Chiến Lang Ở Rể

Chương 133: 133: Ra Tay Với Nhà Họ Lê Đi






Có hàng chục người tập trung ở tầng dưới trong nhà của Đặng Hân Hân, tất cả họ đều chặn bên ngoài và tò mò theo dõi.

Bên trong, lúc này trên mặt hai anh em Hoàng Mậu Tuấn lộ ra vẻ bàng hoàng, họ đang kinh ngạc nhìn tấm thẻ màu xanh lam trên mặt đất!
Lê Văn Vân, kẻ mà trong mắt họ chính là kẻ đã phạm phải tội hiếp dâm, ngồi tù chín năm, kẻ không ra gì, thế mà lại có được tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.

Là thiên đường của giới nhà giàu, sức ảnh hưởng của ngân hàng Tân Hải đối với ngành kinh tế trong nước là rất lớn.

Đây không chỉ là trên phương diện tài chính mà tài sản của ngân hàng Tân Hải còn trải rộng khắp thế giới, muốn nói về đế chế kinh doanh tiềm ẩn thì không có gì nghi ngờ khi ngân hàng Tân Hải là một trong những đế chế kinh doanh lớn nhất!
Cả hai anh em đều biết chính xác thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải nghĩa là gì.

Gia đình họ có một khối tài sản kha khá, dù sao họ cũng là những tay buôn đồ cổ hàng đầu trong nước mà.

Nhưng so với thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, điều này chẳng là gì cả.

“Sao có thể chứ, sao anh lại có được tấm thẻ này cơ chứ?” Hoàng Mậu Tuấn sợ hãi nói.

Lê Văn Vân không thèm để ý đến Hoàng Mậu Tuấn mà chỉ nhìn em gái của anh ta.

Em gái của Hoàng Mậu Tuấn tên là Hoàng Mộng, lúc này sắc mặt của cô ta trông cực kỳ khó coi.

Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Mấy người không cần quan tâm đến việc tấm thẻ này từ đâu mà có, nhưng tôi rút ra một trăm triệu từ tấm thẻ này thì cũng không khó đâu, cô có thể thực hiện lời hứa của mình rồi đấy.”
“Có quỷ mới biết tấm thẻ của anh từ đâu mà có.” Hoàng Mộng cười khẩy: “Làm cách nào để chứng minh tấm thẻ ngân hàng này là của anh.”
Lê Văn Vân đứng yên và nhìn Hoàng Mộng với một nụ cười như không cười.

Sắc mặt của Hoàng Mộng hơi khó coi, đúng vậy, thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải sao lại có thể tùy tiện đưa cho người nào đó chứ.


Hơn nữa Đặng Hân Hân còn là nhân viên của ngân hàng Tân Hải, cô ta hỏi như vậy thì thật sự hơi ngốc.

Hoàng Mậu Tuấn cắn chặt răng nói: “Những lời nói đùa như vậy mà em cũng tin là thật sao?”
“Cho nên anh có thể cút đi được rồi, đừng ép tôi phải ra tay với mấy người.

Về chuyện buôn bán đồ cổ nhỏ nhoi của mấy người, tôi chỉ cần giúp đỡ một nhà khác đến giành giật thị trường thì mấy người đừng hòng chịu nổi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải có thể huy động cả trăm tỷ.

Đương nhiên, dựa vào địa vị của nhà họ Hoàng trong ngành đồ cổ mà muốn trực tiếp giết chết họ rất khó, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn cướp thị trường thì đương nhiên sẽ khiến nhà họ Hoàng tổn thương nguyên khí.

Trên trán Hoàng Mậu Tuấn ứa ra một giọt mồ hôi lạnh!
Anh ta nhớ lại trước kia đã khinh thường Lê Văn Vân đủ đường, lỡ như Lê Văn Vân điên tiết lên mà thật sự làm như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ là tội nhân của dòng họ.

“Còn nữa, sau này hãy tránh xa Đặng Hân Hân ra, biết chưa?” Lê Văn Vân thản nhiên nói.

Sau đó, Lê Văn Vân ôm eo Đặng Hân Hân, đi đến thang máy bên cạnh, ấn nút và bước vào.

