Chiến Lang Ở Rể

Chương 107: 107: Đặng Hân Hân Gặp Chuyện Không Hay






Lê Văn Vân nghe thấy thế thì sắc mặt hơi thay đổi, đưa mắt nhìn Tào Trác Hào và Tào Duyệt.

Hiển nhiên, hai người thấy Liễu Ngọc tìm được công việc tốt như vậy thì cũng động lòng, hơi ngượng ngùng xin lỗi vì trước kia từng nói lời ác ý với đối phương.

Sở dĩ bọn họ đến tìm Tào Kim làm muốn nhờ Tào Kim ra mặt nói giúp.

Lê Văn Vân âm thầm cười khổ!
Từ năm mười tám tuổi bị oan, gia nhập Người Gác Đêm, cho tới ba năm trước gặp chuyện không hay, anh cũng không quá lo lắng về chuyện tiền bạc.

Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ thành công, anh thường có thể lấy được một ít cổ phần của công ty, những cổ phần này trải rộng từ trong nước ra nước ngoài, trong Người Gác Đêm thậm chí còn có người chuyên môn xử lý giúp anh những cái này, Lê Văn Vân cũng không biết bản thân mình giàu đến mức nào.

Thế nhưng trong ba năm nay mất trí nhớ, anh mới thật sự cảm nhận được xã hội này tàn khốc đến mức độ nào!
Gió chiều nào theo chiều đấy, có tiền là có tất cả!
Liễu Ngọc thì thôi, nể tình ngày xưa có quan hệ tốt với nhau, ở bên ngoài, thái độ của cô ấy với Lê Văn Vân cũng coi như không tệ, Lê Văn Vân cho cô ấy một công việc gì đó thì cũng là chuyện bình thường đi!
Thế nhưng tt và Tào Duyệt… Dựa vào đâu?
Từ nhỏ quan hệ giữa bọn họ cũng bình thường thì không nói, sao hôm nay bọn họ lại hướng về người ngoài thế chứ?
Mặc dù lúc bị Tả Hạo vạch trần, bọn họ còn mặt dày nói mình không thế!
Lê Văn Vân không phải là thánh mẫu!
Nếu như không phải vì để ý đến tâm trạng của cha mẹ, thì anh đã bảo cha mẹ đừng lui tới với hạng người như Tào Duyệt làm gì cả.

Anh thở dài một hơi nói: “Cậu cả, không phải là cháu không muốn làm đâu, thế nhưng dù cháu và chủ tịch Lôi có quen biết đi nữa, thế nhưng mấy cái chuyện này bớt một chuyện coi như đỡ nợ chút ân tình, cháu vừa gọi điện cho ông ấy để xin việc cho Liễu Ngọc rồi, bây giờ lại nói chuyện đó nữa thì không tốt lắm!”
Trong ánh mắt Tào Trác Hào và Tào Duyệt lộ ra vẻ thất vọng, đồng thời còn kèm theo chút phẫn nộ!

Có lẽ trong lòng bọn họ, Lê Văn Vân giúp Liễu Ngọc mà không giúp bọn họ là rất quá đáng!
Diệp Cảnh An và Tào Vân ngồi hai bên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự lo lắng, lo rằng Tào Kim sẽ âm thầm ghi thù.

Tào Kim thở dài một hơi: “Thế à, thôi được rồi.”
Buổi tối, bọn họ ở lại khách sạn để ăn cơm, ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, Diệp Cảnh An bèn nói: “Bây giờ giúp cũng đã xong hết rồi, mọi người đi xem căn nhà mà Lê Văn Vân tặng cho bà ngoại đi!”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật, anh cảm thấy câu chuyện phát triển theo hướng này là điều anh chưa từng nghĩ tới, anh lúng túng, vội ho một tiếng nói: “Bố mẹ, hai người đưa bà ngoại và cậu về trước đi, con có hẹn ăn khuya với bạn, đi trước ạ!”
Diệp Cảnh An gật đầu nói: “Vậy con nhớ chú ý an toàn!”
Tạm biệt bọn họ xong, Lê Văn Vân gọi xe rời đi.

