Chiến Lang Ở Rể

Chương 129: 129: Tôi Muốn Nhà Họ Lê Xong Đời






Lê Hàng chỉ là một người bình thường, cái tát này của Trác Hạo suýt nữa khiến ông ta mất mạng, cả người ông ta quay tròn một vòng rồi ngã ngồi xuống đất.

Vừa mở miệng ra đã nôn ra hai chiếc răng và một bụm máu.

Ông ta đưa tay che mặt nhìn về phía trước một cách cực kỳ kinh ngạc.

“Mẹ nó ông còn bảo tôi đi giết cậu ta? Ông có biết cậu ta là ai không? Con mẹ nhà ông!” Trác Hạo càng nghĩ càng thấy tức!
Ngọn nguồn của mọi chuyện chính là từ Lê Hàng mà ra, vì Lê Hàng mà ông ta mới rơi vào thế cục nguy hiểm như hiện giờ, ông ta không đoán được tiếp theo Lê Văn Vân sẽ làm gì với mình nữa!
Hiện giờ ông ta chỉ muốn đánh chết Lê Hàng.

Mà hiện giờ Lê Hàng đang trong trạng thái hoàn toàn sững sờ.

Tình huống gì vậy!
Không phải Trác Hạo đi giết Lê Văn Vân rồi sao? Tại sao Lê Văn Vân vẫn bình an vô sự còn Trác Hạo lại đến đây đánh ông ta?
Hơn nữa...!ban nãy Trác Hạo còn nói ông ta muốn hại chết ông ta là sao?
Đầu Lê Hàng choáng váng một hồi! Ông ta cảm thấy mình có chút không phản ứng được.

Trác Hạo còn muốn đạp ông ta thêm vài cái thì Lê Văn Vân khoát tay nói: “Đừng đánh nữa, nếu còn đánh thêm ông ta sẽ chết.”
“Được, được!” Trác Hạo nhanh chóng đáp.

Lê Hàng bụm mặt ngồi dưới đất, vẫn đang cảm thấy ngạc nhiên.

Là một người từng tiếp xúc với thế giới ngầm, tất nhiên ông ta biết được Trác Hạo là loại người gì, đây là người đứng thứ tư trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới ngầm, tại sao ông ta lại khép nép trước Lê Văn Vân như vậy?
“Kéo vào nhà rồi tính!” Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói.

Sau đó anh xuống xe.

Lê Hàng bị Trác Hạo vừa kéo vừa lôi vào biệt thự.


Trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình Lê Hàng ở mà thôi, sau khi bị kéo vào phòng khách, Trác Hạo ném ông ta lên xô pha.

Lê Văn Vân cũng đi vào theo rồi ngồi lên đó.

Lê Hàng nuốt nước bọt, cắn răng hỏi: “Hai người...!quen nhau?”
Nói xong, ông ta lại lắc đầu, nếu như họ quen nhau thật thì lúc đầu khi ông ta đưa ảnh Lê Văn Vân cho Trác Hạo xem thì Trác Hạo chắc là sẽ không nhận việc này đâu.

“Con mẹ nó ông không biết cậu ta là ai? Vậy mà ông còn bảo tôi đi giết cậu ta? Tôi thấy ông đúng là chán sống rồi!” Trác Hạo nghe lời này của ông ta liền tức giận lại chạy đến vả cho ông ta một bạt tai.

Lê Hàng nuốt nước bọt, trong lòng nổi lên sợ hãi.

Ông ta hiểu những người thế giới ngầm là như thế nào, những người đó giết người không chớp mắt.

Lê Văn Vân nhìn ông ta, thản nhiên hỏi: “Thất vọng không?”
"Cậu...!rốt cuộc chín năm này cậu đã làm gì?” Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân sau đó cắn răng, ông ta cảm thấy có chút khó tin.

Ông ta xem thường Lê Văn Vân, cảm thấy Lê Văn Vân không thể nào đấu lại mình, Lê Văn Vân muốn tiền không có tiền, muốn thế lực không có thế lực, ông ta muốn đối phó với Lê Văn Vân cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.

