A Hoán: “…”
Kiều Hướng Thiển: “…”
Ba người nhìn nhau chằm chằm, im như thóc.
Trong nửa phút mà đối phương không nói chuyện, đầu óc của A Hoán vụt qua rất nhiều thứ.
Cậu bất mãn vì uống Coca chay ở quán nướng nên thèm uống lạnh. Lúc về ký túc xá, mở tủ lạnh ra thì thấy không có gì nên mới nhắn WeChat cho anh Xuyên, nhờ anh mua giúp nhưng chờ hơn hai mươi phút vẫn không thấy Dư Hoán Xuyên trả lời. Cậu đành buồn bực ngẫm xem hai người đã đi đâu, vừa xỏ dép lê chạy xuống lầu, tự đi mua.
Cậu, chỉ, muốn, mua, đá, về, uống, cho, đã, thôi, mà.
Chỉ muốn uống Coca đá thôi!
Nhưng kết quả, đây là loại kết quả gì đây trời!!!
Tâm hồn thiếu niên 17 tuổi của cậu bất ngờ bị đả kích.
Từ ký túc xá tới siêu thị cả đi lẫn về chỉ mất hai mươi phút thôi, tại sao họ lại bất ngờ xuất hiện dưới lầu ký túc chứ? Rõ ràng hồi nãy cậu đi đâu có thấy hai người đâu!!!
Cuối cùng, A Hoán cũng hiểu tại sao tối hôm nay phải uống Coca không đá rồi.
Cuối cùng, cậu cũng hiểu tại sao mình lại bắt gặp Dư Hoán Xuyên đang về phòng lúc sáu giờ sáng rồi.
Cuối cùng, cậu cũng hiểu lý do mà Hà Trang luôn than thở — Từ lúc tới thành phố H, sáng nào anh Xuyên cũng phải đi vệ sinh, thời gian chuẩn xác y như giờ gà gáy vậy. Không biết có phải vì ảnh lớn tuổi nên sinh tật không mà ăn uống thì siêu đúng giờ, hại tôi ngày nào cũng phải tỉnh giấc vào sáu giờ sáng.
Đi vệ sinh chỉ là lý do lý trấu mà thôi!
Anh Xuyên rõ ràng là — A Hoán quyết định không nghĩ tới suy nghĩ đáng sợ trong đầu nữa.
Hai ngọn đèn đường trước cửa ký túc xá chói mắt tới nỗi khiến A Hoán cảm thấy mình đang phát sáng vậy, điện áp 100.000 Vôn xoẹt qua.
Nửa phút trôi qua.
A Hoán: “Hai người… Em…”
Kiều Hướng Thiển há miệng, muốn giải thích gì đó nhưng cô phát hiện mình không nói được chữ nào.
Dư Hoán Xuyên vươn tay ôm cô chặt hơn một chút, thần sắc bình tĩnh hỏi: “Ừm, có chuyện gì?”
… Sao anh có thể bình tĩnh như thế chứ?
A Hoán nhìn Kiều Hướng Thiển, rồi lại ngẩng đầu nhìn Dư Hoán Xuyên. Cậu sực nhớ ra năm nay Kiều Hướng Thiển cũng mới 18 tuổi thôi, thế là cậu thiếu niên 17 tuổi đau đớn cảm thán: “Anh Xuyên, anh là đồ cầm thú!!”
Kiều Hướng Thiển: “…”
Dư Hoán Xuyên nhíu mày, “Anh cầm thú cái gì?”
A Hoán bi phẫn nói: “Hai người chưa biết nhau được bao lâu! Sao chị ấy mới tới mà anh đã dụ mất rồi. Anh Xuyên, anh thật sự không kiềm chế được được luôn hả? Anh, hai người biết nhau chưa tới một tháng, đã…”
Cậu không nói nổi nữa.
Kiều Hướng Thiển: “Thật ra không phải vậy đâu, A Hoán, bọn chị —”
Dư Hoán Xuyên giơ tay xoa đầu Kiều Hướng Thiển, ngắt lời cô, “Ai nói bọn anh chỉ mới biết nhau có một tháng? Giới thiệu cho mày, đây là đệ tử của anh.”
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Không ngờ anh lại nói thẳng ra như thế.
A Hoán: “…”
Nghe thấy câu này, sắc mặt của cậu khựng lại.
Trong đầu của thiếu niên có trí nhớ tốt này lập tức hiện ra cuộc đối thoại vào ba tháng trước.