Anh không quan tâm đến đám người Hoàng Mậu Tuấn nữa.

Dù sao người như Hoàng Mậu Tuấn cũng là doanh nhân, biết cân nhắc lợi hại, sau này dù có kiêng kị bản thân cũng sẽ không tiếp tục quấy rối Đặng Hân Hân nữa.

Bước vào thang máy, Lê Văn Vân thấy mặt Đặng Hân Hân càng lúc càng đỏ ửng.

“Cô bị sao vậy?” Lê Văn Vân hỏi.


“Bây giờ không có ai.” Đặng Hân Hân cúi đầu nói: “Anh buông tôi ra được rồi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, sau đó thả tay trên eo Đặng Hân Hân ra, sờ sờ mũi của mình rồi hắng giọng và chuyển chủ đề: “Về sau anh ta sẽ không đến quấy rối cô nữa.”
“Cảm ơn.” Đặng Hân Hân liếc nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt đầy biết ơn và nói: “Mặc dù tôi phụ trách công việc kinh doanh của anh, nhưng kể từ khi tôi quen biết anh thì anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, sinh nhật còn tặng quà cho tôi, lại là một quà vô cùng quý giá nữa.

Lần này lại giúp tôi giải quyết chuyện của Hoàng Mậu Tuấn, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.”
“Đều là bạn bè, chuyện nhỏ mà thôi, đừng để ý quá.” Lê Văn Vân cười xua tay nói: “Đúng rồi, lần trở về này còn có một chuyện muốn làm phiền cô.”
“Hả?” Đặng Hân Hân hỏi: “Là chuyện gì?”
“Cô đi tìm Hoàng Lượng nói rằng việc kinh doanh của ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải nào có hợp tác với nhà họ Lê, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của ngân hàng Tân Hải, hãy cố gắng cắt đứt.” Lê Văn Vân nói.

Đặng Hân Hân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh định ra tay với nhà họ Lê sao?”
Trong lúc hai người trò chuyện thì thang máy đã đến nơi, hai người ra khỏi thang máy.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, gật đầu nói: “Tôi đã tìm ra sự thật về chuyện xảy ra cách đây chín năm rồi.

Nhà họ Lê bất nhân với tôi thì tôi sẽ bất nghĩa với họ.”
“Nhưng mà.” Đặng Hân Hân lo lắng nói: “Dù sao nhà họ Lê cũng là dòng họ lớn và giàu có, tài sản của họ trải khắp cả nước và tự mình có được một đế quốc kinh doanh khổng lồ…”
Lê Văn Vân cười nói: “Làm sao cô biết sau lưng tôi không có đế quốc kinh doanh còn hùng mạnh hơn họ chứ?”
Đặng Hân Hân kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân.

Cô không nghi ngờ nhiều về lời nói của Lê Văn Vân.

Trong mắt cô, Lê Văn Vân vô cùng bí ẩn.

Thậm chí đến tận bây giờ cô vẫn không biết về nguồn gốc của Lê Văn Vân, không biết tại sao Lê Văn Vân lại sở hữu chiếc thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.


Thậm chí cô đã quen với những bất ngờ mà Lê Văn Vân mang lại cho cô.

Sau khi mở cửa phòng, Lê Văn Vân ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Lôi Bân.

Rất nhanh chóng, Lôi Bân vừa nghe điện thoại đã hỏi: “A lô, tên nhóc cậu lại sao thế?”
“Tôi đã điều tra rõ chuyện xảy ra cách đây chín năm rồi.” Lê Văn Vân nói.

“Ừ?” Lôi Bân hỏi: “Ai đã làm vậy?”
“Liên quan đến mấy người nhà, đương nhiên, kẻ chủ mưu thực sự là nhà họ Lê.

Ông hãy liên hệ với bên đó xem tôi có bao nhiêu tài sản, đồng thời liên hệ với đám bác sĩ Phạm để họ giúp một tay.” Lê Văn Vân bình thản nói: “Sau đó sẽ ra tay với nhà họ Lê.”
Lôi Bân trầm ngâm nói: “Dù vậy muốn khiến cho nhà họ Lê ngã xuống cũng rất khó, căn cơ của họ rất hùng hậu.”
“Tôi biết.” Lê Văn Vân sờ mũi và nói: “Tôi chỉ cần đợi cuối tuần này mà thôi.

