Chiến Lang Ở Rể

Chương 156: 156: Hẹn Với Diệp Mộng






Trong biệt thự, con ngươi Shawn Dempsey co rút.

Trong nháy mắt, Lê Văn Vân đã xuất Phá Không ra.

Anh lười nói nhảm với người này, giơ đao đã chém, anh muốn làm thịt người này, sau đó sẽ làm thịt cái tên trên lầu kia!
“Số 0, mày là số 0!” Shawn Dempsey biến sắc.

Ly rượu rơi xuống đất, hét to: “Ông Lâm, cứu tôi!”
“Ầm!”
Trên lầu bỗng truyền đến tiếng nổ, âm thanh cửa sổ bị phá vang lên, người trên lầu trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, sau đó… Lê Văn Vân nghe thấy tiếng người trên lầu đang rời đi.

Đúng vậy, lúc ông ta nghe Shawn Dempsey nói ra hai chữ số 0, ông ta thậm chí không động thủ, mà trước hết quyết định chạy trốn.

Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi đổi, anh nhìn Shawn Dempsey.

“Mày không thể giết tao.” Vẻ mặt Shawn Dempsey thay đổi, nói: “Ông nội tao là một trong những người đứng đầu gia tộc Dempsey.

Mày giết tao sẽ dẫn đến Người Gác Đêm nội loạn!”
“Chứng cớ đâu?” Lê Văn Vân nhàn nhạt nhìn anh ta: “Ba năm trước, các người không để lại chứng cứ, hôm nay, các người lấy đâu ra được cái gọi là chứng cứ chứ? Dám ra tay với số 2, hại chết Đường Đường, mày chết cũng không hết tội.”
Shawn Dempsey đờ đẫn, anh ta không ngờ Lê Văn Vân sẽ nói vậy.

“Thêm nữa, rất nhanh tao sẽ đưa ông già kia của mày đến gặp mày thôi.” Lê Văn Vân cười lạnh một tiếng.


Đồng thời nâng tay đảo một cái, ánh đao lóe lên, đầu Shawn Dempsey lập tức rơi xuống đất, trên mặt anh ta còn đầy vẻ khó tin.

“Cô xử lý người, tôi đuổi theo đám đó!” Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói: “Người kia mới là đầu sỏ đánh số 2 bị thương, cô ở bên này xử lý sạch sẽ một chút.”
“Yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp.” Phạm Nhược Tuyết nhẹ giọng đáp.

Lê Văn Vân cũng không nói nhiều nữa, anh vọt ra từ biệt thự, men theo phương hướng người kia chạy trốn mà đuổi theo.

Trong màn đêm tối mịt, tốc độ của Lê Văn Vân rất nhanh, giống hệt một con báo săn đêm, nhanh chóng đuổi theo dấu vết con mồi.

“Hửm?”
Đuổi theo một hồi, Lê Văn Vân dừng bước, chân mày cau lại.

Khí tức người kia bỗng dưng biến mất không thấy đâu.

“Mẹ nó!” Lê Văn Vân mắng một câu, sau đó từ từ trở về biệt thự, đến cửa biệt thự, Phạm Nhược Tuyết đã đi từ trong ra, thấy Lê Văn Vân, cô hỏi: “Đã giải quyết rồi sao?”
“Mất dấu rồi, người này đúng là cao thủ, hơn nữa lại cực kỳ giỏi việc đào tẩu, chờ lát nữa cô tra một chút, cao thủ họ Lâm có mấy người.” Lê Văn Vân nói.

“Đã rõ.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Chỗ này tôi đã xử lý thành vụ ám sát.

Bọn họ chắc chắn sẽ không nhìn ra sơ hở gì.”
Nói đến đây, cô nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Anh ta đã chết, bên gia tộc Dempsey, chúng ta không thể tùy tiện động vào, rời khỏi Người Gác Đêm thì chúng ta muốn trả thù rất khó khăn.

Chỉ bằng anh, tôi và số 2, ba người chúng ta đi chỉ có thể chịu chết thôi.”
Lê Văn Vân nhíu chặt mày.


“Chúng ta trước hết lên xe trở về đi.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Những chuyện khác cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Lê Văn Vân gật đầu đồng ý, cũng không nói gì thêm.

Mối thù này mà bị lôi ra, dính líu đến người bên trên, lúc đó không phải cứ thực lực cường đại là có thể giải quyết.

Cho dù phải đi Châu u, Lê Văn Vân cũng chỉ có thể chọn con đường ám sát này.

Sau khi lên xe, Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Trước tiên đừng nói với ông bà già nhà tôi biết chuyện này, tôi tạm thời sẽ ở lại thành phố, tiếp tục phối hợp với nhiệm vụ của các cô, mối thù của Đường Đường, tôi sẽ từ từ báo.”
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, nói: “Được.”
Rất nhanh bọn họ đã đến hầm giữ xe, sau khi dừng xe, Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh thay quần áo trước đi, sau đó lại xuống.”
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, nói: “Nếu không thì cô thay trước đi, tôi che giúp cô.

Nhỡ có tên trộm đáng chết nào đó nhìn trộm cô tôi sẽ vặn đầu nó xuống.”
Mặt Phạm Nhược Tuyết khẽ co rút, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Vậy anh có thay hay không?”
“Thay! Tôi thay trước được chưa?” Lê Văn Vân ho khan nói: “Cô không được nhìn lén đấy.”
“Trên người anh có chỗ nào mà tôi chưa thấy hả?” Phạm Nhược Tuyết hỏi ngược lại.

Câu hỏi này khiến Lê Văn Vân cảm thấy lúng túng.

