Chiến Lang Ở Rể

Chương 164: 164: Cảnh Cáo






Lê Văn Vân đấm thẳng một cú vào bụng dưới của người đàn ông cường tráng kia, lập tức khiến người đàn ông cường tráng kia phải trợn tròn mắt, sau đó hai mắt bắt đầu ứ đầy tia máu.

"Bụp."
Phía sau lưng của anh ta giống như bị một viên đạn bắn xuyên qua, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một cái lỗ thủng.

"Phụt."
Cùng lúc đó, máu tươi trong miệng bắt đầu chảy ra ngoài.

"Phịch."
Ngay sau đó, đột nhiên anh ta ngã khuỵu xuống đất với hai mắt đỏ bừng, xụi lơ nằm rạp trên mặt đất.

Hai người phụ nữ ở bên ngoài lúc này hoàn toàn đờ đẫn.

Chỉ mới qua mấy giây thôi mà, đây là khái niệm gì vậy chứ?
Trong số ba người bọn họ thì người đàn ông này là người có sức chiến đấu mạnh nhất, hai người bọn họ chỉ đứng ở phía sau, ở Hồng Nguyệt, người đàn ông cường tráng này đã tương đương với cấp bậc kim bài sát thủ rồi.

Trình độ thế này ở thế giới ngầm cũng có thể coi là cao thủ số một số hai, nhưng ở trước mặt của Lê Văn Vân thì lại nằm gục trên mặt đất chỉ với một đấm.

Chuyện quan trọng nhất là quá trình này không hề gây ra chấn động gì, mà chỉ tung ra một đấm mà thôi.

Tuy người đàn ông cường tráng không văng ra xa mấy mét, nhưng càng không bay ra ngoài thì càng chứng tỏ sự kinh khủng của Lê Văn Vân, điều đó chứng tỏ khả năng khống chế sức mạnh của Lê Văn Vân đỉnh tới mức nào.


Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này trong đầu bọn họ hiện lên cùng một ý tưởng.

"Chạy."
Đương nhiên là Lê Văn Vân sẽ không cho bọn họ cơ hội đó, Vương Giai Kỳ nhìn thấy cây gậy được vung lên thì nhịn không được lập tức nhắm nghiền mắt lại, thế nhưng tiếng kêu la thảm thiết trong tưởng tượng của cô ta không hề vang lên, cô chỉ nghe thấy tiếng lộp bộp một tiếng nên miễn cưỡng mở mắt ra.

Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt khiến cô ta cũng phải thừ người ra, chỉ thấy người đàn ông cường tráng ngã xuống đất trơ mắt nhìn Lê Văn Vân lao ra, ngay sau đó đuổi kịp hai người phụ nữ đang muốn trốn chạy ở đằng xa, anh nắm áo của hai người bọn họ lại rồi bất ngờ quăng ra phía sau.

Hai người ngã xuống đất gần như cùng một lúc, chưa kịp đứng dậy thì Lê Văn Vân đã giật lấy con dao găm trên tay họ, dùng hai con dao găm đó kề vào cổ bọn họ.

“Đừng nhúc nhích.” Lê Văn Vân lười biếng nói.

Vương Giai Kỳ nhìn thấy cảnh này thì hết sức kinh ngạc, bản thân cô ta cũng coi như cao thủ trong đám người bình thường, khi nhìn Lê Văn Vân đánh nhau cũng đã đoán được Lê Văn Vân rất lợi hại, không những lợi hại hơn mình rất rất nhiều mà e rằng còn lợi hại hơn một chút so với những người được gia đình phái đến bảo vệ cô ta nữa.

“Ít nhất cũng phải ở bậc đỉnh cấp.” Cô ta thì thầm trong lòng.

“Đừng có ngẩn ra đó nữa, qua đây giúp một tay đi.” Lê Văn Vân vừa cười vừa nói về phía cô ta.

Lúc này Vương Giai Kỳ mới kịp phản ứng nhanh chóng nhích lại gần, Lê Văn Vân đưa cho cô ta một con dao găm rồi nói: "Cô cầm cái này đi, tôi gọi điện thoại cho người đến xử lý xử lý một chút."
Nói xong, anh móc điện thoại ra gọi cho Phạm Nhược Tuyết nói sơ qua tình hình: "Tầng một của nhà để xe dưới tầng ngầm, ba người đã ra tay với Vương Giai Kỳ đã bị tôi chế ngự rồi, cô nhanh chóng thu xếp cho ổn thỏa đi."
Vương Giai Kỳ thấy Lê Văn Vân gọi điện thoại thì trong đầu lóe lên một suy nghĩ, sau đó nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh là...!Người Gác Đêm."