Đương nhiên là anh chẳng hẹn ai đi ăn khuya cả,chỉ là anh cũng định tới chỗ Lê Hàng xem qua một cái, xem có thể nhận được chút may mắn nào không.

Nếu như Lôi Bân vẫn không khóa được vị trí của Lê Hàng, vậy thì Lê Văn Vân sẽ sử dụng đến lực lượng Người Gác Đêm.

Ngay sau khi Lê Văn Vân rời đi, nhóm người Lê Cảnh An cũng đi đón xe, tới khu biệt thự trên đường Bành Hồ Nam.

Số chín mươi chín đường Bành Hồ Nam!
Lúc hơn mười người dừng lại ở trước cửa, ai nấy đều ngẩn người ra.

Nhìn căn biệt thực trước mặt mình, bọn họ gần như không thở nổi!
La Trinh Ngọc hơi run rẩy móc cái chìa khóa ra, sau đó nuốt nước miếng nói: “Cảnh An, con mở đi!”
Lê Cảnh An mở cửa căn hộ ra, lúc đi vào trong, toàn bộ đèn cảm ứng trong nhà đều sáng lên.


Bước chân vào cửa, đập vào mắt là phòng khách rộng lớn được trang hoàng sang trọng, toàn bộ nội thất và bài trí trong căn biệt thự này cũng tương đối xa hoa!
Nhóm người Liễu Ngọc cũng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ bước chân vào một căn biệt thự.

Hơn nữa còn là một căn biệt thự rất sang trọng!
Lê Cảnh An nuốt nước bọt, sau đó khiếp sợ nói: “Cái chỗ này, cả căn biệt thự này căn bản không có giá hơn tỷ được!”
La Trinh Ngọc nghe được số tiền lớn như thế, đều choáng váng, bà ấy vội vàng nói: “Cái… cái phòng này mẹ không nhận được, đắt quá!”
Lê Cảnh An đâu còn vẻ hoảng sợ như lúc nãy, ông nở nụ cười nói: “Mẹ, đây là Lê Văn Vân hiếu kính mẹ, mẹ cứ ở đi, chỉ có điều nơi này cũng khá lớn, mẹ để nhà anh ở đây cũng được!”
La Trinh Ngọc ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: “Cũng được, sau này mọi người cứ qua đây ở, náo nhiệt một chút cũng vui.”
Đám người Tào Trác Hào ai nấy đều có vẻ vui mừng.

Đoán người vào trong tham quan, ngoại trừ giật mình thì chính là giật mình.

Chỉ có hai vợ chồng tv và Lê Cảnh An là thỉnh thoảng lại tỏ ra lo lắng.

Lần này, Lê Văn Vân khiến cho bọn họ vô cùng giật mình.

Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, vừa vung tiền đã mua một căn biệt thự đắt như thế.

Mấy năm nay Lê Văn Vân không phải ngồi tù, thế thì rốt cuộc là nó làm cái gì mà có nhiều tiền như thế?
Lê Văn Vân đương nhiên không biết Lôi Bân đã chuẩn bị sẵn cho anh một căn biệt thự, khiến bố mẹ anh phải hoảng sợ.

Lúc này anh đang đón xe tới Lôi Sơn Uyển, chỗ mà Lê Hàng ở.


Chỗ này là một căn biệt thự liền kề, lúc Lê Văn Vân đến cửa rồi, cẩn thận nghe ngóng một chút, phát hiện bên trong không có ai.

Đương nhiên là anh cũng không vội vã rời đi, dù sao thì giờ vẫn còn sớm, có thể Lê Hàng còn chưa về.

Anh định lên mạng một chút, thế nhưng đúng lúc đó điện thoại của anh rung lên, anh lấy ra nhìn lướt qua, thấy Đặng Hân Hân gửi tới cái gì đó.

Đó là một định vị!
Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa cả.

Trong lòng Lê Văn Vân căng thẳng, anh biết, sợ là Đặng Hân Hân đã gặp chuyện không hay.

Anh vội vã đón một chiếc taxi, sau khi lên xe, anh nhìn lướt qua định vị, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Tới quán bar Lưu Hỏa!”
Trước đó Đặng Hân Hân đã đề cập qua với Lê Văn Vân, có thể Vưu Tường sẽ ra tay với người nhà của cô ấy.

