Chiến Lang Ở Rể

Chương 112: 112: Uy Hiếp






Lê Văn Vân bắt được vẻ ghen ghét hiện lên trong mắt anh ta, trong lòng khẽ động.

Xem ra tên Lê Tử Dụ này thích Trần Hi, nên mới thể hiện vẻ thù địch lớn như thế đối với sự xuất hiện của anh.

Chỉ là anh không thèm để ý tên nhóc này, trong lòng anh có nỗi hận dành cho người nhà họ Lê, nhưng cũng không phải dành cho tất cả mọi người, anh chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi, những người đã từng hãm hại anh, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.

Còn về chuyện khác, anh không mấy hứng thú.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là những người khác đừng đến gây sự với anh.

Lê Văn Vân không phản ứng gì với Lê Tử Dụ, nhưng có vẻ Lê Tử Dụ lại không có ý định bỏ qua cho anh, anh ta cười gằn nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân này, đã từng có lúc anh cũng là một người được xem trọng trong nhà họ Lê, dù cho không thể nào so sánh với người thừa kế xuất thân từ dòng chính như tôi, nhưng khi ấy cũng là một trong những người đứng đầu trong lớp trẻ của chi thứ, hồi đó vào buổi ăn cơm họp mặt hằng năm, anh đều được sắp xếp ngồi cạnh tôi, hiển nhiên là dòng họ muốn bồi dưỡng anh trở thành người phụ tá đắc lực của tôi."
"Chỉ tiếc, một bước nhầm đường, giờ bất ngờ sao lại luân lạc đến mức làm người mẫu khỏa thân." Lê Tử Dụ nói: "Cũng phải thôi, loại người ngồi tù đến mấy năm như anh, muốn tìm một công việc cũng khó."
Chân mày Lê Văn Vân khẽ co giật.

Trần Hi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại có vẻ như không dám đắc tội Lê Tử Dụ.

Trái lại, Vương Giai Kỳ bên cạnh nói: "Lê Tử Dụ, cậu đừng có quá đáng thế chứ, Lê Văn Vân là người mẫu khỏa thân do Trần Hi mời đến miễn phí cho chúng ta, cậu đừng có quá đáng.

Vốn dĩ hôm nay Trần Hi chỉ mời tôi đi cùng, cậu ở cạnh nghe được, mặt dày mày dạn theo tới.


Cậu mà còn tiếp tục nói lung tung như thế, vậy cậu đi đi được không?"
Lê Văn Vân kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương Giai Kỳ, cô nhóc này, được lắm!
Ở Lâm Hải, đúng là không có nhiều người có gan dám nói chuyện với người nhà họ Lê như thế.

Khuôn mặt của Lê Tử Dụ thoáng co giật, nhưng cũng không dám nói lại lời nào.

Anh ta hận, liếc mắt nhìn Lê Văn Vân, đồng thời tiến vào văn phòng, cùng lúc ấy, con ngươi của anh ta cũng chuyển động, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ một thời gian nữa, nhất định tôi sẽ khiến anh mất mặt đến chết!"
Một nhóm bốn người cùng bước đến phòng vẽ tranh!
Không thể không nói, kẻ có tiền quả thật không theo lẽ thường.

Trần Hi còn đang học đại học đã có được nguyên cả một tầng của tòa văn phòng làm phòng vẽ tranh cho bản thân, bên trong bày đủ loại họa cụ.

Sau khi đến, Trần Hi nói: "Ừm, có lẽ chúng tôi sẽ phải vẽ tầm hai tiếng đồng hồ, chờ một lúc có thể hơi mệt, anh kiên trì chút nhé.

Chờ vẽ xong rồi, buổi trưa tôi sẽ mời anh ăn một bữa tiệc thịnh soạn."
Lê Văn Vân cười nói: "Không sao!"
Bấy giờ, Trần Hi mới kéo Lê Văn Vân đến ngồi trên một chiếc ghế, tiếp đó mặt của cô ấy thoáng đỏ lên: "Cái này, anh có thể cởi quần áo được không?"
Lê Văn Vân khẽ giật mình!
"Chúng tôi chủ yếu muốn vẽ đường cong cơ bắp." Trần Hi vội vàng nói.


