Chiến Lang Ở Rể

Chương 109: 109: Tôi Là… Số Không!






"Anh là chó ở đâu đến, anh có tư cách vào phòng này?" Vưu Tường vươn tay ngăn Lê Văn Vân lại!
Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó vòng qua Vưu Tường đến trước mặt Đặng Hân Hân, duỗi tay ra sờ đầu cô rồi cười nói: "Thật xin lỗi, anh đến chậm rồi!"
"Oa!"
Khoảnh khắc Đặng Hân Hân nhìn thấy Lê Văn Vân, dây thần kinh căng chặt kia giống như hoàn toàn bị đứt, cô nhào vào trong ngực Lê Văn Vân, gào khóc nói: "Bọn họ… bọn họ muốn cưỡng hiếp em..."
Vẻ mặt Vưu Tường hơi thay đổi, anh ta nhíu mày nói: "Đặng Hân Hân, cô đừng ăn nói lung tung, chúng tôi chỉ muốn gọi cô đến uống rượu thôi, mà cô cũng tự đến đây chứ.

Nói cứ như chúng tôi làm chuyện có lỗi với cô vậy."
"Nhà họ Vưu dạy được một đứa con rất tốt!" Hoàng Lượng ngẩng đầu nhìn Vưu Tường nói: "Vưu Tường, ngày mai gặp lại các cậu trên trang đầu đi!"
Vẻ mặt Vưu Tường bỗng biến đổi.

Anh ta cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ biến thành như thế này.

Thực tế, ngay từ đầu anh ta ra tay với Đặng Hân Hân cũng không nghĩ đến Hoàng Lượng sẽ tự mình đến ra mặt thay Đặng Hân Hân, Đặng Hân Hân ở ngân hàng Tân Hải cũng không phải nhân viên quan trọng gì!
Vốn anh ta tưởng dù có chuyện gì thì mọi người sẽ lén thương lượng, sau đó nhiều nhất chỉ là nói chuyện bồi thường ít tiền thôi.

Nhưng từ lúc Hoàng Lượng xuất hiện, luôn là bộ dạng bảo vệ Đặng Hân Hân, muốn đấu không chết không ngừng với nhà họ Vưu bọn họ.

Anh ta nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn về phía Lý Trạch, muốn tìm kiếm trợ giúp từ ông ta!
Nhưng toàn bộ quá trình Lý Trạch chỉ cúi đầu, thậm chí còn không nói chuyện.

"Xong rồi!" Trong lòng Vưu Tường tràn ra cảm giác bất an!
Mọi chuyện hoàn toàn vượt qua tính toán của anh ta, lần này hoàn toàn đắc tội ngân hàng Tân Hải, nếu chuyện này để người nhà hắn biết, chỉ sợ người trong nhà sẽ tước quyền kế thừa của anh ta.

Lê Văn Vân bên cạnh nghe thấy những lời đó, trong mắt anh lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó anh đột nhiên đứng dậy quay ra cho Vưu Tường một đấm.


"Bộp!"
Lê Văn Vân vẫn chưa dùng toàn lực, dù sao đây là trước công chúng, nhưng sức lực của một đấm này cũng tuyệt đối không nhỏ!
Nhưng mà nắm đấm anh đánh ra lại bị người tên Lý Trạch đội mũ rộng vành ngăn lại.

Ngay sau đó Lý Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân cười nói: "Nhóc con, sức lực không nhỏ đâu!"
Sau đó ông ta nhìn về phía Hoàng Lượng, thản nhiên nói: "Hoàng Lượng, cũng nên dừng lại đi."
Hình như Hoàng Lượng quen biết Lý Trạch, sắc mặt ông ta hơi thay đổi nói: "Tại sao ông lại ở trong này, nhà họ Vưu đã..."
"Biết là tốt rồi." Lý Trạch nhàn nhạt nói: "Tôi nể mặt mũi ông nên việc này dừng ở đây đi, nếu không, tôi dám cam đoan sẽ không có người còn có thể cứu ông già kia của ngân hàng Tân Hải các người đâu."
Làm cao tầng trong ngân hàng Tân Hải, đương nhiên Hoàng Lượng biết thế giới ngầm tồn tại, hơn nữa cũng tiếp xúc rất sâu nên tất nhiên cũng biết tổ chức Hồng Nguyệt!
Ông ta cũng rõ ràng có sát thủ cao cấp nhất thế giới Hồng Nguyệt! Bọn họ khống chế được không ít nhà giàu sau lưng có tài sản rất khủng bố.

Vẻ mặt Hoàng Lượng không biết suy nghĩ như thế nào, theo bản năng ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân, phát hiện Lê Văn Vân đã muốn thu hồi nắm tay đi đến sô pha, bế Đặng Hân Hân đứng lên.

"Được, vậy tôi cũng cho ông mặt mũi nên việc này dừng ở đây đi." Hoàng Lượng thở ra một hơi, chậm rãi nói.

Ông ta cũng không dám đánh cược!
Ngân hàng Tân Hải thần bí, nhưng khi gặp phải tổ chức sát thủ Hồng Nguyệt này, ông ta cũng phải kiêng kị.