A Hoán lẳng lặng ngồi xổm xuống đất, nhặt ba lon Coca bị rớt bỏ lại vào bịch nilon. Sau đó, cậu lại lẳng lặng cầm bịch nilon rồi đứng dậy, nói một câu chẳng to chẳng nhỏ: “Thơm thật.” (Chắc ý của cu Hoán là drama này thơm, đáng hít =)))))
Dư Hoán Xuyên: “?” Thằng cu này điên rồi à?
A Hoán: “Hà Trang nói rất đúng, thì ra anh Xuyên thật sự thích tình yêu thầy trò, thích chơi trò nuôi lớn rồi thịt.”
Dư Hoán Xuyên: “…”
Kiều Hướng Thiển: “Có ý gì?”
A Hoán phủi đất dính trên bịch nilon xuống rồi đi ngang qua hai người đứng trước cửa ký túc xá. Cậu cắm chìa khoá mở cửa an ninh, sau khi trải qua cảm giác bị đả kích nặng nề, A Hoán cảm thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều.
Cậu đưa lưng về phía hai người, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em đã biết chuyện của hai anh chị rồi, chuyện lớn như thế mà gạt bọn em. Hai anh chị tự về mà giải thích với mọi người đi.”
Thoạt nhìn thì cứng rắn đấy, nhưng thật ra nội tâm của cu cậu đang hoảng hết cả lên.
Lúc lên lầu, A Hoán không đóng cửa an ninh mà chỉ khép hờ nó. Kiều Hướng Thiển nghe thấy tiếng bước chân của A Hoán trên cầu thang, cô ngẩng đầu nhìn Dư Hoán Xuyên.
“Anh nói luôn hả?”
“Còn sao nữa?” Dư Hoán Xuyên đi về phía trước hai bước, vươn tay mở cửa an ninh, “Cái gì nó cũng thấy rồi.”
Kiều Hướng Thiển đi đằng sau Dư Hoán Xuyên hệt như cái đuôi nhỏ, “Hồi nãy cậu ấy nói nuôi lớn rồi thịt là sao anh?”
Động tác mở cửa của Dư Hoán Xuyên cứng đờ, đương nhiên anh vẫn còn nhớ lời nói của mình hồi ba tháng trước.
Khi đó, anh đã nói gì nhỉ?
Đại khái là đối với anh, chuyện tình yêu thầy trò tuyệt đối không thể.
Dư Hoán Xuyên ho nhẹ một tiếng, mở cửa an ninh ra hết cỡ, “Không có gì, mọi chuyện là hiểu lầm thôi. Em lên nhà trước đã, đừng đứng mãi dưới này.”
Kiều Hướng Thiển vào cổng, không quên hỏi về chuyện giải thích, “Vậy anh định nói với họ như thế nào?”
“Nên nói thế nào thì nói thế đó,” Dư Hoán Xuyên đóng cửa, sau đó khom lưng, lại nắm tay cô, “Sợ gì chứ? Họ cũng đâu có ăn thịt mình.”
Sắc mặt của Kiều Hướng Thiển trở nên đau khổ.
Cô nhíu mày, vẫn cảm thấy không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.
Lúc lên tới lầu bốn, hai người mới phát hiện cửa phòng vẫn chưa đóng. Ánh sáng từ phòng khách len qua khe cửa, họ loáng thoáng nghe được tiếng bàn luận của mọi người trong nhà.
Cảm thấy lòng bàn tay của mình có gì đó dinh dính, Kiều Hướng Thiển mới phát hiện ra vào những ngày xuân thế này mà tay cô lại đổ mồ hôi khi được Dư Hoán Xuyên nắm tay.
“Hay là anh thả tay ra nhé?” Cô lắc lắc bàn tay phải đang mười ngón đan nhau, “Anh không cảm thấy thế này là ra vẻ quá à?”
“Không hề ra vẻ,” Dư Hoán Xuyên cong môi cười, “Dù sớm hay muộn thì họ cũng nên tập thói quen nhìn thôi.”
Kiều Hướng Thiển: “…”
Được rồi, thương lượng với thằng cha này cũng vô dụng.
Kiều Hướng Thiển cố chấp cho rằng đây là ra vẻ, mà đó giờ cô lại là người khiêm tốn. Thế là cô lắc lắc tay, muốn rút ra, không ngờ Dư Hoán Xuyên thật sự nghe lời cô mà thả tay.
Ơ, nghe lời thế à?
Thì ra miệng nói một đằng nhưng hành động một nẻo —
Ở giây tiếp theo, bên vai chợt trĩu nặng, Kiều Hướng Thiển cúi đầu nhìn vai trái của mình. Dư Hoán Xuyên trực tiếp đổi nắm tay thành quàng vai!
Kiều Hướng Thiển: “Anh…” Càng ngày càng quá rồi đấy!