Lê Văn Vân gãi đầu nói: "Cái này…"
Anh ta giận đến điên người.

"Chúng tôi còn chưa thẹn thùng đâu, sao anh lại xấu hổ." Vương Giai Kỳ đứng bên cạnh cười hì hì nói.

Lê Văn Vân gãi đầu nói: "Cái này…"
"Chúng tôi còn chưa thẹn thùng đâu, sao anh lại xấu hổ." Vương Giai Kỳ đứng bên cạnh cười hì hì nói.

Lê Tử Dụ không nói gì, chỉ là ánh mắt của anh ta cực kỳ khó nhìn, anh ta đã quen biết Trần Hi rất lâu rồi, nhưng đến tận bây giờ Trần Hi vẫn chưa từng dùng loại giọng ấy nói chuyện với anh ta, phần lớn thời gian, giọng Trần Hi khi nói chuyện với anh ta cũng chỉ mang vẻ qua loa lạnh như băng!
Huống chi là để lộ loại cảm giác mặt đỏ thẹn thùng này.

Anh ta giận đến điên người.

Bên kia, Lê Văn Vân vội ho một tiếng nói: "Cái này cũng không thành vấn đề gì, chỉ là tôi sợ sau khi cởi đồ rồi mấy người sẽ yêu tôi mà thôi."
"Hừ." Vương Giai Kỳ xì một tiếng.

Trần Hi chép miệng nói: "Đã làm phiền anh rồi, để lại một cái quần lót là được, chúng tôi sẽ đi chuẩn bị họa cụ trước, anh cứ cởi đồ trước đi, cởi xong rồi tôi lại đến giúp anh bày tư thế!"
Lê Văn Vân cảm thấy lời này có phần mập mờ, anh vội ho một tiếng.


Trần Hi đỏ mặt, kéo tay Vương Giai Kỳ ra ngoài rồi.

Trái lại Lê Tử Dụ vẫn đứng yên, nhấc bàn vẽ xuống, cố định lại rồi thì anh ta đứng lên, đi đến bên cạnh Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, sau này anh cách xa Trần Hi một chút, Trần Hi chỉ có thể là bạn gái của tôi, sau này cũng chỉ có thể là vợ của tôi."
"Ồ." Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Lần trước khi tôi gặp Lê Hoán, Lê Hoán cũng nói lời này!"
Nét mặt Lê Tử Dụ thoáng thay đổi, tiếp đó anh ta cười gằn nói: "Đó cũng là chuyện cạnh tranh giữa tôi với anh ta, chẳng quan hệ gì đến anh, tóm lại sau này anh cách xa Trần Hi một chút."
"Dựa vào cái gì?" Lê Văn Vân hỏi ngược lại.

"Chỉ bằng việc đây là Lâm Hải, tôi là người thừa kế thứ ba nhà họ Lê!" Lê Tử Dụ cười khinh nói: "Tôi muốn anh chết cũng chỉ là một trò đùa mà thôi!"
Lê Văn Vân nhún vai đáp: "Vậy anh đến giết chết tôi đi."
"Anh!" Khuôn mặt Lê Tử Dụ khó coi đến cùng cực!
Sắc mặt anh ta cực kỳ xấu xí, sau một chốc, anh ta lại mở miệng nói: "Bây giờ anh vừa ra khỏi tù, không có việc làm nhỉ, tôi cho anh một khoản tiền, cho anh một công việc, anh cách xa cô ấy một chút, thấy thế nào?"
"Một học sinh như anh sao? Có tiền lắm sao?" Lê Văn Vân cười nhạo hỏi.