Nếu như không phải Lê Trung Hằng muốn ông ta xử lý sạch sẽ một chút, ông ta cũng sẽ không đi tìm Trác Hạo!
Hiện giờ Lê Văn Vân bình an vô sự, Trác Hạo còn đối xử với anh rất khiêm nhường, ông ta có dùng mông cũng nghĩ được Lê Văn Vân của hiện tại với tưởng tượng của ông ta hoàn toàn không giống nhau.

“Tôi làm gì thì cũng chẳng liên quan đến ông, giờ thì nói chuyện chín năm trước đi!” Lê Văn Vân bình thản nói.

Lê Hàng hơi do dự, ngay lúc này Trác Hạo rút dao găm ra, chẳng nói lời dư thừa vào liền giữ lấy miệng Lê Hàng sau đó đâm một dao vào chân ông ta.

“Hít!”
Cơn đau đớn ập đến khiến Lê Hàng mở to đôi mắt, vùng vẫy không ngừng, nhưng vì miệng bị bịt lại khiến ông ta không nói ra được tiếng nào.


Mãi hai phút sau, Lê Hàng mới định thần lại.

Vào lúc này Trác Hạo mới thả tay ra: “Hỏi gì thì trả lời luôn đi, lần này chỉ đâm vào chân ông, lần sau tôi đâm vào đầu luôn đó.”
Lê Hàng không còn khinh thường Lê Văn Vân như trước nữa, trong nội tâm ông ta lúc này vô cùng hoảng hốt!
Ông ta phát hiện bản thân mình không thể nhìn thấu Lê Văn Vân.

Ông ta rụt đầu nói: “Tôi nói, tôi nói!”
Lê Văn Vân yên lặng nhìn ông ta.

Lê Hàng nói: “Chín năm trước là chúng tôi hãm hại cậu, lúc đó bố cậu cực kỳ nổi trội, công ty ông ấy phát triển rất tốt, rồi còn cạnh tranh trên thương trường với nhà họ Vưu và nhà họ Diệp, đúng lúc ấy tôi và ông ấy đang cạnh tranh nắm quyền điều hành công ty Thiên Vũ.”
Công ty Thiên Vũ là một công ty trực thuộc nhà họ Lê làm về kinh doanh quần áo.

“Lúc đó bố cậu điều hành công ty một cách xuất sắc, nên thành tích nghiệp vụ của công ty ông ấy vượt xa tôi.” Lê Hàng nói: “Khi ấy...!ông cụ Lê Vĩnh Sanh thấy năng lực của ông ấy rất xuất sắc cho nên vì để giữ ông ấy lại đã định...!đưa cậu và ông ấy vào dòng chính và cho ông ấy nắm giữ ba phần trăm cổ phần.”
Nét mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh không ngờ chín năm trước nhà họ Lê lại đưa ra quyết định như vậy.

Tất nhiên đây là quyết định nội bộ nhà họ Lê mà thôi, đến cuối cùng cũng không được thực hiện, có lẽ chính Lê Cảnh An cũng không biết chuyện này.

“Nhưng chỗ cổ phần đó phải do Lê Trung Hằng, người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất bỏ ra, ngoài mặt thì Lê Trung Hằng đồng ý, nhưng trong lòng ông ta không nỡ giao ra chỗ cổ phần ấy, vừa hay bố cậu đang cạnh tranh hai dự án lớn với hai nhà khác, vậy nên ông ta tìm đến hai đối thủ kia, liên thủ với họ để bày ra mưu kế hồi đó.” Lê Hàng cắn răng nói: “Vì tôi cũng đang cạnh tranh với ông ấy nên cũng tham gia vào, hồi đó tôi giả trang thành cậu đưa Diệp Hinh vào khách sạn.”
Lê Văn Vân nhíu mày.

