Lê Văn Vân sửng sốt: “Cô không có cảm giác nắm lấy khúc xương này sẽ cảm thấy nó như muốn hòa vào trong cơ thể sao?”
Hoàng Thi Kỳ lắc đầu nói: “Không có, tôi hoàn toàn không có cảm giác gì cả.”
Lê Văn Vân giữ im lặng, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ khúc xương này còn kén chọn người nữa sao?”
“Tôi không biết, dù sao thì tôi cũng không thể nào hấp thụ được.
Haizzz!” Dứt lời, trên mặt cô ta lộ ra vẻ xoắn xuýt: “Tôi ngày càng cách xa anh rồi, bây giờ tôi phải làm sao đây?”
Lê Văn Vân xoa đầu cô ta nói: “Không sao, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ đột phá, lão già Trác Nhất Minh kia nói rồi, thiên phú của cô còn cao hơn cả tôi, chỉ là cô trải qua quá ít chuyện sống chết, tôi cũng đột phá lên siêu cấp vào thời khắc sinh tử đấy.”
“Hừ, lần nào anh cũng bảo tôi trốn sau lưng anh, để anh và Đường Đường Đ đi trước nhất, tôi...” Hoàng Thi Kỳ trề môi nói.
“Được rồi, tôi thức dậy đây, lát nữa tôi còn phải ra ngoài một chuyến, tôi định đi mua một chiếc xe.” Lê Văn Vân nói.
“Được đó, vậy lát nữa tôi sẽ đi mua cùng anh.” Hoàng Thi Kỳ nói.
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Được!”
Anh rửa mặt qua loa rồi đi ra ngoài, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U cũng mặc đồ ngủ đi ra ngoài, thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ thì cau mày hỏi: “Hai người định ra ngoài à?”
“Ừm, Lê Văn Vân định đi mua xe nên tôi muốn đi cùng anh ấy.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Hai người có muốn đi cùng không?”
“Thôi bỏ đi.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu đáp: “Hai người hãy tự đi đi, khi nào về nhớ mua bữa trưa cho chúng tôi, tôi không muốn nấu cơm cho lắm.”
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ gật đầu, sau đó hai người đi ra ngoài bắt một chiếc taxi đi tới cửa hàng 4S ở gần đó.
“Anh định mua xe gì?” Hoàng Thi Kỳ hỏi: “Chúng ta đi mua Lamborghini đi, tôi rất thích kiểu xe đó, cảm thấy nó rất phong cách.”
Lê Văn Vân xoa đầu cô ta nói: “Cô đang nghĩ gì thế? Chúng ta là Người Gác Đêm, phải khiêm tốn một tý, nên mua một chiếc Audi bình thường thôi.”
Bọn họ đi tới cửa hàng 4S Audi ở gần đó, vì bây giờ mới hơn chín giờ nên trong cửa hàng 4S chưa có ai cả.
Lê Văn Vân vừa bước vào đã nghe thấy tiếng rống đầy giận dữ: “Cô lại đến muộn, tháng này cô đã đi muộn lần thứ mấy rồi hả?”
Lê Văn Vân nhìn qua đó rồi sắc mặt bỗng thay đổi.
Một cô gái mặc đồ đồng phục đang đứng bên đó, cô ta cúi đầu, mắt ngân ngấn nước nhưng không chảy xuống.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên đó là anh lại quen người phụ nữ này, vì cô ta chính là Từ Oánh Oánh với vóc dáng cực kỳ nóng bỏng mà Hoàng Gia Gia đã sắp xếp cho anh ở sòng bạc ngầm vào đêm hôm qua.
Trước mặt Từ Oánh Oánh là một người đàn ông trung niên béo phì, ông ta cạo đầu trọc, vẻ ngoài hơi béo ngậy, đang chỉ tay vào Từ Oánh Oánh rồi chửi ầm lên: “Cô tới trễ thì thôi đi, tháng trước cộng thêm tháng này cô đã làm mất bao nhiêu khoản tiêu thụ, rồi bị khiếu nại bao nhiêu lần rồi hả?”
“Lúc mấy vị khách đó mua xe đã động tay động chân với tôi, tôi...” Từ Oánh Oánh cắn môi nói.
“Bọn họ động tay động chân với cô, mẹ kiếp bây giờ đã là thời đại nào rồi hả? Cô giả vờ làm liệt nữ trong trắng làm cái gì, cô còn muốn kiếm tiền nữa không?” Người đàn ông trung niên đó mắng: “Chẳng qua chỉ bị sờ mó một tý thôi mà? Bọn họ cũng đâu bảo cô ngủ cùng với họ, cô bị thiệt thòi chỗ nào hả?”
Lê Văn Vân khẽ nhíu mày khi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Có lẽ cô gái này đi làm ở đây vào ban ngày, rồi buổi tối lại tới sòng bạc ngầm làm thêm.
