiếng đập vỡ cái chai.

“Hai mươi vạn, đưa đây hai mươi vạn thì từ nay về sau tao sẽ không đến làm phiền hai mẹ con mày nữa.” Giọng nói thô bạo vang lên.

“Không có, một xu cũng không có!” Lâm Nhã nghiến răng nói: “Tôi đã nộp hết cho bệnh viện rồi!”
“Mày có thể lấy hai mươi vạn trong số bốn mươi vạn tiền thuốc men mà, mày có lấy hay không?” Giọng nói bạo lực tiếp tục vang lên.

Đồng thời, có tiếng khóc và tiếng thở gấp gáp.

“Mẹ! Mẹ!” Lâm Nhã lo lắng nói.

“Không lấy phải không? Nếu không lấy thì hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.” Giọng người đàn ông lại vang lên.

“Ông ở bên ngoài tìm người tình, bỏ rơi mẹ con chúng tôi, giờ lại tìm đến chúng tôi đòi tiền, ông có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không?” Một giọng nói đầy tức giận kèm theo tiếng nức nở khác vang lên.


“Ông mày tìm con gái đòi tiền là chuyện hiển nhiên chính đáng!” Phía sau cánh cửa, giọng nói của người đàn ông không hề biết xấu hổ vang lên.

Lê Văn Vân đứng ở cửa, lông mày nhíu lại thật sâu.

Có vẻ như cuộc sống của Lâm Nhã không mấy suôn sẻ.

Nhưng ngày thường cô ấy không có biểu hiện gì, mẹ cô ấy đang bị bệnh ung thư và cô ấy đã chọn từ bỏ công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước mà chạy đi bán hàng để kiếm nhiều tiền hơn về chữa bệnh cho mẹ.

Trước đó, bố cô ấy đã bỏ rơi họ.

Nhưng lúc bình thường, trông cô ấy rất vui vẻ và rất chăm chỉ!
“Lâm Mậu Thời, tôi nói cho ông biết, một xu tôi cũng sẽ không đưa, ông có gan thì giết mẹ con tôi đi.”
Lần đầu tiên Lê Văn Vân nghe thấy một giọng điệu mạnh mẽ như vậy từ Lâm Nhã.

Có lẽ tên Lâm Mậu Thời là bố ruột của Lâm Nhã.

“Mày nghĩ tao không dám à?” Lâm Mậu Thời hét lên, đồng thời có tiếng đồ vật rơi vỡ.

Lúc đầu Lê Văn Vân không định gõ cửa, anh nghĩ đó là việc của gia đình họ.

Nhưng lúc này, anh cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng gõ cửa.

“Là ai!” Giọng nói mất kiên nhẫn của Lâm Mậu Thời vang lên.

“Ầm, ầm, ầm.” Lê Văn Vân không trả lời, cứ tiếp tục gõ cửa.

“Két!” Ngay sau đó, cửa mở ra và một người đàn ông râu ria xồm xoàm mở cửa, vừa nhìn thấy Lê Văn Vân, ông ta đã sửng sốt nói: “Cậu là ai?”
Lê Văn Vân liếc ông ta rồi đẩy cửa bước vào phòng.

Lúc này, căn phòng rất bừa bộn, trên mặt đất có nhiều mảnh thủy tinh, nhiều vật dụng bằng thủy tinh bị vỡ.


Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng.

Còn Lâm Nhã đang che chở cho bà ta, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ấy hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Lê Văn Vân! Sao anh lại ở đây?”
“Không sao chứ?” Lê Văn Vân bước tới chỗ Lâm Nhã và dịu dàng hỏi, sau đó anh đỡ người phụ nữ trung niên nói: “Dì à, dì đứng dậy trước đi!”
“Lê Văn Vân?” Lúc này, người đàn ông phía sau Lê Văn Vân nhìn anh đầy nghi ngờ, sau đó hỏi: “Cậu có phải bạn trai của con nhỏ này không?”
Lê Văn Vân nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Cút!”
“Cút à? Mày có biết tao là ai không? Tao là bố của con nhỏ kia đấy!” Lâm Mậu Thời cười gằn: “Mày muốn cưới con nhỏ đó thì phải được ông đây đồng ý, biết không hả?”
Nói đến đây, ông ta lại cười nhạt nói: “Muốn cưới Lâm Nhã, rất đơn giản, một trăm vạn cho lễ ăn hỏi, không được thiếu một xu.

Con nhỏ Lâm Nhã này cũng đẹp lắm, một trăm vạn không lỗ đâu.”
Lê Văn Vân nhăn mặt lại.

Lâm Nhã tức giận đến mức toàn thân run lên.

Hôm nay Lê Văn Vân coi như đã được mở mang đầu óc, không ngờ trên đời lại có người bố như vậy.

“Mày có tiền không?” Lúc này Lâm Mậu Thời hỏi.

Lê Văn Vân vuốt cằm, thản nhiên nói: “Có, đừng nói là một trăm vạn, ngay cả một ngàn vạn, thậm chí một triệu cũng chẳng là gì trong mắt tôi.”
“Ôi!” Lâm Mậu Thời cười nói: “Không uổng công ông đây đẻ mày ra xinh đẹp như thế, vậy được, bây giờ tăng giá lễ hỏi là một ngàn vạn, không được thiếu một xu, nếu không mày sẽ phải chia tay con gái của tao.”
“Tôi có tiền, đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ông.” Lúc này, Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Tôi không quan tâm ông là ai, nhưng bây giờ ông lập tức cút ra khỏi căn phòng này đi.”.