Dáng người Lê Hàng đúng thật là khá giống với dáng người của anh, trong thế giới ngầm có chuyên gia trang điểm siêu đỉnh, cái đó gọi là thuật dịch dung!
Đây cũng là chuyện mà hồi đó Lê Văn Vân nghĩ mãi không thông, rõ ràng anh đã hôn mê rồi, sao trong camera an ninh lại có cảnh anh đưa Diệp Hinh vào khách sạn được, đó còn là bằng chứng trực tiếp nhất!
Lê Văn Vân trầm mặt nói: “Vậy ai bỏ thuốc vào rượu của tôi?”
“Lê Tử Thiện!” Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân rồi cắn răng nói: “Lúc cậu ngồi cùng cậu ta, cậu ta đã đổi cốc rượu của cậu...!bỏ thuốc mê vào!”
“Diệp Hinh thì sao?” Lê Văn Vân hỏi lần nữa.


“Sau khi cậu ngất đi, bọn tôi lấy điện thoại cậu gọi điện hẹn cô ấy đến, sau đó cũng bỏ thuốc mê.” Lê Hàng nói: “Vì chúng tôi đều biết tính khí người nhà họ Diệp, một khi họ biết được con cái nhà mình bị vấy bản như vậy chắc chắn sẽ không chịu để yên.”
“Vậy nên lần đó nhà họ Lê đã thỏa hiệp đưa cho nhà họ Diệp không ít lợi ích thì họ mới không bám lấy chúng tôi, nhưng về sau Lê Trung Hằng ghi hận bọn họ, liên thủ với rất nhiều công ty lớn để cướp thị trường nhà họ Diệp, tất cả những gì nhà họ Diệp thu lợi được từ lần đó đều phải nôn ra, bây giờ thế lực của họ lại càng lung lay!”
Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân một cách dè dặt rồi nói: “Sau đó cậu vào tù, cả nhà cậu đều bị gạch tên khỏi gia phả, Lê Trung Hằng biết năng lực của bố cậu, lo lắng ông ấy đợi thời trở lại đối đầu với nhà họ Lê cho nên bố cậu đi làm ông ta sẽ gây áp lực.

Mà lúc đó ông cụ Lê Vĩnh Sanh cũng ngầm đồng ý.

Mãi cho đến khi bố cậu vào tập đoàn Hãn Vũ, ông cụ Lê Vĩnh Sanh trực tiếp đi tìm Lôi Bân nói chuyện, hi vọng ông ấy loại bỏ bố cậu nhưng lại bị Lôi Bân mắng.” Lê Hàng thành thật nói.

Nghe đến đây Lê Văn Vân cũng coi như hiểu được rồi!
Sắc mặt anh biến hóa không ngừng.

Vốn dĩ anh nghĩ có lẽ là do Lê Hàng và bố mình có cạnh tranh nên mới xảy ra tất cả những chuyện này, Lê Hàng là kẻ điều khiển phía sau.

Bây giờ khi Lê Hàng nói ra hết mọi chuyện, hóa ra Lê Trung Hằng mới là người đứng sau tất cả!
Chẳng trách Lê Trung Hằng không dám để mình tiếp tục điều tra.

Lê Hàng nói xong, ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân một cách dè dặt: “Văn Vân, chuyện này đã qua chín năm rồi, hiện giờ cậu...”
“Hiện giờ tôi...!muốn nhà họ Lê xong đời!” Trong ánh mắt của Lê Văn Vân có khí lạnh tỏa ra bốn phía: “Đợt kiểm tra cuối năm của nhà họ Lê bao giờ diễn ra!”
“Cuối tuần sau!” Lê Hàng nhanh chóng nói.

“Cuối tuần sau ông đến cuộc họp thường niên với tôi, ở đó nói ra mọi chuyện, nếu như ông không đi, chỉ có một con đường chết.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói.

“Tôi...” Lê Hàng đau khổ!
“Con mẹ nó ông không hiểu tiếng người?” Trên gương mặt anh tuấn của Trác Hạo lóe lên một tia tàn nhẫn.