Tôi đã nắm trong tay các nhân chứng quan trọng.

Sở dĩ tôi làm những chuyện này chính là muốn nói với nhà họ Lê rằng, nếu trước đây họ đã lựa chọn hi sinh tôi thì phải trả giá đắt.

Tôi không hiểu về mấy chuyện kinh doanh, mọi chuyện đều do ông thực hiện.

Tuần sau là tổng kết cuối năm của nhà họ Lê, trong tuần này hãy để bọn họ có tổn thất lớn nhất, hãy để họ khóc mở màn cho buổi tổng kết cuối năm này đi.”
Bên kia, Lôi Bân liếm môi, hăng hái nói: “Yên tâm, cứ giao cho tôi, lần này nhất định tôi sẽ khiến nhà họ Lê khóc ròng.”
...!
Đồng thời, Lâm Hải, nhà họ Lê.

Trong ngôi nhà to lớn của nhà họ Lê, người của mấy nhà dòng chính đều ở trong đó.

Trong một căn phòng làm việc, Lê Trung Hằng đang ngồi đó, đứng bên cạnh ông ta là Lê Tử Thiện và Lê Tử Dụ.

“Tử Dụ, con ra ngoài đi.” Lê Trung Hằng khoát tay nói.


“Bố, hãy giúp con nghĩ cách dạy cho tên Lê Văn Vân đó một bài học đi.

Hôm đó anh ta lòe con như vậy khiến con rất tức giận.” Lê Tử Dụ nói.

“Biết rồi, biết rồi.” Lê Trung Hằng nói: “Còn nữa, hãy nhuộm lại mái tóc màu xanh của con đi, nhìn thấy là bực bội rồi.”
“Đây là nghệ thuật!” Lê Tử Dụ nói.

Lê Trung Hằng lạnh lùng trợn mắt nhìn anh ta.

Lúc này Lê Tử Dụ mới thẳng cái cổ nói: “Chỉ cần bố ra tay giúp con dạy cho Lê Văn Vân một bài học thì con sẽ đi nhuộm ngay lập tức.”
“Biết rồi, em đi ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn bàn với bố!” Lê Tử Thiện vỗ vai anh ta nói.

“Ồ!” Lê Tử Dụ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.

Sau khi anh ta rời đi, Lê Tử Thiện nhìn Lê Trung Hằng nói: “Bố, sao rồi? Vẫn không liên lạc được à?”
“Ừm.”
Lê Trung Hằng gật đầu nói: “Tối qua anh ta nói sau khi giải quyết xong chuyện sẽ gọi điện cho chúng ta, thế nhưng anh ta lại không liên lạc gì với chúng ta cả.

Hôm nay bố đã gọi hơn chục cuộc nhưng anh ta đều không trả lời! Bố đã cử người đến những nơi mà anh ta có thể đến, cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện không may rồi.”
Lê Tử Thiện nhíu mày hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Chờ xem sao đã.” Lê Trung Hằng nói: “Có thể là tối hôm qua anh ta chơi với gái khuya quá nên bây giờ vẫn chưa dậy mà thôi.”
Lê Tử Thiện gật đầu nói: “Chỉ có thể làm như thế này thôi.”
Cùng lúc đó, trong nhà họ Liễu ở Lâm Hải, một lão già tóc bạc đang nhìn cái đầu quấn đầy băng gạc của Liễu Bạch.

Ông lão nhìn có vẻ cao tuổi nhưng vẻ mặt rất hồng hào, cơ thể cũng rất cường tráng.

Người này là Liễu Vân Sơn, một người có địa vị rất cao ở Lâm Hải, đồng thời cũng là người có được tấm thẻ kim cương ngân hàng Tân Hải.

“Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu, tên Lê Văn Vân kia là người của Lôi Bân, cho dù như thế nào, ông phải bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi cháu.” Liễu Bạch vừa khóc vừa nói..