Chiến Lang Ở Rể

Chương 2: 2: Thẻ Kim Cương






Ngân hàng Tân Hải là một ngân hàng cực kỳ thần bí của Viêm Hạ, quy mô của ngân hàng không lớn nhưng không nhận giữ tiền tiết kiệm dưới ba ngàn tỷ!
Nói cách khác, đây là một ngân hàng chỉ dành cho người giàu có!
Bởi vì tính bảo mật của ngân hàng rất tốt nên ngân hàng này đã trở thành lựa chọn của rất nhiều người có tiền.

Lê Văn Vân chạy cả một đoạn đường mới tìm được ngân hàng.

Sở dĩ phải chạy là bởi vì trên người anh không còn một đồng tiền, tiền của anh, chỉ cần công trường thanh toán một đồng, thì sẽ giao hết cho mẹ con Nguyễn Vũ Đồng.

Nhưng anh còn chưa đi được hai bước thì đã bị bảo vệ ngoài cửa cản lại, bảo vệ nhíu mày nhìn anh nói: “Ngân hàng Tân Hải không cho người không liên quan bước vào!”
Lê Văn Vân vội vàng nói: “Tôi đến kiểm tra tài sản.”
“Kiểm tra tài sản?” Bảo vệ cười như không cười nhìn anh nói: “Anh có biết đây là ngân hàng nào không? Dựa vào anh mà cũng dám đến kiểm tra tài sản?”
Làm bảo vệ ngân hàng Tân Hải, anh ta đã được nhìn thấy rất nhiều người đến ngân hàng gửi tiền tiết kiệm, hầu hết khách đến đây kiểm tra tài sản đều gọn gàng đẹp đẽ, hoặc lái siêu xe, hoặc cả người đầy hàng hiệu.

Nhưng mà Lê Văn Vân thì sao!
Anh mới ra khỏi công trường, cả người đầy bụi bẩn, tóc bết lại vì dính xi măng, mang một đôi giày thể thao rách nát, cả người trông chẳng khác nào là ăn mày cả!
Người như vậy có thể đến kiểm tra tài sản trong ngân hàng Tân Hải sao?
“Lê Văn Vân?” Vào ngay lúc này, giọng nói của một người phụ nữ bỗng nhiên vang lên từ phía sau Lê Văn Vân.

Nghe được giọng nói này, cả người Lê Văn Vân đều không kìm được mà hơi run lên.


Giọng nói này, anh rất quen thuộc.

Đây chính là vợ anh, không… là vợ cũ, là giọng nói của Nguyễn Vũ Đồng.

Anh từ từ quay đầu lại, quả nhiên, cách đó không xa, một chiếc BMW mới cứng dừng lại, sau đó một nam một nữ bước xuống xe, nữ trang điểm nhẹ, vô cùng xinh đẹp, cô ta rất tự nhiên khoác cánh tay của người đàn ông nọ.

Thoạt nhìn rất là thân mật!
Lê Văn Vân khó thở, thân thiết như vậy, không biết hai người họ đã ở bên nhau bao lâu rồi.

Mà Lê Văn Vân đã kết hôn ba năm, thậm chí còn chưa từng chạm đến đầu ngón tay của cô ta dù chỉ một lần.

“Đây là Lê Văn Vân à.” Hai người đã đi tới, người nam cười như không cười nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, trong nụ cười còn nhuốm vẻ diễu võ dương oai: “Chồng cũ của cô?”
“Trên danh nghĩa thôi.” Nguyễn Vũ Đồng bĩu môi, chán ghét nhìn thoáng qua Lê Văn Vân rồi nói: “Anh ta còn chưa chạm đến một ngón tay của em nữa, anh đừng nghĩ nhiều!”
Nói xong, cô ta nhìn Lê Văn Vân, lại nói tiếp: “Lê Văn Vân, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Cao Phái, hẳn là anh đã nghe danh.”
Đúng là Lê Văn Vân đã nghe tên người này, là công tử nhà giàu nổi tiếng ở Giang Thành!
Cao Phái cười như không cười nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, hì hì nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Vũ Đồng trong ba năm qua.”
Nguyễn Vũ Đồng bĩu môi nói: “Anh ta chăm sóc? Anh ta có thể chăm sóc gì em chứ? Cả tháng làm mệt chết đi sống lại cũng chỉ kiếm được hơn mười nghìn, còn chẳng đủ tiền em mua được một cái túi, anh tốt hơn anh ta gấp nhiều lần!”
Cô ta sỉ nhục Lê Văn Văn ngay trước mặt anh!
“Anh tới đây làm gì?” Lúc này, Nguyễn Vũ Đồng cau mày hỏi.