“Tôi đi, tôi đi!” Lê Hàng lập tức trả lời.

Lúc này Lê Văn Vân mớ đứng dậy, anh bình thản nói: “Lôi ông ta lên xe!”
Nói xong anh, đứng dậy đi về phía cửa.

Trác Hạo không dám chậm chạp, ông ta kéo Lê Hàng ngồi lên ghế phụ của xe sau đó ho khan một tiếng nói: “Cái này, Lê Văn Vân, cậu thấy tôi cũng phối hợp với cậu rồi, hay tôi đi luôn nhé? Cái xe này tặng luôn cho cậu.”
“Lái xe!” Lê Văn Vân bình thản liếc ông ta: “Hoặc là chết!”

Trong xe, Lê Hàng run rẩy cả người!
Đây là sát thủ xếp hạng bốn của thế giới ngầm đó, vậy mà đối diện với Lê Văn Vân vẫn phải gọi dạ bảo vâng như vậy, thậm chỉ còn chẳng dám nói to tiếng.

“Văn Vân này...!rốt cuộc là người như thế nào chứ.” Ông ta nghĩ trong lòng, đồng thời cũng nhớ lại câu nói vừa nãy của Lê Văn Vân “Tôi muốn cho nhà họ Lê xong đời”, trong thâm tâm ông ta có chút sợ hãi.

Lê Văn Vân và hai chị em sinh đôi kia vẫn ngồi ở đằng sau.

Tâm trạng anh khá tốt, cuối cùng chân tướng của mọi chuyện cũng xuất hiện rồi, việc anh phải làm bây giờ chính là làm thế nào để làm cho mọi người biết được sự thật ấy!
Khi đến nơi ở tối hôm qua, mấy người Tần Quốc Thành và Tất Hoa Vũ đang đợi ở bên kia, nhìn thấy Lê Văn Vân đưa bốn người đến, trên mặt mấy người Tần Quốc Thành đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy Trác Hạo, ông ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Má nó, vậy mà cậu bắt được thằng oắt này.”
Trác Hạo nhìn thấy Tần Quốc Thành và những người khác, sa sầm mặt mũi!
Ông ta biết mấy người này chính là Người Gác Đêm.

“Xong đời!” Ông ta nghĩ.

Ông ta rất muốn chạy trốn, nhưng Lê Văn Vân ở đây, ông ta không dám chạy.

Trác Hạo cắn răng, chỉ có thể đợi, đợi sau khi Lê Văn Vân rời đi ông ta sẽ tìm cách.

Tất Hoa Vũ nhìn cặp song sinh kia ngưỡng mộ muốn khóc, anh ta đạp Trác Hạo một cái nói: “Bà nó, tên chó má này cũng biết hưởng phúc thật.”
“Đây là...” Tần Quốc Thành chỉ Lê Hàng!
Lúc này Lê Hàng đang lo sợ cực kỳ, ông ta có thể đoán được những người này đều trong thế giới ngầm, vậy nên ông ta không dám động đậy chút nào.

“Đây là người hãm hại tôi chín năm trước, mang họ về chỗ ông hết đi!” Lê Văn Vân phất tay nói: “Cuối tuần sau đưa ông ta lại đây!”
Anh chỉ vào Lê Hàng nói.

Tần Quốc Thành gật đầu, nghĩ gì đó rồi nói: “Văn Vân, hay là cậu về cùng bọn tôi một chuyến đi, ba người phụ nữ kia không muốn đi!”
Văn Vân nhíu mày, anh biết ba người phụ nữ Tần Quốc Thành nói chính là hội Nguyễn Vũ Đồng.

“Ông vẫn chưa giải quyết xong?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi.

“Không giải quyết được.” Tất Hoa Vũ mắng: “Người mẹ vợ kia của anh suốt ngày la lối om sòm, vợ cũ của anh thì cả ngày đều kêu ca muốn quay lại với anh, nếu không họ cũng không chịu rời đi!”.