Chiến Lang Ở Rể

Chương 194: 194: Anh Đang Cười Nhạo Tôi






Sau khi bọn họ nhìn thấy mấy người Lê Văn Vân, Vương Ý liền cười âm hiểm một cái, sau đó nói vài câu gì đó với người đàn ông ngồi đối diện với anh ta.

Trên mặt người đàn ông kia lộ ra ánh nhìn có chút hứng thú, ánh mắt không hề kiêng kị quét một lượt qua người Lâm Nhã sau đó hài lòng gật đầu, đứng lên, đi về phía nhóm người Lê Văn Vân đang ngồi ở bên này.

Mãi đến khi đi đến bên bàn của nhóm Lê Văn Vân, người đàn ông đó mới cười tủm tỉm móc điện thoại ra, nói với Lâm Nhã: “Mỹ nữ, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
Ở bên cạnh Lâm Nhã, Phó Linh và Trần Thiên đều cau chặt mày.

“Không biết quý cô có thể cho phép tôi có cơ hội được thanh toán hay không?” Người đàn ông lại nói tiếp.

Không đợi Lâm Nhã đáp lời, Vương Ý liền cười lạnh một tiếng nói: “Mấy người các người đừng có không biết điều, tôi nói cho mấy người biết, người trước mặt mấy người chính là thiếu gia nhà họ Quách tập đoàn Phong Vận - Quách Chấn!”
Nhà họ Quách?
Thần sắc của Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Dù cái tên này anh chưa từng nghe thấy nhưng tập đoàn Phong Vận thì anh có biết.

Trước đó Hoàng Gia Gia đã nhắc đến với anh, Quách Vĩ Thịnh nhà họ Quách với Hoàng Gia Gia cùng được xưng là bốn cậu chủ Yến Kinh.

Chỉ không biết là trong nhà họ Quách, Quách Chấn này với Quách Vĩ Thịnh, địa vị của ai cao hơn một chút.

Lâm Nhã nhất thời hình như mất chủ kiến, hơi không biết nên làm như thế nào, cô ta liền nhìn Lê Văn Vân.

Quách Chấn lại cười nói: “Đương nhiên lần đầu gặp mặt đã lập tức muốn mời cô ăn cơm thì quả thật có chút đường đột, không bằng chúng ta kết bạn Wechat trước, được không?”
Vương Ý vội vàng nói: “Lâm Nhã, cô làm cái gì vậy.

Rút điện thoại ra đi, cậu Quách đây mốn thêm Wechat với cô, là để mắt đến cô rồi đó biết không?”

Lê Văn Vân xoa xoa mũi, nhìn Vương Ý một cái rồi nói: “Anh là con chó bên chân anh ta à? Cứ ở đây sủa gâu gâu gâu vậy!”1
Vương Ý sửng sốt một chút, sau đó mắt Quách Chấn cũng hơi híp lại, nhìn Lê Văn Vân đầy hứng thú, hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
Lê Văn Vân xoa xoa mũi.

Lúc này Vương Ý mới nói: “Lê Văn Vân, cậu đừng có mà giả vờ.

Không phải là cậu có quan hệ với người nhà họ Vương sao? Vẫn may là tên ngu họ Bành nghe theo khai trừ tôi và cậu tôi rồi.

Bây giờ chúng tôi đều đến làm việc cho tập đoàn Phong Vận rồi.”
Anh ta nói câu này, trong mắt vẫn còn mang theo một tia đắc ý.

Quả thật đế quốc thương nghiệp siêu cấp như tập đoàn Phong Vận mà so với Trí Đạt thật sự không phải chỉ vượt hơn một cấp bậc.

“Khá thân thiết với nhà họ Vương à.” Quách Chấn nhìn Lê Văn Vân, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc: “Quen biết Vương Hàn Lâm không?”
Cái tên này Lê Văn Vân đã từng nghe thấy, cũng là một trong bốn cậu chủ Yến Kinh.