“Tôi đến kiểm tra tài sản.” Lê Văn Vân bình tĩnh trả lời.

“Phụt!”
Vào ngay lúc này, Cao Phái bỗng bật cười: “Kiểm tra tài sản? Anh có thể bước qua cánh cửa này sao?”
Nói xong, anh ta ngang nhiên bước thẳng vào cửa chính, tên bảo vệ đã cản Lê Văn Vân lại không hề cản anh ta, chỉ cười tủm tỉm nói: “Cậu Hàn, mới đi bên này!”
Nguyễn Vũ Đồng cũng chán ghét nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, kéo tay Cao Phái đi vào bên trong ngân hàng, vừa đi, giọng nói Cao Phái cũng theo đó truyền tới: “Vũ Đồng, tôi tặng cô BMW, lại mở cho cô tài khoản tiết kiệm năm trăm nghìn, thành ý của tôi vậy đã đủ rồi nhỉ, tối nay đừng quay về nhà cô đấy!”
“Ôi chao!” Nguyễn Vũ Đồng yêu kiều ậm ừ một tiếng…
Nhìn một màn này, nắm tay của Lê Văn Vân dần siết chặt lại!
Anh nhìn thoáng qua bảo vệ, rồi lần nữa bước vào cửa chính!
“Đứng lại!” Bảo vệ nhìn Lê Văn Vân, lập tức vung dùi cui điện trong tay ra, chỉ vào Lê Văn Vân uy hiếp nói: “Rời khỏi ngân hàng, anh không có tư cách đi vào nơi này!”
“Tôi thật sự đến đến kiểm tra tài sản.” Lê Văn Vân lặp lại lần nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, từ phía sau bọn họ vang lên một giọng nói thanh lãnh.

Lê Văn Vân quay đầu đã thấy, phía sau lưng, không biết từ khi nào đã có thêm một người phụ nữ dáng người cao gầy, mặc đồng phục, đeo kính, cô nhìn Lê Văn Vân, rồi nhìn bảo vệ, hơi nhíu mày lại.

Trước ngực cô có thẻ nhân viên, bên trên viết ba chữ Đặng Hân Hân.


“Anh ta nói muốn tới kiểm tra tài sản…” Bảo vệ chỉ vào Lê Văn Vân nói: “Tôi nghi ngờ anh ta có ý đồ gây rối, không cho anh ta đi vào!”
Đặng Hân Hân nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, trên mặt cũng tỏ vẻ đề phòng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Anh nói anh đến kiểm tra tài sản? Là tiền tiết kiệm hay là tiền trong tài khoản, hay là cái khác.”
“Kiểm tra tiền trong thẻ ngân hàng.” Lê Văn Vân thành thật nói.

Bảo vệ nói: “Giám đốc Đặng, cô nói nhảm với anh ta làm gì, với cách ăn mặc này thì không đủ khả năng kiểm tra tài sản ở ngân hàng chúng ta.”
Đặng Hân Hân lại nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Nếu như đến kiểm tra, hẳn là anh có cầm theo thẻ ngân hàng, có thể cho tôi xem được không?”
Lê Văn Vân gật đầu, anh móc tấm thẻ ngân hàng ngân hàng màu xanh thẳm trong túi ra, bởi vì dính bụi bẩn nên anh đã cố ý lau sơ trên người, nhưng ngược lại càng làm thẻ ngân hàng dính nhiều bụi hơn!
Nhưng mà lúc này, sắc mặt Đặng Hân Hân lại đột nhiên thay đổi, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng kia, giọng nói hơi run rẩy: “Kim cương… Thẻ kim cương!”
Lê Văn Vân ngẩn ra, trong lòng không khỏi nghi ngờ nói: “Thật sao? Chẳng lẽ cô gái kia không phải kẻ lừa đảo? Trước kia tôi thật sự là một người có tiền sao?”
Đặng Hân Hân thở ra một hơi, ngực cô đang không ngừng phập phồng, sau một lúc lâu, cô mới mỉm cười xinh đẹp nói với Lê Văn Vân: “Kính thưa quý khách hàng cấp Kim cương, bảo vệ mạo phạm anh là do chúng tôi phục vụ không chu đáo.

