Phỏng vấn kết thúc.
Cả đội ZH trở về ký túc xá để xem lại trận đấu.
Trong lúc xem, Hạ Nam cố tình đập Hà Trang một cái, nói: “Chủ quan, chủ quan này. Anh đã sớm nhận ra mà! Chú dám khinh thường người khác hả? Lần sau còn dám kiêu ngạo nữa không?”
Hà Trang ấm ức ôm đầu, “Không dám, không dám nữa.”
Thấy Hà Trang bị quật, A Hoán cười hả hê.
Sau đó, cu cậu lại bắt gặp ánh mắt hiền từ của Hạ Nam.
A Hoán: “…” Ngoan ngoãn câm miệng.
…
Hôm sau, ký túc xá của ZH đón chào thành viên cũ, Hạ Bách Xuyên.
Tháng này, Hạ Bách Xuyên vừa mới bình phục và xuất viện. Trong đợt báo danh đội hình lần trước, ZH cũng đã báo tên của Hạ Bách Xuyên làm thành viên dự bị.
Chỉ là cậu ấy chưa lên sân khấu mà thôi.
Kiều Hướng Thiển chưa từng gặp Hạ Bách Xuyên ngoài đời, nhưng cô đã thấy cậu qua những video tường thuật trận đấu của các mùa giải trước. Vẻ ngoài của Hạ Bách Xuyên rất nhất quán với phong cách của ZH, đó là gầy.
Vẻ ngoài điển hình của những người hay ở nhà chơi game, vậy nên gene mập béo không phát huy nổi.
Dư Hoán Xuyên dọn tới phòng của cô, phòng của Hà Trang cũng trống một chỗ dành cho Hạ Bách Xuyên.
Nghe nói, trong lúc Hạ Bách Xuyên nằm viện, phần lớn thời gian đều dành để nghỉ ngơi hoặc chơi Vương Giả, còn không nữa là xem thi đấu.
Trước khi Hạ Bách Xuyên vào, Kiều Hướng Thiển lẳng lặng kéo tay Dư Hoán Xuyên, hỏi xem cậu ấy là người như thế nào. Cô nhận được câu trả lời là —
“Tuy anh và cậu ấy không tới nỗi thân thiết nhưng bình thường, cậu ấy rất hiền.”
Kiều Hướng Thiển: “… Anh nói cứ như không nói vậy.”
Thôi được rồi, tóm lại là Hạ Bách Xuyên dễ hoà đồng.
— Sự thật thì cậu ấy vô cùng hoà đồng.
Sau khi Hà Trang mở cửa chào đón Hạ Bách Xuyên, Hạ Bách Xuyên chào hỏi từng người trong đội. Khi thấy Kiều Hướng Thiển, đôi mắt của cậu chợt sáng lên —
Sau đó, Hạ Bách Xuyên vô cùng chân thành bắt tay với cô, khích lệ: “Dạo trước nghỉ ngơi, em có xem chị thi đấu. Chị rất cừ, cảm ơn chị đã gia nhập ZH.”
Kiều Hướng Thiển được cậu ấy khen một cách nhiệt tình như thế liền xấu hổ.
Hà Trang đi tới, quàng vai Hạ Bách Xuyên, kéo cậu tới bàn trà, “Trạng thái hồi phục của ông tốt cả rồi chứ?”
Mọi người ngồi tán gẫu ở phòng khách, Kiều Hướng Thiển về phòng, tiếp tục livestream để hoàn thành chỉ tiêu của hot streamer. Dư Hoán Xuyên nói chuyện với mọi người một lúc rồi nối đuôi về phòng.
Hạ Bách Xuyên uống trà, rớt tròng mắt nhìn Dư Hoán Xuyên đang thản nhiên đi vào phòng của Kiều Hướng Thiển.
— Anh còn đóng cửa theo thói quen.
Hạ Bách Xuyên: “Hai người ấy… ở chung phòng à?”
