Tuy có rất nhiều người khen ngợi cô nhưng sau trận đấu hôm qua, diễn đàn Tieba vẫn có người bôi nhọ ngay tức khắc:
【Đúng là liếm win, chơi Mai Shiranui còn chẳng kịp tham gia giao tranh, nếu nó chơi pháp sư chân ngắn khác chắc là mọi người đánh xong rồi mới lết tới nơi quá.】
【Nhỏ này phế vã*, nói thẳng ra thì bốn người của ZH đã đủ để đè bẹp team địch rồi, ý nghĩa của người đi đường giữa vứt ở đâu rồi hả?】
【Cuối cùng còn ks mạng để cứu vãn thành tích tệ hại của mình nữa chứ. Hừ, tôi cảm thấy ván này nó chẳng khác nào người vô hình.】
【Anti fan ngứa mắt con gái thi đấu chuyên nghiệp thì nói thẳng đi? Tuy Bảy Ngàn không toả sáng nhưng cũng đâu có kéo chân đồng đội?】
【Nó chết là đáng còn gì? Thằng ngu cũng nhìn thấy team địch tới kìa, ý thức như vậy thì đánh mẹ gì nữa?】
【Nhắc mới nhớ, tôi thấy sắc mặt của Bảy Ngàn lúc thi đấu hình như không tốt. Cô ấy bị bệnh à?】
【Biệt danh mới của con Bảy là bình hoa liếm win đúng không?】
Kiều Hướng Thiển lướt liên tiếp mấy bài viết, cắn môi đọc từng dòng bình luận, tâm trạng ngày càng sa sút. Cô thoát khỏi bài đăng rồi làm mới giao diện Tieba lần nữa, trang đầu giao diện mới nhảy ra một tiêu đề bài viết khiến cô nhảy dựng —
【Hình như người đi mid và người đi rừng của ZH có gì đó thì phải?】
Kiều Hướng Thiển có tật giật mình, vô thức nhấn vào bài đăng. Bình luận đầu tiên dưới bài đăng khiến cô cứng đờ:
【Hôm trước tôi làm việc bán thời gian ở hậu trường giải KPL. Sau khi đánh xong trận thứ hai, thời điểm ZH và UP quay lại hội trường ấy, mọi người nhớ Bảy Ngàn đã đi sau cùng không? Lúc đó tôi đứng gần họ, không biết vì lí do gì mà Xuyên Thần đã bế cô ấy lên đó! Tư thế bế công chúa luôn! Oà, chúng tôi cực kỳ kinh ngạc, chỉ có thể ngẩn người nhìn Xuyên Thần sầm mặt bế cô ấy về phòng chờ thôi. Sau đó tôi nghe nói hình như Bảy Ngàn không khoẻ, cụ thể là gì thì tôi cũng không biết, nhưng mọi người có cảm thấy… họ có gì đó lạ lắm không? Điểm mấu chốt không chỉ có vậy thôi đâu —】
Trước khi Kiều Hướng Thiển nhấn vào bài viết thì nó chỉ có một bình luận. Nhưng sau khi cô nhấn vào, bên dưới đã nhảy ra bảy tám bình luận khác:
【Có ảnh chứng minh thật giả không đấy? Không có thì đừng có nói bậy.】
【Nội dung của câu đầu tiên đã mùi bịa đặt rồi.】
【Hừmmm, đừng nói là bình thường bọn tôi hay ghép cặp chơi chơi giữa mấy người trong đội mà có thật nha? Tôi không chấp nhận được đâu!】
【Tôi là chủ tus đây, để tôi kể tiếp: Sau đó tôi xuống bãi đậu xe để tìm bạn, trùng hợp bắt gặp đội tuyển ZH đang lên xe! Trên người của Bảy Ngàn đắp một cái áo khoác lớn, là của Xuyên Thần nhà mọi người đó! Anh ấy còn săn sóc dùng tay đỡ Bảy Ngàn nữa! Tay còn lại thì chống cửa xe cho cô ấy không bị đụng đầu cơ! Cho nên tôi mới bảo, chuyện này có thể nói là tình yêu trong đội đấy, không biết đúng không nữa.】
【Thế Bảy Ngàn bị bệnh thật à? Nói vậy thì Xuyên Thần chỉ ga lăng thôi chứ bộ?】
【Trả lời lầu trên: Anh Xuyên rất ghét bị người khác chạm vào cơ thể, không biết à? Có một video về chiến thắng hồi đấu vòng loại đấy, Hà Trang vui quá nên không nhịn được mà ôm anh ấy. Lúc bị cậu ta ôm, Xuyên thần còn ghét bỏ đẩy ra nữa là.】
【Vậy nếu chuyện này là thật thì chị Bảy từ bình hoa di động sẽ trở thành… Tôi xin viết huyết thư để cầu xin người đi đường giữa trước đây của ZH nhanh chóng bình phục để comeback được không trời?】
【Wow wow wow, thật hả? Tôi cảm thấy họ khá hợp nhau đấy, từ vẻ ngoài đến chiều cao luôn. CP này ngọt à nha, với lại chủ tus đã nói là chị ấy bị bệnh nên trạng thái thi đấu mới không được tốt mà? Về tình có thể tha thứ!】
Toang rồi toang rồi toang rồi —
Kiều Hướng Thiển đột nhiên đá văng cái chăn ra rồi nhảy xuống giường, dép lê cũng không xỏ đã chạy thẳng ra phòng khách.