Cô còn chưa nói hết câu, thậm chí còn không kịp nói ra vế đằng sau thì cửa phòng đã bị anh đẩy ra.
Khoảnh khắc cửa mở, tiếng bàn luận trong phòng khách lập tức im bặt. Kiều Hướng Thiển cũng nuốt ngược nửa câu sau vào lòng.
Đã quen với hành lang nhá nhem nên khi ánh đèn sáng trong phòng khách bất chợt đâm vào mắt, Kiều Hướng Thiển không khỏi híp mắt lại.
Ba người trong phòng khách nhất tề đảo mắt nhìn cái tay của Dư Hoán Xuyên đang khoác lên vai Kiều Hướng Thiển.
A Hoán đã lấy lại bình tĩnh, dù sao thì cậu cũng vừa thấy hai người ôm hôn nhau rồi.
Dù chưa từng xem phim lãng mạn nhưng sau khi bắt gặp cảnh tình yêu mãnh liệt vừa rồi, bây giờ quái thai solo như cậu đã có thể bình thản trước nó.
Hà Trang là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng.
Cậu vừa nhìn cái tay của Dư Hoán Xuyên đang ôm Kiều Hướng Thiển, vừa ra chiều ngứa đòn như mọi ngày, “Ngẩn người làm giề? Vào đi chứ, không nhận ra mọi người nữa rồi à? Anh Xuyên, ra đường mua đồ mà sao để lạc tới nỗi này thế? Đúng là càng lớn tuổi trí nhớ càng kém nhề —”
Bàn tay đang khoác vai cô chợt buông lỏng, nửa người của anh đang dựa vào cô cũng không có gì là căng thẳng, Kiều Hướng Thiển đột nhiên hiểu ra.
Chỉ có cô là người căng thẳng thôi.
Dư Hoán Xuyên dẫn cô đi tới trước rồi đặt bịch nilon trong tay xuống bàn trà, ngữ điệu giống hệt mọi ngày, “Mày cũng càng lớn tuổi càng ngứa đòn nhỉ?”
Hà Trang bắt chéo chân, dựa vào sofa, “Ôi em còn tốt chán, giống nhau cả, giống nhau cả.”
“Không ngờ đấy,” Lâm Quý Tuân nhướng mày đánh giá Kiều Hướng Thiển và Dư hoán Xuyên đang ngồi ở phía đối diện, “Trong đội mới có một đoá hoa tới chưa được bao lâu, mới sang xuân mà mày đã hái mất rồi.”
“Cái gì mà mới sang xuân,” Dư Hoán Xuyên cười một tiếng, “Sớm hơn.”
Bây giờ là cuối tháng Ba, nói sớm hơn tức là —
Lâm Quý Tuân tính nhẩm ngày tháng, lập tức hiểu ra, “… Thủ đoạn của chú em cao cường phết.”
Kiều Hướng Thiển nghe mà không hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Này này, các anh đang nói gì vậy?”
Dư Hoán Xuyên vân vê bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, mềm thật, “Nói em luôn là đoá hoa đẹp nhất trong lòng anh đó.”
“Mẹ ơi, ê răng rồi, trong không khí có mùi tình yêu chua quá đi,” Hà Trang làm quá, bô bô cái miệng. Cậu đứng dậy vươn tay lấy bịch nilon mà Dư Hoán Xuyên vừa đặt xuống bàn, “Để em coi hai người ra ngoài nửa ngày trời đã mua được những gì nào. Ô, khoai tây cắt lát, còn có chocolate nè…”
Tâm trạng của Dư Hoán Xuyên rất tốt, thuận miệng nói: “Mua cho mọi người đấy.”
A Hoán: “Dùng đồ ăn để mua chuộc bọn em hả? Được thôi, em nhận tất.”
Sau đó ‘kít’ một tiếng, là âm thanh khi gói khoai tây cắt lát bị xé mở.
Kiều Hướng Thiển quyết định không vạch mặt anh.
Chứ hồi nãy có ai vừa nói là mua đống đồ ăn này cho cô để cô ăn khi buồn miệng đó.
Đúng là đàn ông, một khi đã vui thì lời nói ra đều…
Nhìn đồng đội xé bịch khoai tây ra ăn, đôi mắt của Kiều Hướng Thiển ánh lên ý cười. Cô ngồi đấy, nghĩ thầm:
Lần này tạm tha cho anh đấy,
… Chàng đểu [1] ạ.
_____
[1] 大猪蹄子 (lược dịch: đại móng heo): thuật ngữ mạng, dùng để chỉ đàn ông thay lòng đổi dạ hay những khó hiểu trong cách suy nghĩ của đàn ông