“Ờ,” Hạ Trang vẫn như không, cu cậu đã sớm quen rồi, “Nếu không thì cậu nghĩ sáu người sao chia đủ ba phòng?”
Hạ Bách Xuyên: “… Có lý.”
Bên này, Kiều Hướng Thiển đang điều chỉnh thiết bị hỗ trợ livestream, Dư Hoán Xuyên dọn cái ghế tới ngồi cạnh cô.
Kiều Hướng Thiển ngừng động tác, nhìn anh, “Sao thế?”
Dư Hoán Xuyên chống một khuỷu tay xuống bàn, tay còn lại chống cằm nhìn cô, “Anh xem em livestream, chưa được xem bao giờ.”
Kiều Hướng Thiển nhướng mày, tò mò hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn xem em livestream?”
“Tự nhiên hứng thôi,” Dư Hoán Xuyên cong môi cười: “Ngoài phòng khách toàn con trai có gì đẹp đâu, em mới đẹp.”
Kiều Hướng Thiển đỏ mặt, quay đầu điều chỉnh âm thanh tai nghe, mặc kệ anh.
Sau khi chỉnh xong góc độ của webcam, Kiều Hướng Thiển chợt nhớ tới chuyện của Hạ Bách Xuyên. Cô cân nhắc một chút rồi hỏi: “Hạ Bách Xuyên trở lại rồi, các anh có định cho cậu ấy ra sân không?”
“Chưa biết,” Dư Hoán Xuyên đáp: “Đã lâu rồi cậu ấy không đánh cùng bọn anh, không biết hiện tại có bị rời rạc hay không. Vả lại bây giờ em cũng đang phối hợp rất ăn ý với bọn anh nữa.”
“Dù sao thì anh ấy cũng gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới phải ngồi dự bị,” Kiều Hướng Thiển liếm môi, “Nói thế nào nhỉ, nếu… nếu cậu ấy không được ra sân thi đấu, liệu cậu ấy có cảm thấy tiếc nuối không?”
Dư Hoán Xuyên nhíu mày, sau đó lại giãn ra, “Cậu ấy thì anh không biết, nhưng nếu là anh, mọi người không giành được ngôi vị Quán quân, anh sẽ càng tiếc nuối.”
Kiều Hướng Thiển thở dài, đưa mắt nhìn cửa phòng.
Một bàn tay to xoa xoa đầu cô.
Dư Hoán Xuyên nói: “Đừng nghĩ linh tinh, chúng ta còn chưa có tấm vé bước vào trận chung kết đâu.”
“Chắc là em hơi kiêu ngạo rồi,” Kiều Hướng Thiển rầu rĩ đáp: “Em cảm thấy chúng ta có thể giành được tấm vé này đó.”
Dư Hoán Xuyên nhướng mày, cười cười hỏi: “Tự tin thế à?”
Kiều Hướng Thiển nâng mắt nhìn anh, “Bộ anh không như vậy chắc? Trận sau không phải muốn thắng, mà là phải thắng.”
Dư Hoán Xuyên: “Không hổ là đệ tử của anh.”
Kiều Hướng Thiển giơ tay bắt lấy cái tay của anh đang vò tóc mình. Thành thật mà nói thì mỗi lần nghe thấy xưng hô này, cô cứ có cảm giác cấm kỵ thế nào ấy. Cô giữ tay anh lại, nói: “Trời ơi anh đừng gọi như vậy nữa, mắc ói quá.”
Dư Hoán Xuyên: “… Vậy thì bé cưng.”
Kiều Hướng Thiển: “…”
“Em chuẩn bị livestream rồi! Anh muốn ngồi đây xem thật à?” Kiều Hướng Thiển đành lảng sang chuyện khác.
Dư Hoán Xuyên nhìn cô, “Anh xem một lát rồi ra ngoài đánh team 5 với họ.”
“Xem một lát à?” Kiều Hướng Thiển giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, chớp mắt nói: “Đừng có nói chuyện, giữ yên lặng thì em mới cho phép anh xem.”
Dư Hoán Xuyên cười một tiếng, “Được.”
