Chiến Lang Ở Rể

Chương 21: 21: Hiện Trường Tỏ Tình






Từ bên trong thang máy đi ra, Lê Văn Vân chỉ cảm thấy cả người sảng khoái thoải mái, đến cả không khí cũng tốt hơn ngày thường không ít.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn không nhắc đến tiền của mình từ đâu mà có.

Cả nhà Nguyễn Vũ Đồng nghĩ thế nào thì kệ, anh cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chỉ cần có tiền, cả nhà họ sẽ hối hận!
Ngô Thị Hương che mặt mình lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Vậy mà cậu ta dám đánh tôi, vậy mà cậu ta dám đánh tôi, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, tuyệt đối không thể!”
Trong lòng bà ta, Lê Văn Vân vẫn là một người bị bà ta quát mắng, ấn tượng này không vì cái tát này mà thay đổi.

“Em hai, chuyện này là chúng ta nhờ vả Lê Văn Vân làm việc, thái độ này của em đúng là không tốt thật, cậu ta cũng không phải chồng Vũ Đồng.” Ngô Dương ở bên cạnh có hơi oán trách.

Vừa nãy ầm ỹ như vậy, chỉ sợ Lê Văn Vân càng không đồng ý với ông ta, đến lúc này ông ta chỉ có thể đổi một công ty hậu cần khác, giá cả sẽ tăng không ít, với công ty ông ta mà nói, đây chính là tổn thất rất lớn.

Ngô Thị Hương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta dám tát tôi à, thật không biết con ả nào có tiền mà coi trọng cậu ta, đúng là xui xẻo tám đời!”
Nguyễn Vũ Đồng đỡ bà ta, lúc này trong lòng Nguyễn Vũ Đồng rất phức tạp, cô ta nhớ lại hôm ly hôn, Lê Văn Vân đi đến ngân hàng Tân Hải, và chuyện ghế khách quý VIP của ngân hàng Tân Hải…
Sau đó Lê Văn Vân đã ở chung một chỗ với Đặng Hân Hân, liên tục xuất hiện ở khách sạn Vạn Hào, ngay sau đó lắc mình thay đổi, trở thành ông chủ công ty Thịnh Thế.

Lúc trước, cô ta vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng mà bây giờ, cô ta cảm thấy không thể nào.

Đương nhiên, bây giờ nhớ lại mọi chuyện đã không còn tác dụng gì cả, bọn họ đã ly hôn, trong lời vừa rồi của Lê Văn Vân không chừa chút đường sống nào cho họ.

Mà Lê Văn Vân lúc này đã đi ra khỏi cửa.

“Reng reng reng…”
Vào lúc này, di động của anh bỗng nhiên vang lên, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, là một số điện thoại xa lạ, Lê Văn Vân giơ di động lên, ở đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói có hơi tinh nghịch: “Đoán xem tôi là ai?”
Lê Văn Vân cạn lời nói: “Là cô Đỗ Tịch Tịch!”
“Không vui, đoán ra quá nhanh.” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi nói: “Ra ngoài chơi đi!”

Trong lòng Lê Văn Vân không biết nên trả lời thế nào, anh biết tâm tư của Đỗ Tịch Tịch, cô gái này có lòng hiếu kỳ quá nặng, cô tò mò vì sao Đỗ Thương Bắc lại nghe lời mình đến vậy.

Hơn nữa, sau khi tìm hiểu, tính cách trước sau của Đỗ Tịch Tịch đã thay đổi quá lớn.

Lần đầu tiên lên sân khấu, cô ấy giống như nữ thần, còn sau khi lén tiếp xúc, nhất là sau khi cô ấy uống say…
“Chị gái à, chị không đi làm sao?” Lê Văn Vân cạn lời, nói: “Bố cô chỉ có một cô con gái là cô, cô nên ngoan ngoãn học quản lý, nếu không sau này công ty của ông không để cô quản lý đâu!”
“Anh kệ đi, tôi dẫn anh đi gặp gái xinh!” Đỗ Tịch Tịch nóng lòng nói.

“Gái xinh?” Ánh mắt Lê Văn Vân sáng lên, nói: “Gái xinh đẹp hay không không quan trọng, chủ yếu là đi chơi, gửi địa chỉ đến đây đi!”
“Xì!” Đỗ Tịch Tịch khinh miệt xì một tiếng, cúp điện thoại, ngay sau đó gửi một tin nhắn đến cho Lê Văn Vân.