Lúc ở Người Gác Đêm, khi anh bị thương thì đều do Phạm Nhược Tuyết chữa trị, trên người anh quả thật là chỗ nào cũng đã bị Phạm Nhược Tuyết sờ qua hết rồi.

Lê Văn Vân chạy đến phía sau, vừa thay đồ vừa nói: “Haiz, nhìn cũng nhìn rồi, vậy mà không chịu trách nhiệm với tôi…”

Nhìn vẻ mặt ngày càng lạnh của Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân không dám hé miệng nói tiếp.

Anh thay xong quần áo, nhảy từ trên xe xuống, chờ sau khi Phạm Nhược Tuyết thay xong hai người mới đi lên lầu.

Sau khi dọn dẹp đơn giản, Lê Văn Vân trở lại phòng bệnh.

Thấy Lê Văn Vân đi vào, Hoàng Thi Kỳ vội hỏi: “Sao rồi?”
“Shawn Dempsey đã bị tôi chém chết, người động thủ với cô đã trốn thoát, tôi đuổi không kịp.” Lê Văn Vân nói: “Có điều Shawn Dempsey gọi anh ta là ông Lâm, chắc không phải là Giản Hưng.”
Nghe được Shawn Dempsey đã chết, hốc mắt Hoàng Thi Kỳ lại nóng lên.

“Thi Kỳ, những chuyện này cô không cần giấu tôi.” Lê Văn Vân nắm tay cô ta nói: “Cô dưỡng bệnh cho thật tốt, chờ khi cô khỏe rồi, chúng ta cùng đối mặt với mọi chuyện, cùng trả thù bọn họ!”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết nói chuyện với cô ta được một hồi thì Hoàng Thi Kỳ thiếp dần đi.

Đến tận khi cô ta ngủ say, Lê Văn Vân, Phạm Nhược Tuyết, Lý Tiểu U mới đi ra khỏi phòng bệnh.

Chào tạm biệt hai người, Lê Văn Vân về phòng rửa mặt rồi nằm lên giường.

Mới vừa nằm xuống không bao lâu, điện thoại anh lại vang lên, anh cầm lên nhìn qua, là Diệp Mộng gọi đến.

Lê Văn Vân ngẩn người, nhận điện thoại: “Alo, đã trễ thế vẫn chưa ngủ à?”
“Em gửi cho anh nhiều tin nhắn như vậy mà anh cũng không trả lời.” Diệp Mộng nói: “Anh đang giận em à?”
“Giận? Anh giận em làm gì?” Lê Văn Vân nói: “Hôm nay anh bận nhiều chuyện nên không cầm đến di động.”
“À! Em còn tưởng anh giận em vì chuyện nhà em đối đầu với anh lúc trước chứ.” Diệp Mộng nói đến đây, lại thở dài một tiếng, nói tiếp: “Lê Văn Vân, trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
“Được.” Lê Văn Vân đồng ý nói: “Cũng nên ăn mừng một dịp, em gọi bọn Đỗ Tịch Tịch đi, anh mời!”
“Ý em là, chỉ em và anh cùng nhau ăn cơm thôi, em muốn nói chuyện với anh.” Diệp Mộng do dự nói.

Lê Văn Vân cười ha ha, sau cùng vẫn đồng ý nói: “Được!”
“Vậy trưa mai gặp ở nhà hàng Vinh Hoa nhé!” Diệp Mộng nói xong liền cúp điện thoại.


Lê Văn Vân cũng không nghĩ nhiều, tắt điện thoại, nằm trên giường suy nghĩ chút rồi ngủ mất.

Anh ngủ thẳng đến giữa trưa mười hai giờ hôm sau mới từ từ bò dậy.

Từ khi về nhà, mỗi sáng anh đều bị Lê Cảnh An gọi dậy, đã lâu rồi anh cũng chưa được ngủ thoải mái như thế.

Ra khỏi phòng, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đã ngồi trên sofa, sau khi thấy Lê Văn Vân, Phạm Nhược Tuyết nói: “Bữa sáng của anh để trên bàn, tự ăn đi.”
“Có người hẹn tôi ăn đại tiệc.” Lê Văn Vân cười hắc hắc: “Tôi phải chừa bụng trống mà ăn chứ.”
Phạm Nhược Tuyết phớt lờ anh, hừ một tiếng, sau đó lại mở miệng: “Mau chóng xử lý chuyện bên này xong đi, chúng ta còn phải đi Lâm Hải nữa.”1
“Hả?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Nhà họ Vương cảm thấy Lâm Hải không an toàn, dự định đưa Vương Giai Kỳ về Yến Kinh, chúng ta cũng phải qua xem một chút.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Mắt Lê Văn Vân khẽ đảo, sau đó lóe lên ánh sáng lạnh: “Đi Yến Kinh cũng tốt, mấy tổ chức ngầm bên đó hoạt động thường xuyên hơn.

Hay là vầy đi, tôi xử lý chuyện bên này, hai người đi đến đó trước một bước, chờ sau khi thương thế của Thi Kỳ đỡ hơn, sau đó tôi và cô ấy sẽ cùng đến đó.

Ngoài ra, không cần nói chuyện này cho số 2, bây giờ cô ấy không muốn trở về đâu.”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Biết rồi.”
“Chuyện Shawn Dempsey thế nào rồi?” Lê Văn Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Đã báo lên trên, kết luận cho ra là do ám sát, gia tộc Dempsey hẳn sẽ phái người đến, nhưng bọn họ không tra ra được.

Bọn họ cũng không có chứng cứ, cho dù biết là anh làm cũng không làm gì được.” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Được, vậy tôi đi đây.” Nói xong, Lê Văn Vân đã đi ra ngoài cửa..