Từ lúc Lê Văn Vân đến vẫn không có nói lời nào, anh ôm Đặng Hân Hân nhẹ nhàng nói: "Không sao, không sao đâu, bây giờ anh đưa em ra ngoài!"
Lúc này Vưu Tường và Diệp Kỳ cũng không ngăn cản anh, anh đi đến cạnh Hoàng Lượng nhẹ giọng nói: "Đi trước đi!"
Hoàng Lượng nhìn thoáng qua Vưu Tường, sau đó đi cùng Lê Văn Vân rời khỏi quán bar!
Vẻ mặt Vưu Tường như có suy nghĩ sâu xa, anh ta vẫn lo lắng Hoàng Lượng sẽ trở mặt hoàn toàn với bọn họ.

Đến lúc đó, Vưu Tường sẽ trở thành người làm việc không tốt còn tìm phiền phức cho gia đình, người trong nhà khẳng định sẽ trách anh ta.


Lý Trạch nhìn vẻ mặt anh ta như vậy, vỗ vỗ bờ vai của anh ta rồi nói: "Nhóc con yên tâm đi, tôi đã mở miệng, ông ta cũng không dám làm gì cậu đâu."
Miệng của ông ta lộ ra nụ cười khinh thường.

Lúc này Vưu Tường mới thở phào rồi nhìn về phía Diệp Kỳ, nhướng mày nói: "Tại sao Hoàng Lượng lại đến đây?"
Lê Văn Vân đến anh ta biết, sau khi Đặng Hân Hân gửi tin nhắn xong thì di động đã bị anh ta lấy đi, thậm chí anh ta cố ý để cho Lê Văn Vân đến, định thuận tiện dạy dỗ anh một trận, nhưng anh ta không ngờ người phụ trách của ngân hàng Tân Hải cũng sẽ đến đây.

Vẻ mặt Diệp Kỳ rất khó coi, anh ta còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi với Hoàng Lượng.

Bọn họ khác với nhà họ Vưu, hiện tại nhà họ Diệp cũng có rất nhiều nguy cơ, nếu ngân hàng Tân Hải còn bởi vậy nhằm vào bọn họ, đối với nhà bọn họ không thể nghi ngờ là tai họa ngập đầu.

"Sao tôi biết được, vừa rồi Lê Văn Vân muốn xông vào, chúng tôi muốn ngăn anh ta lại, sau đó ông ta đến, tôi nào dám đắc tội ông ta." Diệp Kỳ cũng nói không biết gì.

Sắc mặt Vưu Tường khó coi, anh ta xua tay nói: "Mẹ nó, bỏ đi, anh Trạch, chúng ta đổi nơi khác đi!"
Lý Trạch sờ cằm nói: "Người phụ nữ vừa rồi khiến tôi ‘nóng’ lắm rồi, cậu dẫn tôi đi dập ‘lửa’ đi!"
"Được thôi!" Vưu Tường cười tủm tỉm nói: "Em mang anh đi hội sở cao cấp nhất thành phố Lâm Hải chúng ta!"
...!
Ở cửa, Lê Văn Vân đang bế Đặng Hân Hân đi đến xe của Hoàng Lượng, Hoàng Lượng nhìn Đăng Hân Hân rồi lại nhìn Lê Văn Vân nói: "Nhà họ Vưu và những người đó cùng một chỗ nên tôi cũng không có cách nào."
Lê Văn Vân sờ cái mũi nói: "Hiểu được, ông đưa Hân Hân về nhà trước đi."
Đặng Hân Hân được Lê Văn Vân bế, nghe thấy lời của Lê Văn Vân, cô vô thức nắm lấy quần áo của Lê Văn Vân nói: "Không, anh đưa em trở về, em sợ lắm!"
Thân thể của cô ấy còn hơi run rẩy.

Cô gái nào đã trải qua chuyện như vừa rồi thì tinh thần cũng đều trong trạng thái vô cùng sợ hãi và thiếu cảm giác an toàn.


Lê Văn Vân cau mày, cổ tay anh vỗ nhẹ lên cổ Đặng Hân Hân, hai mắt Đặng Hân Hân chậm rãi khép lại ngất đi!
Loại tình huống này thì nên ngủ một giấc thật ngon sẽ khiến cảm xúc của cô ấy bình tĩnh trở lại.

Lê Văn Vân mở cửa xe ra đặt Đặng Hân Hân vào rồi nói: "Ông kết bạn với tôi qua wechat đi, tôi gửi địa chỉ nhà cô ấy cho ông!"
Hoàng Lượng cau mày, ông ta nhìn Lê văn Vân hỏi: "Cậu định..."
Lê Văn Vân gật đầu.

"Được rồi, vậy cậu chú ý an toàn." Hoàng Lượng nói: "Đúng rồi, ông cụ vẫn luôn nhắc đến cậu, nói cậu đã ba năm không có liên lạc gì với ông ấy."
Lê Văn Vân cười nói: "Chờ có cơ hội đi Yến Kinh, tôi nhất định sẽ đến cửa thăm hỏi."
"Được, tôi đưa Hân Hân về trước." Hoàng Lượng cười nói.