Kiều Hướng Thiển lại điều chỉnh góc webcam, sau khi chắc cú rằng Dư Hoán Xuyên sẽ không lọt vào góc nhìn, cô mới bật livestream.
Từ khi bắt đầu đã rất yên bình, Kiều Hướng Thiển chơi được nửa trận thấy cũng ổn áp, người con trai bên cạnh đang ngồi thẳng lưng đặng xem cô chơi game cũng rất yên tĩnh.
Kiều Hướng Thiển vừa dọn con lính cuối cùng, vừa âm thầm gật đầu.
Tuy cô không biết ‘một lát’ mà Dư Hoán Xuyên nói là bao lâu, nhưng cô đã quyết định đánh xong ván này sẽ đuổi anh ra ngoài. Bởi vì khi chơi mà có người bên cạnh nhìn ấy, cảm giác còn áp lực hơn cả khán giả dưới sân khấu nhìn nữa.
Mọi thứ đều rất thuận lợi.
Trong game, đội của Kiều Hướng Thiển đang đẩy cao lính. Cô vừa đạp Dư Hoán Xuyên dưới bàn, vừa lơ đãng ngẩng đầu liếc anh một cái.
Trong mắt đều là ngụ ý: Bao giờ anh ra ngoài? Hay là em đánh xong ván này thì anh đi ra đi?
Điên cuồng ám thị.
Nhưng Dư Hoán Xuyên cứ như chẳng hiểu vậy, anh hất cằm bảo cô cứ chơi tiếp đi. Nhà chính của đối phương phát nổ, Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nhìn khu bình luận, người xem hỏi cô sao hôm nay ít nói thế? Cô lẳng lặng nhìn Dư Hoán Xuyên rồi thuận miệng đáp: “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện lắm.”
Lập tức có người trêu ghẹo:
【Không muốn nói chuyện? Chị cãi nhau với ai à?】
【@Anh Xuyên vào dỗ bạn gái của anh đi này!】
Dư Hoán Xuyên cũng thấy được bình luận đó, anh liếc xéo cô, liếc tới mức Kiều Hướng Thiển phải cuống cuồng giải thích:
“Không phải, không phải đâu, chúng tôi không có khả năng cãi nhau, đời này cũng không thể cãi nhau.” — Mà cũng chưa chắc!
Kiều Hướng Thiển lại đạp chân Dư Hoán Xuyên, đồng thời trả lời câu hỏi ‘Sao Dư Hoán Xuyên không có ở đây?’ của fan:
“Anh ấy à? Lúc livestream tôi thường không rủ anh ấy, mà anh ấy cũng đang đánh rank với đồng đội rồi.”
Dư Hoán Xuyên bị Kiều Hướng Thiển đá mạnh vào bắp chân. Anh liếc nhìn hộp khăn giấy lung lay sắp đổ trên bàn, bất ngờ thuận thế duỗi chân, vờ như vì bị cô đá nên chân anh mới bất cẩn va vào cái bàn vậy.
Cái bàn bị cú va của Dư Hoán Xuyên làm cho rung lắc, Kiều Hướng Thiển giật mình. Hộp khăn giấy rơi xuống đất, phát ra tiếng động, Kiều Hướng Thiển vừa định quay người đi nhặt. Không ngờ, Dư Hoán Xuyên bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước, nhặt khăn giấy lên rồi mở miệng —
“Đang livestream à?” Anh nhìn cô, cười như không cười.
Kiều Hướng Thiển: “…”
【Aaa đó là giọng nói của anh Xuyên đúng không??】
【Cái gì vừa bị rớt vậy? Hình như tôi thấy một bàn tay vút qua.】
【??? Không phải anh ấy đang đánh rank à?】
Kiều Hướng Thiển liếc mắt nhìn khu bình luận, lập tức thấy được câu hỏi kia.
Cô gượng cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, em đang livestream này, anh đánh rank xong rồi à?”