Tôi sẽ xử lý chuyện này, sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!”
Còn mặt tên bảo vệ đứng bên cạnh đã trở nên trắng bệch.

Lạch cạch!
Dùi cui điện trong tay anh ta rớt xuống sàn, cả người lắp bắp nhìn Lê Văn Vân nói: “Thưa… Quý… Quý khách hàng cấp Kim cương, tôi… Tôi…”
Tuy rằng là bảo vệ nhưng anh ta hiểu rõ người dùng thẻ kim cương đại diện cho điều gì.

Vừa rồi anh ta khăng khăng ngăn cản khách hàng, sợ rằng sẽ mất đi công việc, thậm chí theo hợp đồng bảo vệ, anh ta còn phải bồi thường một số tiền lớn!
Đặng Hân Hân không tiếp tục để ý tới anh ta, cô cười nói: “Mời đi theo tôi! Tôi sẽ tiếp đãi anh!”
Lê Văn Vân mơ hồ theo cô vào trong ngân hàng, hơn nữa còn đi thẳng qua sảnh chính của ngân hàng, vào phòng tiếp khách VIP!
Khách hàng trong ngân hàng Tân Hải không nhiều, lúc này trong đại sảnh chỉ có hai người Nguyễn Vũ Đồng và Cao Phái mà thôi, nhìn thấy Lê Văn Vân thật sự đã vào được, hơn nữa còn đi đến vị trí khách quý, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.


Hai phút sau, toàn bộ nhân viên làm việc trong ngân hàng đều chấn động, một người đang gọi điện thoại nói: “Alo, Chủ Tịch, ở ngân hàng chi nhánh chúng tôi có một khách hàng cấp bậc kim cương, xin anh đến ngân hàng ngay lập tức!”
Nguyễn Vũ Đồng và Cao Phái nhíu mày, Nguyễn Vũ Đồng nhìn nhân viên ở quầy hỏi: “Này cô, xin hỏi cấp bậc người dùng kim cương là rất cao sao?”
Nhân viên ở quầy cười ngọt ngào nói: “Trong ngân hàng chúng tôi có chế độ phân cấp, ví dụ như thẻ của anh Cao Phái đây là cấp bậc bạc, gửi tiết kiệm một trăm triệu là được, còn gửi tiết kiệm mười triệu thì sẽ được cấp bậc vàng, hơn một trăm triệu sẽ là thẻ bậc bạch kim.

Còn thẻ kim cương rất ít được phát ra, từ khi ngân hàng thành lập đến nay, hình như chỉ có chín tấm thẻ kim cương được phát hành!”1
“Cái gì!” Nguyễn Vũ Đồng ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn về phía ghế khách quý!
Lê Văn Vân, ngoại trừ cơ thể có phần mạnh mẽ thì chẳng còn gì khác, thế mà có được tấm thẻ kim cương?”
“Không thể nào?” Nguyễn Vũ Đồng nói với nhân viên trong quầy: “Người kia là chồng cũ của tôi, anh ta là loại người gì tôi biết rõ.

Anh ta chỉ mà một công nhân, chẳng có chút bản lĩnh nào, các cô đừng bị anh ta lừa!”.

Truyện Teen Hay
Nhân viên ở quầy cười nói: “Việc này không phải việc chúng tôi có thể nhúng tay.

Chủ tịch của chúng tôi đang trên đường đến đây, anh ta sẽ tự mình tiếp đón.”
“Được rồi Vũ Đồng, cô biết anh ta là loại người gì là được.” Cao Phái khinh thường nhìn Lê Văn Vân trong phòng VIP, nói: “Chúng ta không cần phải xen vào chuyện của anh ta, đừng để anh ta quấy rầy cuộc hẹn hò của chúng ta!”
Nguyễn Vũ Đồng ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi còn nói với nhân viên ở quầy: “Các cô phải điều tra cho kỹ, rất có thể tên Lê Văn Vân này là kẻ lừa đảo, các cô nhất định không được để anh ta lừa!”

Mà một bên khác, Lê Văn Vân đang ngồi trên một cái sô pha vô cùng thoải mái, trước mặt anh là một cái máy tính bảng do Đặng Hân Hân mới vừa đưa đến, nói: “Anh nhập mật mã lên đây là có thể kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng!”
Lê Văn Vân thở ra một hơi, anh nhập ngày sinh nhật trên chứng minh thư vào!
Ngay sau đó, màn hình trước mặt anh hơi biến động một chút, một dãy số thật dài đập ngay vào mắt anh!.