Sau khi Lê Văn Vân nhận được tin tức, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ, đi ra bên ngoài.

Đương nhiên, anh đồng ý đến là còn một nguyên nhân khác, thật ra là để đảm bảo an toàn của Đỗ Tịch Tịch, dù sao bây giờ cô ấy là mục tiêu của Hồng Nguyệt.

Tổ chức Hồng Nguyệt này rất kỳ lạ, bọn họ là một tổ chức sát thủ, trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới ngầm, trong mười cái tên sẽ có ba tên là người bọn họ.

Đây là chức minh cho thực lực cực mạnh mẽ.

Nhưng mà trước nay bọn họ không nhận đơn giết người, công việc của tổ chức này là dùng mọi loại thủ đoạn, chèn ép hoặc đàm phán, ép một vài tỷ phú trên thế giới gia nhập vào tổ chức của bọn họ.

Lê Văn Vân ra ngoài, sau đó anh vẫn chọn ngồi tàu điện ngầm để đến nơi hẹn!
Đi về phía trạm tàu điện ngầm chưa được mấy bước, khóe môi Lê Văn Vân đã cong lên nụ cười, rồi xoay người như có như không liếc nhìn phía sau một lần.

Sau lưng, có hai người trẻ tuổi đang đi theo anh.


Lê Văn Vân gần như đã đoán được là ai, không phải Cao Phái thì là Trần Nghị, bây giờ trong đám người mà anh đắc tội chỉ có hai người đó sẽ làm ra chuyện này.

Anh không quá để ý, ngồi tàu điện ngầm đến nơi cần đến.

Địa điểm là một tòa nhà cao chọc trời, lúc Lê Văn Vân đến, vừa ngẩng đầu đã thấy bên trên viết bốn chữ to “Tập đoàn Cường Thịnh”!
Lê Văn Vân ngạc nhiên, không phải tập đoàn Cường Thịnh là tập đoàn của Đỗ Thương Bắc sao? Tại sao Đỗ Tịch Tịch lại gọi anh đến chơi, là đến công ty bọn họ chơi sao.

Anh có một loại xúc động muốn chùn bước.

Vào lúc này, bỗng nhiên anh chú ý trước tòa nhà có một đám người như đang sắp xếp gì đó, ngoài cửa đã có không ít người đứng vây xem.

“Ái chà, hiện trường tỏ tình à!” Lê Văn Vân kinh ngạc.

Đúng vậy, nhìn cách sắp xếp hiện trường, hiển nhiên đây là nơi tỏ tình.

Trên phần đất trống đặt một chiếc xe thể thao, xe thể thao xếp đầy hoa, bên trên còn để vô số hoa hồng không đếm xuể, hai hàng người đứng bên cạnh trong tay cầm bóng bay, phía trước còn dùng nến xếp thành hình trái tim, bên cạnh, đặt một dàn giao hưởng!
Lê Văn Vân tò mò đi đến, lúc này, di động anh vang lên, anh cầm di động nhìn thoáng qua, là Đỗ Tịch Tịch gọi đến đây, anh nghe điện thoại, nói: “Alo!”
“Alo, anh còn chưa tới à.” Đầu bên kia điện thoại, Đỗ Tịch Tịch nói.

“Tới rồi, cô bảo tôi đến công ty cô chơi? Cô đùa tôi à!” Lê Văn Vân cạn lời nói: “Nhưng mà không sao, hình như dưới lầu công ty cô có người tỏ tình!”.

ngôn tình hay
“Được rồi, tôi xuống đón anh!” Đỗ Tịch Tịch nói.

Cúp điện thoại, Lê Văn Vân lại nhìn về phía bên kia.


Ước chừng qua khoảng hai ba phút, bỗng nhiên dàn âm thanh bên cạnh vang lên tiếng nhạc.

Chợt lúc này, âm nhạc vang lên khắp toàn bộ tòa nhà, những người đứng ngoài sảnh vây xem càng lúc càng nhiều hơn.

“Lợi hại, cảnh tượng này thật là hoành tráng! Đúng là giàu có.” Trong lòng Lê Văn Vân tấm tắc khen ngợi.

Rất nhanh, ngoài cửa bỗng nhiên có một cô gái bị đẩy ra ngoài, trong lòng Lê Văn Vân rung lên, nói: “Nữ chính lên sân khấu.”
Nhưng mà khi anh nhìn qua, lập tức ngây người, người bị đẩy ra thế mà lại là Đỗ Tịch Tịch!
“Tình huống gì đây?” Trong lòng Lê Văn Vân kinh ngạc!
Lúc này gương mặt Đỗ Tịch Tịch có hơi hồng, dường như dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cô ấy cũng thấy hơi xấu hổ.