“Ừm, vừa xong một ván,” Dư Hoán Xuyên ngồi xuống ghế, hề hước nhìn cô, giở giọng dịu dàng hết xảy, “Tới ngắm em.”
【Tới ~ ngắm ~ em ~】
【Tô cẩu lương này tôi không ăn tôi không ăn *đá mạnh*!】
【Mị không ngờ hoá ra anh Xuyên biến thái như vậy luôn á?】
Kiều Hướng Thiển tức giận.
Nhất định là Dư Hoán Xuyên đang trả đũa cô vì cô mới đá chân anh đây mà. Diễn kịch bất ngờ như thế làm cô suýt chút nữa là bại lộ rồi.
Kiều Hướng Thiển đảo mắt, xích qua bên cạnh một chút, “Anh có muốn chào hỏi fan của mình không?”
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nhìn anh, cô chắc mẩm một người khiêm tốn như anh sẽ không muốn xuất hiện trước webcam đâu.
Không ngờ, Dư Hoán Xuyên cong môi, đáp: “Được thôi.”
Sau đó, anh ló đầu tới gần khung hình, dựa sát mặt mình vào mặt cô rồi cười với webcam.
Dư Hoán Xuyên: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ZH và bạn gái của tôi. Mong mọi người giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”
【Aaa khuôn mặt điển trai bất ngờ được phóng to kìa!】
【Bạo lực nhan sắc, bạo lực chó độc thân!】
【Ôiii từ lúc thất tình tới giờ, ngày nào tôi cũng tới đây cả. Cuối cùng tôi cũng chờ được anh Xuyên rồi aaa.】
Dưới bàn, Kiều Hướng Thiển véo cánh tay của anh.
Trong khung hình, lông mày của Dư Hoán Xuyên hơi nhíu lại một chút, nhưng rất nhanh chóng giãn ra.
Sau đó, anh đứng thẳng dậy, rời khỏi khung hình, vừa cầm lấy quyển sổ và bút bi trên bàn, vừa cúi đầu nói với Kiều Hướng Thiển, “Được rồi, anh đánh rank tiếp đây.”
“Vâng,” Kiều Hướng Thiển nghiến răng cười với anh, “Cố lên nhé!”
Dư Hoán Xuyên cầm vở, khớp xương ngón tay rõ ràng cử động như đang viết gì đó. Tiếp theo, anh đặt vở lên bàn rồi nói với cô: “Anh ra ngoài đây.”
Sau đó…
Sau đó, anh ra ngoài thật.
Kiều Hướng Thiển ló đầu lại gần quyển vở mà anh đặt trên bàn, trong đó có năm chữ to lớn được viết bằng nét bút mạnh mẽ —
Buổi tối xử em sau.
Kiều Hướng Thiển tức giận, nhìn webcam và viện cớ đi vệ sinh. Cô vừa rời khỏi khung hình thì lập tức cầm vở và bút ghi thêm một câu bên dưới.
Sau đó, cô hùng dũng oai vệ ôm quyển vở, hiên ngang đi ra phòng khách. Năm người ngoài phòng khách vẫn chưa vào game, Kiều Hướng Thiển tém tém lại một chút mà dịu dàng đưa vở cho Dư Hoán Xuyên trước mặt mọi người:
“Anh quên đồ này.”
Dư Hoán Xuyên nhướng mày, nhận lấy quyển vở.
Hà Trang ló đầu qua, hỏi: “Đồ gì thế? Chị ấy đưa vở cho anh làm gì?”
“Không có gì.” Dư Hoán Xuyên cúi đầu rũ mắt, thuận tay lật tới mặt giấy mà anh mới viết kia.
Vừa nhìn thoáng qua, anh liền mỉm cười.
Ngay dưới dòng chữ của anh là một dòng chữ ngay ngắn đáng yêu, thoạt nhìn sẽ nhận không ra chủ nhân của nó đã viết khi đang tức giận, giống như một con mèo bắt chước con hổ mà gầm lên vậy.
Bên dưới, cô viết —
Tối nay đừng có mơ vào được cửa phòng!