Dầu gì cũng không phải ở nhà mình nên Kiều Hướng Thiển hơi lạ giường, hôm sau, mới tám giờ sáng mà cô đã dậy.
So với lúc ở nhà, chín giờ cô mới dậy thì sớm hơn nhiều.
Rèm cửa đóng chặt, không lọt nổi một tia nắng nào bên ngoài. Lúc thức dậy, Kiều Hướng Thiển ưỡn thẳng người, ôm cái chăn màu đen, ngơ ngẩn ngồi trong phòng một lát, đầu óc của cô mới hoạt động lại, nhớ ra chuyện tối qua đã đi ăn với mọi người và sống trong biệt thự ở thành phố S.
Biệt thự ở thành phố S…
Cô không ngờ lại có một ngày mình lại trở thành người sống trong biệt thự ở nội thành…
Thứ cô dẫm dưới chân không phải là sàn nhà, mà là tiền đó!
Kiều Hướng Thiển rửa mặt, đánh răng và chải chuốt mái tóc rồi bù lại. Trong lúc giơ tay lược sơ mái tóc, cô vô thức nhớ tới từ ‘hói đầu’ mà Dư Hoán Xuyên đã nói hôm qua.
Nhớ vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt điển trai của Dư Hoán Xuyên, tự dưng cô xúc động đậy, đứng trước gương phụt cười thành tiếng.
Sau đó, cô vốc nước rửa mặt để xoa dịu cơn cười.
Kiều Hướng Thiển cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn tối qua của sư phụ. Lúc đọc mấy chữ ‘bé đệ tử của anh’, cô bất ngờ không thôi.
Xúc cảm bỗng hoá thành rung động.
Cô cắn môi, cùng với cảm xúc không tên này, cô gửi đi một tin nhắn, 【Chào buổi sáng.】
Đối phương lập tức trả lời:
Chín Vạn: 【Em dậy rồi à? Chào buổi sáng.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Sao anh cũng dậy sớm thế?】
Chín Vạn: 【Đói quá nên dậy.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Anh chưa ăn sáng à?】
Chín Vạn: 【Đang xếp hàng mua này.】
Nhận được câu trả lời này, Kiều Hướng Thiển dở khóc dở cười. Cô gửi cho sư phụ một câu mình xuống lầu dạo biệt thự rồi cất điện thoại.
Vì không nắm chắc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mọi người nên lúc mở cửa phòng, Kiều Hướng Thiển rón ra rón rén, lúc đi xuống cầu thang cũng vậy —
Kết quả là cô phát hiện, từ các phòng bên hành lang tới phòng của Hạ Nam ở lầu một đều đóng cửa kín mít.
Được rồi, thành viên trong đội đều không có ở đây, dù cô có muốn chơi game hay thảo luận gì cũng chẳng có ai cả.
Thành thử, cô giống như một người xa lạ mà quan sát căn biệt thự này.
Hình như hôm qua Kiều Hướng Thiển thấy ngoài sân có trồng vài bông hoa xinh đẹp nhưng chưa nhìn kỹ. Cô mở cửa biệt thự rồi đi tới trước một khóm hoa.
Mùa đông ở thành phố S không lạnh bằng mùa đông phương Bắc và miền Trung nên hầu như các loại hoa vẫn nở rộ.
Kiều Hướng Thiển cầm điện thoại chụp một tấm, chuẩn bị gửi cho Lưu Gia Nhã, người luôn tra hỏi cô cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp là như thế nào.
Cổng sắt ngoài sân khép hờ. Cô đưa lưng về phía cổng nên không phát hiện có người đi vào. Vì thế, lúc nghe thấy tiếng cổng sắt ‘kẽo kẹt’ vang lên, cổng bị đẩy ra, Kiều Hớng Thiển liền giật mình hoảng sợ.
Mới sáng sớm đừng nói là có người xấu nha!
“Sao em lại ra đây?” Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp lọt vào tai cô.
Kiều Hướng Thiển quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thẳng tắp của Dư Hoán Xuyên đang nhìn cô chằm chằm.
Bây giờ đã là cuối đông, không tới nỗi lạnh nhưng cũng chẳng ấm. Dư Hoán Xuyên mặc quần thể thao và áo thun bó sát, một cái áo khoác cũng không mặc, trên cổ treo cái khăn lông màu trắng.
Trong tay còn xách cái túi, không biết là anh mới đi đâu về.
Thấy người quen, Kiều Hướng Thiển thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Em ra ngoài đi dạo, hít thở không khí.”
Dừng một chút, cô ngẩng đầu, ánh mắt vô thức nhìn tới vùng cổ của Dư Hoán Xuyên.