Nhưng Lê Văn Vân vẫn chưa từng gặp, anh nhún vai nói: “Không quen.”
“Phụt, haha!” Quách Chấn bật cười một tiếng, nói: “Nghe nói anh đem được việc kinh doanh của nhà họ Vương đến tập đoàn Trí Đạt, sau đó mới khiến hai người Vương Ý và Phùng Kính bị khai trừ, kết quả ngay cả Vương Hàn Lâm anh cũng không biết?”
Nói xong, anh ta lại cười khẩy nói: “Chỗ này không có chuyện của anh, tôi và cô gái này từ từ nói chuyện.”
Nói rồi anh ta căn bản không thèm để ý đến Lê Văn Vân nữa, quay lại nhìn Lâm Nhã nói: “Mỹ nữ, em nghe chúng tôi nói chuyện chắc cũng biết được thân phận của tôi rồi, vì vậy thêm bạn Wechat đi.”
Lâm Nhã mím môi, sau đó lắc đầu trả lời: “Xin lỗi, không cần đâu.”
Quách Chấn nháy mắt sửng sốt!
Anh ta dường như không ngờ được Lâm Nhã lại từ chối mình.

Trên thực tế, ở Yến Kinh, sau khi anh ta nói ra thân phận của mình, trong việc đi thêm bạn Wechat với con gái, anh ta trước giờ chưa bao giờ thất bại.


Ở bên cạnh, hai người Trần Thiên và Phó Linh đều không nói chuyện, rõ ràng là có hơi kiêng kị và sợ hãi Quách Chấn.

Còn Lê Văn Vân nghe thấy lời của Lâm Nhã nói, khóe miệng không nhịn được vẽ lên một nụ cười.

Nụ cười này đúng lúc bị Quách Chấn bắt được.

Anh ta đột nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Anh đang cười nhạo tôi?”
“Nào có.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói.

“Anh đang cười nhạo tôi!” Quách Chấn thẹn quá hóa giận.

Đúng vậy, lời từ chối của Lâm Nhã đã khiến anh ta không còn mặt mũi, lại nhìn thấy nụ cười của Lê Văn Vân càng làm anh ta tức giận không chịu được.

Nghe thấy lời của anh ta, Lê Văn Vân khẽ nhún vai nói: “Được thôi, thì tôi đang cười nhạo anh.”
“Anh…” Quách Chấn bị câu này của Lê Văn Vân càng chọc tức hơn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân, sau đó nhìn xung quanh một lượt, cũng không ra tay mà chỉ cắn răng nghiến lợi nói: “Được lắm, Lê Văn Vân đúng không? Lê Văn Vân tập đoàn Trí Đạt đúng không? Tôi nhớ kỹ anh rồi, ngày mai ông đây sẽ cho mày thất nghiệp!”
“Uầy.” Lê Văn Vân lại nhún vai nói: “Anh cứ tùy ý.”
Vương Ý cười trên nỗi đau của người khác, nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, cậu xong đời rồi.”
Quách Chấn trừng mắt nhìn Vương Ý một cái, giống như cảm thấy hơi mất mặt, lạnh giọng quát một tiếng: “Chúng ta đi!”
Nói xong, anh ta đi ra ngoài trước.

Đợi bọn họ đi rồi Lâm Nhã mới thở phào một hơi, cô ta vỗ vỗ lồng ngực mình, sau đó lại hơi lo lắng nhìn Lê Văn Vân.


Ở bên cạnh, Trần Thiên nhíu mày, nhìn Lê Văn Vân nói: “Thật ra cũng không cần làm vậy, cho anh ta cái Wechat, đơn giản cứ thế là xong chuyện rồi, không cần thiết phải sứt đầu mẻ trán với anh ta.

Thế lực của nhà họ Quách ở Yến Kinh quá lớn, anh không cần phải cố cứng, lấy trứng chọi đá như vậy!”
Lê Văn Vân đá lông mày nhìn anh ta, cười nhẹ, không nói gì.

Vừa rồi lúc Quách Chấn đến đây, cái tên này một quả rắm cũng không dám đánh, đến bây giờ lại ở đây nói mấy lời mát mẻ.