Rõ ràng Vương Giai Kỳ đã biết đến sự tồn tại của Người Gác Đêm, hơn nữa cũng biết Người Gác Đêm đang âm thầm bảo vệ cô ta, cho nên lúc nhìn thấy Lê Văn Vân gọi điện thoại cũng không khó để đoán ra.

Lê Văn Vân vừa cười vừa nói với cô ta: "Suỵt, đừng nói với bất cứ ai về chuyện này."
Vương Giai Kỳ ngây người nhìn Lê Văn Vân, sau đó trong mắt thoáng hiện lên một tia phấn khích.

Trong khoảnh khắc nghe tin Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, sắc mặt của hai người ở dưới đất điên cuồng thay đổi, một người trong số đó vội vàng nói: "Chúng tôi biết sai rồi, cầu xin hai người thả chúng tôi đi mà? Chúng tôi bị ép buộc nên không còn cách nào khác, ngày thường chúng tôi đều sinh hoạt ở trong thành phố này, nếu lần này chúng tôi không đến bắt cóc cô ấy thì chúng tôi sẽ bị giết...!"
“Tôi tin cô thì tôi là một con quỷ.” Lê Văn Vân bĩu môi, căn bản không để ý tới lời của hai người bọn họ.

Hai phút sau, bóng dáng của Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U xuất hiện ở nhà để xe dưới tầng hầm, lúc nhìn thấy ba người họ Phạm Nhược Tuyết hỏi: "Người đến từ Hồng Nguyệt sao?"
"Không biết, những chỗ có thể nhìn đã kiểm tra qua một lượt nhưng vẫn không thấy ký hiệu của Hồng Nguyệt, tôi không tiện tháo cởi đồ bọn họ ra mà kiểm tại chỗ được." Lê Văn Vân vội ho khan một cái rồi nói.

Phạm Nhược Tuyết đỏ mặt, cô nhìn thoáng qua Vương Giai Kỳ rồi nói: "Anh đưa cô ấy trở về trước đi, ở đây cứ giao cho tôi và Tiểu U.

Ngày mai cô ấy phải trở về Yến Kinh rồi, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì vào thời điểm này."
Lê Văn Vân gật đầu, anh ném con dao găm cho Phạm Nhược Tuyết, sau đó đứng dậy nhìn về phía Vương Giai Kỳ rồi nói: "Đi thôi."
Vương Giai Kỳ đi theo Lê Văn Vân bước vào thang máy, khi không gian chỉ còn lại hai người thì trong mắt cô ta toát lên phấn khích, cô ta vội vàng hỏi: "Lần trước lúc anh làm người mẫu cho chúng tôi tôi đã cảm thấy anh không phải người bình thường rồi, tôi biết anh nhất định có thân phận ngầm gì đó nhưng anh lại không chịu thừa nhận, cuối cùng anh cũng để lộ chân tướng rồi nha."
Lê Văn Vân nói không nên lời: "Em gái, tôi vừa mới cứu cô một mạng đấy."
"Hừ, trước đây anh toàn gạt tôi thôi.

Nhưng mà tôi cũng biết Người Gác Đêm các anh đều rất khiêm tốn, riêng tôi thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ ra đâu, kể cả người nhà của tôi cũng vậy." Vương Giai Kỳ tràn đầy vẻ phấn khích hỏi: "Anh là Người Gác Đêm số mấy vậy? Tôi thấy anh lợi hại như vậy, chắc hẳn đã là một cao thủ đỉnh cấp, ít nhất nằm trong top năm mươi của bảng xếp hạng."

"Cô biết khá rõ về Người Gác Đêm nhỉ?" Lê Văn Vân hỏi cô ta với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Đương nhiên rồi, ước mơ của tôi là được gia nhập Người Gác Đêm mà.

Mặc đồng phục trên người, đeo song đao trên lưng, ra tay trừ gian diệt ác bảo vệ hòa bình của thế giới này, cực ngầu luôn." Vương Giai Kỳ nói tiếp: "Nhưng đáng tiếc...!người trong nhà không muốn để tôi đi."
Lê Văn Vân thầm nghĩ trong lòng, nhà họ Vương này cũng coi như một gia đình giàu có chân chính đang ở ẩn.

Xét từ một góc độ nào đó thì bọn họ cũng thuộc về thế giới ngầm, họ có võ đạo được lưu truyền riêng cho mình, con cháu trong nhà đều có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ hòa bình ở trong này thành phố này, quả thực không cần phải để con gái mình mạo hiểm trở thành Người Gác Đêm.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết số của anh là bao nhiêu đấy.” Vương Giai Kỳ hỏi.