Trên mặt Lê Tử Dụ lộ ra vẻ ngạo nghễ, anh ta nói: "Tiền tiêu vặt mỗi năm của tôi đều hơn trăm vạn, là một con số mà anh có nghĩ cũng không dám nghĩ, muốn tìm một công việc cho anh, tiền lương hơn vạn, để anh còn có thể dễ dàng sống qua ngày tại Lâm Hải! Anh ra một cái giá đi!"
Lê Văn Vân nhìn anh ta nói: "Thật ngại quá, tôi không có hứng, cha tôi là phó chủ tịch tại tập đoàn Hãn Vũ, tiền lương một năm kiếm được đến mấy trăm vạn, tôi ăn bám là đủ rồi."
"Anh!" Lê Tử Dụ thấy Lê Văn Vân khó chơi, anh ta cười khẩy nói: "Con mẹ nó anh đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Cho nên? Anh định làm thế nào? Dùng mắt trừng chết tôi? Hay dùng miệng phun chết tôi?" Lê Văn Vân phì cười nói: "Ai da, thật ra tôi rất phục loại người có da mặt dày như anh, rõ ràng Trần Hi đã không thích anh, thậm chí còn không muốn quan tâm anh, nếu không phải nhìn mặt anh là dòng chính nhà họ Lê, cô ấy đã sớm cho anh lăn rồi, cũng chỉ có anh mới còn mặt dày mày dạn dán đến trên mặt người ta."
Lời này của Lê Văn Vân trực tiếp hung hăng chọc mấy dao vào người anh ta.

Cả khuôn mặt Lê Tử Dụ ngập tràn phẫn nộ, nhưng anh ta lại không muốn phát điên ngay nơi đây, chỉ có thể nhìn chòng chọc vào Lê Văn Vân, nghiến răng nghiến lợi!
Lê Văn Vân nhún vai, tiếp đó cởi quần áo xuống, để lộ một thân cơ bắp rắn chắc, rồi anh lại cởi quần ra, chỉ mặc một cái quần lót, nghênh ngang ngồi xuống ghế!
"Được, được lắm!" Lê Tử Dụ cắn răng nói: "Lê Văn Vân, anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ cho anh biết trêu chọc tôi trên đất Lâm Hải sẽ mang lại hậu quả gì!"
Lê Văn Vân chẳng thèm quan tâm, nhún vai.


Trong lúc nói chuyện, Trần Hi và Vương Giai Kỳ đã cầm bút vẽ bước vào, nhìn thấy Lê Văn Vân ngồi ở bên kia, gương mặt Trần Hi lập tức đỏ lên!
Vương Giai Kỳ thì lại chậc lưỡi tấm tắc: "Vóc người này đúng là không tệ nha."
Lê Văn Vân: "…"
Trần Hi đỏ mặt đi tới bên cạnh Lê Văn Vân nói: "Anh ngồi xuống trước đi, tôi sẽ giúp anh sắp tư thế!"
Sau đó cô ấy bắt đầu giảng cho Lê Văn Vân nên bày tư thế như thế nào.

Lê Văn Vân có thể cảm giác được tiếng hô hấp của cô ấy đã nặng nề hơn trước rất nhiều, thậm chí còn có thể nghe được tiếng trái tim đang cấp tốc đập mạnh của cô ấy.

"Rốt cuộc vẫn là một cô bé." Lê Văn Vân thầm thở dài nói: "Nếu như là Hoa Hồng Đỏ, có lẽ đã trực tiếp đẩy mình ngã nhào."
Nghĩ đến dáng người xinh đẹp của Hoa Hồng Đỏ kia, Lê Văn Vân không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Hì hì!"
Cách đó không xa, có vẻ Vương Giai Kỳ đã thấy rõ màn này, cười ra tiếng!
Sau khi sắp tư thế xong, Trần Hi đỏ mặt lui ra, khi ngồi vào trước bàn vẽ rồi, cô ấy mới thở ra một hơi thật dài, kế đó nói: "Cứ giữ vững tư thế này đừng lộn xộn nhé, chúng tôi bắt đầu vẽ đây!"

Trong khi Lê Văn Vân đang làm người mẫu khỏa thân cho Trần Hi, tại tổng bộ ngân hàng Tân Hải thành phố Lâm Hải, Số Hai đứng tại cửa ra vào nhấc kính râm lên, sau đó bước vào cửa ngân hàng Tân Hải.

"Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?" Trong đại sảnh ngân hàng, một người lập tức đứng lên hỏi.

Số Hai nhìn cô ấy, sau đó móc một tấm thẻ màu xanh lam trong túi vẫn luôn mang theo bên người ra, thản nhiên nói: "Gọi người phụ trách cấp cao nhất tại nơi này của các người đến đây cho tôi."
Cô gái tiếp khách vừa nhìn thấy tấm thẻ màu xanh lam kia thì mắt đột ngột có chút co rụt..