Khác với lúc đối mặt với Lê Văn Vân, lúc này cảm xúc của cô ấy giống như khi lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy cô ấy ở khách sạn Vạn Hào, vẻ mặt có hơi lạnh.

Đồng thời, đôi mắt cô ấy nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“À, có vấn đề, mình sẽ quay phim lại cho cô ấy!” Lê Văn Vân lấy di động ra, bắt đầu quay phim lại.

Anh đi về đám người phía trước, giơ di động trong tay lên, rồi bắt đầu hùa theo đám người.

Đỗ Tịch Tịch đã nhìn thấy Lê Văn Vân rất nhanh, khi vừa nhìn thấy Lê Văn Vân mang vẻ mặt hứng thú bừng bừng đứng cầm di động quay phim, cô nhịn không được mà trợn mắt.

Ngay lúc này, cửa xe bỗng nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó một thanh niên đẹp trai đeo kính râm tay cầm một bó hoa hồng vừa nhìn đã biết rất quý giá bước xuống xe.

Sau khi anh ta xuống xe, có bảy tám người trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da lập tức đi theo bên cạnh, người đứng hai bên đồng loạt thả bong bóng bay lên,
Trong tay thanh niên còn cầm microphone, âm nhạc theo đó vang lên!
Không thể không nói, khung cảnh này nhìn qua vô cùng lãng mạn, người đàn ông này vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa, hiển nhiên còn là một người có tiền!
Phần lớn các cô gái nhất định sẽ không từ chối màn tỏ tình như vậy!
Khúc nhạc vang lên, người thanh niên kia bước tới trước mặt Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Tịch Tịch đã bị khung cảnh này làm cho đỏ bừng mặt, cô ấy trừng mắt nói: “Trịnh Hòa, anh muốn làm gì, không thấy mất mặt à!”
Trịnh Hòa không để ý, anh ta ôm hoa hồng trong lòng, sau đó quỳ gối xuống, giơ cao hoa hồng lên, nói: “Làm bạn gái của anh đi!”
Khoảnh khắc khi anh ta quỳ xuống, đám người phía sau anh ta đồng loạt quỳ xuống, chắp tay trước ngực, dáng vẻ cầu nguyện.


Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, đã không biết phải nói gì cả.

Không ngờ anh lại nhận ra một người quen trong đám người, đó là Trịnh Hòa với cái mặt bầm dập!
“Đồng ý với anh ấy! Đồng ý với anh ấy!”
“Đồng ý với anh ấy đi!”
Trong đám người, một nhóm người hét lên, Lê Văn Vân cũng hét theo họ.

“Làm bạn gái anh đi!” Lúc này, Trịnh Hòa rõ ràng đã hưng phấn lên, lớn tiếng hét lên.

“Không!” Trong âm thanh hò hét, tiếng từ chối pha chút lạnh như băng của Đỗ Tịch Tịch vang lên.

Tiếng hò hét lập tức mất đi, tất cả mọi người đều nhìn Đỗ Tịch Tịch với ánh mắt khó hiểu.

Nhất là với những nữ sinh đang vây xem.

Bọn họ hận mình không thể đi lên đứng ở vị trí của Đỗ Tịch Tịch.

“Vì sao chứ?” Trịnh Hòa cau mày nói: “Anh đã theo đuổi em năm năm rồi!”
Đỗ Tịch Tịch nhàn nhạt nói: “Tôi đã có bạn trai, cho nên sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa.”
“Hừ, tôi không tin!” Trịnh Hòa nhàn nhạt nói: “Bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận em đều bị anh đuổi hết.

Sao em lại có bạn trai được.”
Lê Văn Vân kinh ngạc, cái tên này đúng là tổng giám đốc bá đạo!
Đỗ Tịch Tịch lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Anh ấy cũng có mặt ở đây!”
“Cái gì?” Trong ánh mắt Trịnh Hòa lộ ra tia rét lạnh, ngay sau đó lại cười nói: “Em lừa ai đó.”
Lúc này, Đỗ Tịch Tịch bước xuống bậc thang, bước từng bước về phía Lê Văn Vân đang quay video, sau đó nhìn về phía Trịnh Hòa nói: “Chính là anh ấy!”
Trời!
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nhìn về phía anh!.