Sau khi hai người kết bạn, Hoàng Lượng lái xe đưa Đặng Hân Hân rời khỏi quán bar, Lê Văn Vân sờ mũi, ánh mắt liếc về phía cửa quán bar Lưu Hỏa, một người đàn ông trẻ mặc áo len này vẫn luôn đi theo anh từ lúc anh bắt đầu tiến vào quán bar đến giờ.

"Không biết là ai phái đến đây." Lê Văn Vân không để ý đến, đi đến một chỗ tối, sau đó rút ra một điếu thuốc, bật lửa châm thuốc, ánh mắt nhìn về phía cửa quán bar!
Vài phút sau, anh liền nhìn thấy Vưu Tường và Lý Trạch đi từ bên trong quán bar ra, nhìn thấy hai người, ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên ánh sáng lạnh.

Hai người kia lên một chiếc xe thể thao màu trắng, ngay sau đó xe thể thao khởi động!
Mà phía sau, Lê Văn Vân cũng di chuyển giống như một con báo săn mồi, cả người Lê Văn Vân bỗng lao ra, tốc độ của anh còn nhanh hơn cả chiếc xe thể thao kia.

"Mẹ ơi, nhanh quá!" Sắc mặt Ngô Nghiêu vẫn đi theo bên cạnh Lê Văn Vân thay đổi, anh ta vội vàng muốn đi theo nhưng phát hiện hoàn toàn không theo kịp.

Con đường này là một đường thẳng không có đường rẽ, Lê Văn Vân đi trước đến một đoạn đường không người, anh thấy được có một cái cột mốc đường đằng trước, dưới chân phát lực cả người nhảy lên dừng ở trên cột mốc.

Ở đằng xa, chiếc xe thể thao màu trắng bật đèn pha đi đến, tốc độ không phải rất nhanh, chậm rãi chạy đến!
Trong xe, Vưu Tường còn đang nói hội sở kia tốt như thế nào với Lý Trạch!
Bọn họ không chú ý đến phía trước cột mốc đường, Lê Văn Vân đang đứng ở đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Ngay lúc bọn họ đi ngang qua cột mốc đường, Lê Văn Vân nhảy xuống! Mày Vưu Tường bỗng nhiên nhíu lại nói: "Hử?"
Anh ta nhìn thấy ở trước xe có một bóng người vừa rơi xuống, anh ta muốn phanh xe lại thì đã không kịp rồi!

"Rầm!"
Lê Văn Vân rơi thẳng xuống, tay phải chợt đánh vào đầu xe thể thao màu trắng!
Đầu xe bỗng sụp xuống, đuôi xe vểnh lên, cả chiếc xe quay một vòng.

"Rầm!"
Xe đâm mạnh vào vòng bảo hộ ven đường!
Đây chính là Người Gác Đêm Số Không! Là sát thần từng khiến thế giới ngầm sợ hãi! Là chiến thần của Người Gác Đêm!
Ánh mắt Lê Văn Vân lạnh lẽo nhìn xe thể thao bị vòng bảo hộ ngăn lại, ánh mắt anh lạnh lùng chậm rãi đi qua đó!
Trong xe, Vưu Tường và Lý Trạch đều đầu rơi máu chảy, Vưu Tường hoàn toàn không động đậy được, cả người anh ta cuộn lại, chỉ nhìn thấy một đôi chân đang đi đến.

"Cứu...!Cứu!"
Anh ta muốn cầu cứu nhưng chữ mạng còn chưa nói ra, Lê Văn Vân đạp một cái vào gáy anh ta, Vưu Tường trực tiếp ngất đi.

"Rầm!"
Lúc này, cửa xe bên kia mở ra.

Lý Trạch giãy dụa muốn đi ra, Lê Văn Vân cười lạnh đi đến bên kia, sau đó ngồi xổm xuống.

Lý Trạch ngẩng đầu, ông ta cắn răng nhìn Lê Văn Vân nói: "Là cậu, tôi đã đánh giá sai cậu rồi, không nghĩ đến cậu lại là một cao thủ ẩn giấu."
Lê Văn Vân không để ý đến ông ta, tay đưa ra lục lọi rồi rút con dao găm bên hông ông ta ra.

Trên trán Lý Trạch ứa mồ hôi lạnh nói: "Cậu vì một người phụ nữ bình thường mà giết tôi? Tôi là người của Hồng Nguyệt, cậu đã có thân thủ như vậy khẳng định biết Người Gác Đêm tồn tại.

Cậu xác định muốn đối đầu với Hồng Nguyệt?"
"Hồng Nguyệt?" Lê Văn Vân cười nhạo nói: "Bởi vì một câu của tôi, lão già Bùi Nghênh Tùng kia đã trốn trên cao nguyên nhiều năm như vậy, tên Hồng Nguyệt này...!cũng xứng uy hiếp tôi?"
"Cậu là..." Đồng tử của Lý Trạch bỗng co rụt lại!
Lê Văn Vân cười lạnh nói: "Đúng như ông nghĩ, tôi là… Số Không!".