Không phải kẻ ngu thì là người xấu.

Là ngu, thì Lê Văn Vân cũng vẫn khôn hơn, còn nếu như là xấu, vậy có lẽ là tên này không muốn mình quá gần gũi với Lâm Nhã?
Phó Linh cũng nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh vẫn nên cẩn thận một chút nhé.

Tập đoàn Phong Vận là công ty đứng đầu trong các doanh nghiệp trên thế giới đó.

Anh…”
“Không sao đâu.” Lê Văn Vân cười nói.

Trần Thiên nhìn Lê Văn Vân, tự nói một mình: “Làm bộ làm tịch.”
Vào lúc này những món ăn mà bọn họ gọi đều đã lần lượt được bưng lên, Lê Văn Vân bày bộ dạng chẳng để chuyện kia vào đâu khiến cho hai người Lâm Nhã và Phó Linh cũng thả lỏng hơn.

Phó Linh là một cô gái cực kỳ sôi nổi, dưới sự khuấy động không khí của cô, bầu không khí lại trở nên dễ chịu.

Còn Trần Thiên cũng khôi phục bộ dạng kiệm lời lúc trước, tự ăn phần mình, chỉ thỉnh thoảng mới nói một hai câu, đều là mấy câu kiểu dở dở ương ương, âm dương quái khí.

Cái người này rõ ràng là một “Lão âm Dương” rồi.

Chẳng qua là vì không muốn để Lâm Nhã khó xử, anh ta cũng không nói thẳng ra, Lê Văn Vân cũng không nói gì.

...!
Cùng lúc đó, Yến Kinh, số 69 đường Hoa Tây.


Đường Hoa Tây là thiên đường của người giàu, đây là khu biệt thự.

Hơn nữa là khu toàn biệt thự đơn lập, mỗi một biệt thự đều có diện tích tương đối lớn, là khu hào môn chân chính!
Ở cái nơi tấc đất tấc vàng như Yến Linh, biệt thự ở đây mỗi căn chắc hẳn phải mấy chục tỷ mới có thể mua được!
Lúc này, bên trong căn biệt thự số 69 đường Hoa Tây, trong phòng ăn, bên bàn ăn dài lớn có bốn người đang ngồi.

Vương Giai Kỳ và Lâm Bình ngồi ở phía trên, ngoài ra còn có một đôi vợ chồng trung niên.

Đó chính là bố mẹ của Vương Giai Kỳ - Vương Húc và mẹ cô Tôn Diễm.

Vương Giai Kỳ vừa ăn, vừa hỏi: “Sao anh con lại không về thế ạ?”
Vương Húc nhìn cô rồi nói: “Không cần để ý anh con, nó ở ngoài cũng quen rồi.”
Sau đó hai vợ chồng ông nhìn nhau một cái, Vương Húc đặt đũa trên tay xuống hỏi cô: “Giai Kỳ, bố hỏi con chuyện này.”
“Bố, bố cứ nói đi ạ.” Vương Giai Kỳ liền trả lời.

“Lê Văn Vân và con có quan hệ gì vậy?” Vương Húc hỏi.

Lúc Vương Giai Kỳ nghe thấy ba chữ “Lê Văn Vân”, trong ánh mắt bỗng dưng loáng lên một tia sáng, tia sáng này nhanh chóng bị hai vợ chồng Vương Húc bắt được.

Tuy nhiên hai người họ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ cười đáp: “Lê Văn Vân vốn là bạn của Trần Hi, mà Trần Hi chắc bố mẹ cũng biết rồi ạ, cậu ấy là bạn thân của con, lúc trước đã từng đến nhà mình chơi rồi.

Sau đó cứ thế quen thôi ạ.

Dù sao đó cũng là một người cực kỳ thú vị, chỉ không ngờ anh ấy đến Yến Kinh làm việc rồi.”
Nghe thấy Vương Giai Kỳ trả lời, trong giọng nói còn có một cảm giác vui vẻ khiến cho sắc mặt hai vợ chồng Vương Húc đều hơi thay đổi..