Chỉ là anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy!
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng lo lắng, anh không biết Vưu Tường sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì!
Vì tức giận cho nên ánh mắt anh cũng dần trở nên lạnh lùng.

Cũng may là, từ chỗ anh tới quán bar Lưu Hỏa cũng không xa, chẳng bao lâu sau anh đã dừng trước cửa quán bar.

Ở trước cửa quán bar lúc này có vài người đang đứng, bao gồm cả Bành Tân Khôn lần trước bị Lê Văn Vân đánh cho, trên mặt anh ta quấn không ít băng gạc.

Khi nhìn thấy Lê Văn Vân tới, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, vội vã nói: “Đi gọi anh Kỳ!”
Một người trong số đó vội vàng chạy vào trong quán bar, Bành Tân Khôn thì dẫn người đến chặn trước cửa quán, lúc Lê Văn Vân tới, Bành Tân Khôn cười lạnh nói với Lê Văn Vân: “Cháu trai, mày vẫn còn dám đến quán bar của bọn tao à?”
Lúc này, Lê Văn Vân hất cằm lên, đôi con mắt lạnh lùng không có bất cứ tình cảm gì liếc nhìn Bành Tân Khôn, Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Có hai chuyện, một, cút ngay, hai, nói cho tao biết người bị Vưu Tường bắt tới đang ở đâu!”

Thấy ánh mắt của anh, Bành Tân Khôn lùi về sau theo bản năng! Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã xuất hiện trên trán.

“Chuyện này mày không nhúng tay vào được!” Cùng lúc đó, đằng sau Bành Tân Khôn vang lên một tiếng hừ lạnh.

Ngay sau đó, Bạch Kỳ khôi ngô xuất hiện ở ngoài cửa, anh ta nhíu mày nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, nói: “Lần trước vì nể mặt Diệp Mộng, mới không ra tay với mày, mày đừng có tự tìm phiền phức.”
“Đặng Hân Hân là bạn thân của Diệp Mộng!”
“Tao biết.” Bạch Kỳ nói: “Thế nhưng cô ta và gia đình cùng tính kế nhà họ Vưu, người của nhà họ Vưu sẽ đối phó với cô ta.”
“Hóa ra là mày hỗ trợ?” Lê Văn Vân nhìn chằm chằm anh ta.

Bạch Kỳ cười lạnh một tiếng nói: “Lê Văn Vân, mẹ nó mày đừng có mà không biết xấu hổ, tao đã nói chuyện này mày không quản được, cút nhanh!”
Lê Văn Vân thở dài một hơi, ánh mắt chậm rãi dao động trên người Bạch Kỳ nói: “Chuyện này tao đã xác định là nhúng tay vào rồi!”
Bọn họ không để ý tới, cách đó không xa, có một người với vẻ ngoài đẹp trai mặc một chiếc hoodie, dựa vào tường đứng ở đó.

Anh ta châm một điếu thuốc, sau đó liếc nhìn về phía cửa quán bar Lưu Hỏa, dáng vẻ như đang xem kịch hay.

“Ôi một đám ngu ngốc, lại trêu chọc tao nữa thì tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ hội!” Anh ta rít một hơi thuốc, nhả một vòng khói lên trời nói: “Ôi, cao thủ thật cô đơn!”
Đúng vậy, đây chính là Ngô Nghiêu, tối hôm nay anh ta có mục tiêu xuất hiện ở quán bar Lưu Hỏa!
Đợi đến khi khói thuốc tan hết ra, bỗng đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Lê Văn Vân, con ngươi của anh ta hơi co lại.

“Con mẹ nó, sao lại là anh ta!”
Anh ta chửi một câu, vội vàng ném mẩu thuốc lá xuống đất, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Ngô Nghiêu vội vàng nói: “Sư phụ, con phát hiện ra thằng nhóc kia đang bị một đám người vây bắt ngay trước cửa quán bar!”
“Cái gì?” Ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng hô lớn: “Được, ta lập tức tới ngay!”.