Trong phòng khách, bốn người đang đánh rank nảy lửa.
A Hoán, Dư Hoán Xuyên và Hà Trang lập team ba người. Trận đấu vừa bắt đầu được năm phút, cậu vừa điều khiển Marco Polo xoay quanh trụ vừa nói: “… Anh Xuyên, em lạy anh xuống đường dưới đi mà. Bọn nó ép kinh quá, mất trụ bây giờ.”
Hà Trang: “Mấy thằng nhóc mà ông cũng đánh không lại hả? Hoán Hoán cùi bắp thế, chờ tôi và anh Xuyên núp bụi gank xong đường giữa rồi xuống.”
Kiều Hướng Thiển chống khung cửa, bốn người ngồi trên sofa không hề phát hiện cô đang ở đây. Điện thoại của họ đều đã vào trận, âm game cũng chỉnh rất lớn, cô hơi sầu não ‘ừm’ một tiếng.
Không ngờ, Dư Hoán Xuyên như có thần giao cách cảm, anh ngẩng đầu lên nhìn một cái, ánh mắt dừng trên người cô.
Dư Hoán Xuyên nhìn từ đầu tới chân Kiều Hướng Thiển một lượt, thời điểm thấy đôi chân trần của cô, lông mày của anh lập tức nhíu lại, “Sao em lại ra đây? Còn không mang dép nữa?”
Kiều Hướng Thiển nhón chân, nói lớn một chút, “Anh đánh trước đi, bao giờ xong thì xem WeChat, em gửi tin nhắn cho anh.”
Nói xong, cô về phòng mang dép vào, sau đó ngồi trên giường, tiếp tục ôm điện thoại để theo dõi bài viết này. Cả người rơi vào trạng thái khủng hoảng khi chuyện tình cảm bị phát hiện.
Cô nằm trên giường xem bình luận, phát hiện fan girl của Dư Hoán Xuyên đã vào bài viết để oanh tạc. May là chủ tus thật sự không có ảnh chụp, chỉ gửi một tấm khi anh ta đang làm việc để chứng minh. Nhưng đa số đều cho rằng ảnh này có thể tìm trên mạng nên không tin lời chủ tus nói.
Trái tim của Kiều Hướng Thiển lúc lên lúc xuống theo làn sóng bình luận. Lúc cô lật người trên giường, định reload bình luận thì Dư Hoán Xuyên đã đánh xong trận game, anh cũng xem bài viết kia rồi, bấy giờ đang mở cửa đi vào.
Anh vừa tới, Kiều Hướng Thiển lập tức ngồi thẳng dậy, gấp gáp hỏi: “Anh đã xem bài viết đó chưa? Mình phải làm sao bây giờ?”
Nhìn cô lo lắng sốt ruột như vậy, Dư Hoán Xuyên vô thức cảm thấy mình sẽ không được ra ngoài ánh sáng. Anh ngồi bên giường, vươn tay véo gò má đang phồng lên của cô.
Bị anh véo như vậy, Kiều Hướng Thiển liền nhăn mặt, né đầu đi rồi nôn nóng hỏi: “Đừng quậy mà, anh nói xem, chúng ta phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao?” Dư Hoán Xuyên nắm tay của cô, đặt qua một bên rồi lần lượt vuốt ve năm đầu ngón tay, “Anh gửi cho anh Nam rồi, anh ấy nói sẽ giải quyết.”
Dư Hoán Xuyên vừa vuốt tay cô, vừa ngẩng đầu nhìn cô.
Bỗng, anh hỏi: “Em không muốn chuyện chúng mình bị người khác phát hiện tới vậy sao?”
“… Cũng không phải, chỉ là bây giờ không được,” Kiều Hướng Thiển kéo chăn lên rồi chui vào, “Nếu việc này bị công khai, ba mẹ của em cũng sẽ biết. Họ vốn không muốn cho em đi đánh chuyên nghiệp, nếu biết em vừa thi đấu vừa nhân tiện có bạn trai thì họ sẽ tới đây để trói em về nhà mất.”
Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên đen xì.
Hoá ra bây giờ trở ngại của hai người không chỉ là cư dân mạng mà còn có phụ huynh nữa hả?
Anh sâu kín hỏi: “Vậy em không định dẫn anh về ra mắt ba mẹ vợ à?”
Kiều Hướng Thiển siết chăn, dựa lưng lên đầu giường. Cô bị câu hỏi này của anh làm cho ngẩn người, vốn định đáp là chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng khi thấy sắc mặt không tốt của Dư Hoán Xuyên, cô liền liếm môi sửa lời: “Không có mà, chỉ là bây giờ có hơi nhanh quá. Em cảm thấy… vẫn nên chờ một thời gian nữa nha?”
Nom cái điệu nịnh nọt này của cô, sao Dư Hoán Xuyên lại không biết cô đang nghĩ gì cơ chứ? Anh đen mặt, sáp lại gần cô, “Thật sự không nghĩ tới à?”
Thấy khuôn mặt điển trai của anh bỗng áp sát, dù trước đây Kiều Hướng Thiển chưa từng nghĩ tới chuyện này thật nhưng bây giờ, cô chỉ có thể ráng đáp là có.
Cô lắp bắp nói: “Ngẫm lại thì em có nghĩ tới rồi, nhất định là có nghĩ rồi á. Em, em, em nghĩ cách để dẫn anh về ra mắt ba mẹ. Dù sao thì anh cũng ưu —” tú như vậy.
Trên môi đột nhiên nóng lên.
Cô ‘ưm’ một tiếng, những lời chưa nói đều bị anh lấp kín, phải nghẹn trở về.
Tiếp theo, môi dưới của cô đớn đau một phát — cô bị cắn!
Mùi vị của máu lan tràn trong miệng, sau đó anh hôn như thể trấn an cùng an ủi cô.
Trước đấm sau xoa.
Mãi tới khi Kiều Hướng Thiển không thở nổi nữa, anh mới thả ra. Cô che miệng, đôi mắt ánh nước như thuỷ tinh trừng trừng anh. Kiều Hướng Thiên liếm môi dưới, không nhịn được mà xuýt xoa, mặt mày nhăn cả lại.
Anh là… cún đấy à?
Dư Hoán Xuyên vươn tay vén tóc mái trên trán của cô ra sau tai, “Bây giờ đã nghĩ tới chưa?”
Kiều Hướng Thiển túm cái chăn rồi làm ổ trong đó, nửa mặt của cô đều chôn dưới chăn, chỉ lộ ra đôi mắt ấm ức nhìn anh. Cánh môi bị anh cắn vẫn còn đau đây này, cô đành lầm bầm nói: “Nghĩ tới, nghĩ tới rồi.”
“Đã biết sai chưa?”
Cô sai hồi nào?
Nhưng đối diện với ánh mắt của Dư Hoán Xuyên, cô rất biết tìm đường sống mà gật đầu lia lịa, dáng vẻ tội nghiệp y như cô vợ nhỏ, “Biết sai rồi, biết sai rồi, em nhất định sẽ dẫn anh ra mắt người lớn trong nhà.”
Dư Hoán Xuyên ‘hừ’ cười một tiếng, lại vươn tay kéo cái chăn trên đầu cô, nói một cách đầy ẩn ý, “Không chỉ có chuyện này đâu, còn những chuyện khác nữa. Cái gì nên nghĩ tới thì em hãy suy nghĩ một chút đi, cả ngày tháng cũng phải suy nghĩ luôn.”
Ví như ngày nào sẽ kết hôn, ngày nào sẽ… chuyện ấy —
Kiều Hướng Thiển khóc không ra nước mắt.
Sao cô nghĩ trước được mấy chuyện này hả trời? Cô chưa từng yêu đương, chỉ thuận theo tình cảm trước mắt thôi mà!
Vả lại cô còn chưa biết mai này, người sẽ đi cùng cô tới cuối con đường có phải là anh hay không kìa!
Kiều Hướng Thiển nghĩ như vậy đấy, nhưng nếu nói với Dư Hoán Xuyên, e là anh lại bảo: Không ngờ em dám suy nghĩ lung tung như thế, vân vân và mây mây —
Thôi đi thì hơn.
Cô rúc mình trong chăn, tầm mắt đen kịt. Mãi tới khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới ló đầu ra nhìn. Quả nhiên Dư Hoán Xuyên đã ra ngoài.
Cái anh vô lại này!