"Tôi...!không có số thứ tự." Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói.

“Xì, không muốn nói thì thôi, còn gạt tôi làm gì chứ.” Vương Giai Kỳ trừng mắt nhìn anh.

Đúng lúc này thang máy đã lên đến, Vương Giai Kỳ hừ một tiếng rồi chạy ra ngoài nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không hỏi nữa, tôi biết quy tắc của Người Gác Đêm các anh mà.

Cô ta vừa nói xong thì đã chạy ra ngoài.

Lê Văn Vân đi theo cô ta tới trước cửa, trong lúc Vương Giai Kỳ mở cửa thì Lê Văn Vân suy nghĩ một chút, trước khi người bảo vệ của Vương Giai Kỳ đến, anh quyết định sẽ ở lại bên cạnh ta để tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Lê Văn Vân đi theo cô ta vào phòng, Vương Giai Kỳ rất tò mò nên gặng hỏi Lê Văn Vân vể những chuyện cả Người Gác Đêm, vì cô ta đã biết một số chuyện nên Lê Văn Vân cũng chọn ra một vài thứ có thể nói mà huyên thuyên với cô ta một lát, chuyện này khiến cho hai mắt của Vương Giai Kỳ đều sáng lên.

Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trung niên từ Haidilao lúc trước bước vào phòng, lúc nhìn thấy Vương Giai Kỳ và Lê Văn Vân ngồi chung một chỗ thì hơi ngẩn người, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo nhìn về phía Lê Văn Vân.


“Chú.” Vương Giai Kỳ nhìn thấy người đàn ông trung niên thì lên tiếng gọi: “Chú Lâm, đây là người hàng xóm mà lúc trước cháu đã từng nhắc tới với chú Lê Văn Vân, Lê Văn Vân, đây là chú của tôi, Lâm Bình.”
“Chào chú.” Người đàn ông trung niên nhàn nhạt liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó nhíu mày nói: “Giai Kỳ, đừng tùy tiện đưa con trai về nhà, bố mẹ cháu mà biết la cháu đấy."
“Được rồi, cháu biết rồi mà.” Vương Giai Kỳ chu chu mỏ nói.

Có lẽ là sợ Lâm Bình sẽ lo lắng nên cô ta không nói chuyện mình bị tập kích, tất nhiên cũng không nói tới chuyện Người Gác Đêm Lê Văn Vân.

Lúc nãy khi còn ở trong nhà xe dưới tầng hầm, vào lúc đối mặt với nguy hiểm cô ta đã sẵn sàng hy sinh bản thân để tranh thủ thời gian cho Lê Văn Vân chạy trốn, bởi vậy thiện cảm của Lê Văn Vân đối với cô ta cũng tăng lên rất nhiều.

Anh đứng dậy cười nói: "Vậy tôi về trước đây, chúc hành trình ngày mai của cô sẽ thuận buồm xuôi gió."
Vương Giai Kỳ gật đầu nói: "Sau này nếu anh có đến Yến Kinh chơi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh."
“Được thôi.” Lê Văn Vân mỉm cười.

Vẻ mặt của Lâm Bình giống như bộ bài tây không hề có chút biểu cảm gì, ông ta vừa nhìn Lê Văn Vân vừa nói: "Để tôi tiễn cậu."
Lê Văn Vân cũng không từ chối, gật đầu nói: "Được."
Sau khi rời khỏi phòng, Lâm Bình trực tiếp tiễn Lê Văn Vân đến cửa thang máy, sau đó mới bình tĩnh lên tiếng: "Những lời Giai Kỳ vừa nói cậu chỉ cần nghe qua là được rồi, đừng để ở trong lòng."
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, liếc mắt nhìn ông ta rồi nói: "Không biết ông đang nhắc đến câu nào?"
“Tất cả.” Lâm Bình nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó nói: “Anh bạn trẻ, gần đây lúc ở nhà Giai Kỳ đã nhắc đến cậu rất nhiều lần, nhưng tôi hy vọng cậu có thể biết mình là ai, cũng nên hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Giai Kỳ, đừng ôm ảo tưởng về Giai Kỳ nữa.

Cậu thích con bé thì cứ giữ trong lòng là được, nếu cậu chờ con bé thích cậu thì chỉ làm lỡ thời gian của cậu, hơn nữa cũng sẽ làm hại bản thân mình mà thôi."
"Ding Dong."
Lúc này thang máy đã lên tới, Lê Văn Vân sờ sờ mũi đứng ở bên trong thang máy.

Anh không đáp lời câu nói của Lâm Bình, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Bình khiến anh phải bật cười, cửa thang máy từ từ đóng lại..