Nhưng điều quan trọng nhất là bên sòng bạc ngầm vô cùng thối nát, dù chỉ tiếp rượu cũng phải ăn mặc vô cùng hở hang, hơn nữa còn bị mấy người đàn ông sờ mó lung tung.
Cô ta có thể chấp nhận ở sòng bạc ngầm, nhưng lại không thể nào chấp nhận việc mình bị người khác sờ mó ở cửa hàng 4S, điều này đã khiến người khác cảm thấy hơi buồn cười.
“Thật thú vị.” Lê Văn Vân sờ mũi nói.
Từ Oánh Oánh cắn răng nói: “Sau này tôi sẽ không...”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nên vội vàng đi tới.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng lướt qua người của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ.
Lê Văn Vân chú ý tới ánh mắt ông ta dừng ở cổ tay, thắt lưng của Lê Văn Vân và túi xách của Hoàng Thi Kỳ.
Sau đó trên mặt ông ta hiện lên vẻ thất vọng.
Đúng vậy, đối với nhân viên bán hàng mà nói, một người ăn mặc như thế nào chẳng hề quan trọng, muốn xem người đó có tiền hay không thì phải nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, thắt lưng của người đó, rồi túi xách, đồ trang sức của người phụ nữ.
Nhưng trên người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ chẳng có thứ gì cả.
Ông ta vừa nhìn đã biết rõ hai người chẳng phải người có tiền, nhất là Hoàng Thi Kỳ, là một người phụ nữ, mặc dù cực kỳ xinh đẹp, nhưng ngay cả túi xách cũng không đeo, thật sự quá kỳ lạ, thậm chí trên mặt cũng không trang điểm.
Ông ta cảm thấy chắc chắn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ không phải là người có tiền, dù tới mua xe cũng chẳng mua nổi.
“Từ Oánh Oánh, cô qua đây chào hỏi hai vị khách này đi.” Ông ta vốn định đích thân đón tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ thì gọi Từ Oánh Oánh ở phía xa xa lại ngay.
Tất nhiên mọi hành động của ông ta đều không thể thoát khỏi cặp mắt của Lê Văn Vân, anh sờ mũi rồi nở nụ cười.
Ở phía xa xa, Từ Oánh Oánh lau nước mắt rồi đi tới trước mặt của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, cô ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi nói với Lê Văn Vân: “Hoan nghênh anh...”
Cô ta còn chưa đi ra đã nhìn thấy gương mặt của Lê Văn Vân, nên nuốt lại mấy chữ cuối cùng, sau đó theo bản năng nói: “Sao lại là anh...”
Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn cô ta: “Cô Từ Oánh Oánh, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”
Từ Oánh Oánh tươi cười, nhất thời đỏ mặt.
Cô ta nhớ lại chuyện Lê Văn Vân gặp cô ta ở sòng bạc ngầm vào tối qua, lúc đó cô ta ăn mặc hở hang đứng trước mặt Lê Văn Vân, nên mím môi không khỏi nói nhỏ: “Anh Lê, hôm qua là lần đầu tiên tôi đến đó, cũng là lần đầu tiên đi làm, anh là người đầu tiên của tôi, hy vọng anh đừng nhắc đến chuyện này, sau khi anh mua xe tôi sẽ trả lại toàn bộ phần trăm hoa hồng cho anh.”
Hoàng Thi Kỳ đứng ở bên cạnh nghe cô ta nói vậy thì không nhịn được đá Lê Văn Vân.
“Thi Kỳ, cô đừng hiểu lầm, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô, mọi chuyện không giống như cô nghĩ đâu.” Lê Văn Vân vội nói.
“Hừ, tôi chẳng thèm tin anh.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Chúng ta đi mua xe trước đi.”
Lê Văn Vân thầm thở dài rồi nhìn Từ Oánh Oánh nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu.”
Lúc này Từ Oánh Oánh mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Lê, không biết anh định mua xe gì? Giá cả thế nào, bên chúng tôi có thể tiến hành giới thiệu toàn bộ phương diện cho anh.”
“Giá cả thế nào à?” Lê Văn Vân sờ mũi, rồi liếc nhìn người đàn ông trung niên đã rời đi lúc nãy, cười ha hả nói: “Tôi muốn mua chiếc đắt nhất.”
Người đàn ông trung niên đã bỏ đi xa nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày, rồi quay đầu nhìn về phía Lê Văn Vân.
“Vâng ạ, mời anh đi theo tôi...” Từ Oánh Oánh đang định dẫn Lê Văn Vân đi qua đó xem xe.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia cau mày nói: “Cậu này, xe đắt nhất ở chỗ chúng tôi không hề rẻ đâu.”
Lê Văn Vân nhướng mày nhìn ông ta hỏi: “Thì sao? Ông cảm thấy tôi không được xem à?”
“Ý tôi không phải thế.” Người đàn ông trung niên ho khan nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu nên mua xe thích hợp với mình mới là chuyện quan trọng nhất.”.