Tuy làn da của anh khá trắng so với các chàng trai khác nhưng cổ của anh thật đẹp, thậm chí không có nếp nhăn khi cúi đầu như cô nữa chứ.
Kiều Hướng Thiển vừa ngắm vừa nghĩ, chợt thấy một giọt mồ hôi to tròn trượt xuống, không chút vội vàng men theo trái khế gợi cảm, từ tốn thấm vào khăn lông rồi tan biến.
Dư Hoán Xuyên rất điển trai, lúc này, hàng mi dài của anh đang rũ xuống, đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, không rõ xúc cảm.
Nói chung là nơi anh toả ra rất nhiều hormone nam tính.
Trong một khoảnh khắc, rất nhiều câu nói vụt qua đầu cô — Đẹp trai dữ vậy trời? Sao lông mi anh ấy dài thế nhỉ? Sao anh ấy lại nhìn mình như thế nhỉ? Sao áo của anh ấy bó sát thế nhỉ? Hình dáng kia là cơ bụng hả ta?
Bình thường, tuy Kiều Hướng Thiển nhìn rất kiệm lời nhưng thật ra, nội tâm của cô luôn thích những chàng trai yêu thể thao. Bất ngờ bị chàng trai tràn đầy khí chất đàn ông như Dư Hoán Xuyên nhìn chằm chằm, ực, Kiều Hướng Thiển chớp chớp mắt, nuốt nước miếng, chỉ yên lặng cúi đầu chứ chẳng dám ngẩng lên dòm.
Tuy đó không phải là chuyện to tát, nhưng mà sắc đẹp của đàn ông… không nên nhìn một cách thô lỗ nhờ?
“Sao anh cũng dậy sớm thế?” Sau khi thoát khỏi nam sắc, Kiều Hướng Thiển hỏi.
Dư Hoán Xuyên đáp, “Anh chạy bộ buổi sáng.” Đồng thời cúi đầu nhìn cô gái đang mặc áo khoác màu xám và buộc tóc đuôi ngựa trước mặt.
Đêm qua, anh cứ mải suy nghĩ về tình cảm của mình nên trằn trọc tới nửa đêm vẫn không ngủ được. Sáng nay tỉnh sớm, anh bèn ra ngoài chạy bộ.
Đây không phải thói quen mỗi ngày của anh, một tuần anh chỉ chạy bộ một hai lần, thuận tiện hít thở không khí trong lành buổi sáng mà thôi.
Khác với phố thị sầm uất, khu biệt thự có nhiều cây xanh, chất lượng không khí ở thành phố S vốn đã không tệ nên khi ở khu biệt thự xanh hoá, không khí cũng trong lành hơn.
Tiếc rằng phần lớn thời gian anh đều thức thâu đêm, sáng sớm mới ngủ, đã ngủ là ngủ tới 11 giờ trưa hôm sau —
Tuyển thủ chuyên nghiệp ấy à? Thời gian làm việc và nghỉ ngơi đương nhiên khác với những người sáng đi chiều về.
Trong tưởng tượng của Kiều Hướng Thiển, tuyển thủ chuyên nghiệp là mấy anh chàng thích ru rú trong nhà, thức tới sáng, ngủ tới trưa, không buồn vận động, trong đầu chỉ có game và game.
Cô chưa từng gặp tuyển thủ chuyên nghiệp nào tích cực vận động như anh —
Thành thử, Kiều Hước Thiển khách sáo khen ngợi, “Chạy bộ buổi sáng rất tốt, rèn luyện thân thể ạ.”
Nhưng Dư Hoán Xuyên chỉ nghĩ rằng: bé đệ tử mặc đồ mỏng như thế có bị cảm không?
“Ngoài trời gió lớn, mình vào trong thôi.” Anh bèn nhắc nhở.
Do biệt thự không chỉ có một mình cô dậy sớm nên cô chẳng ngắm hoa được, hai người cùng nhau vào trong.
Sau khi vào trong, Kiều Hướng Thiển ngồi xuống sofa, nghịch điện thoại. Dư Hoán Xuyên đặt một túi đồ ăn lên bàn, thuận miệng hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Cô dậy sớm như vậy nhưng vẫn chưa ra khỏi cửa nên dĩ nhiên là chưa ăn rồi.
Kiều Hướng Thiển có thói quen ăn sáng sớm, lúc này đã gần tới giờ cô hay ăn sáng nên bụng cũng đánh trống rồi.
Kiều Hướng Thiển lắc đầu, “Em chưa ăn.”
Khoé môi của Dư Hoán Xuyên lộ ra ý cười khó mà phát hiện.
Anh lấy đồ ăn trong túi ra, “Anh có mua này, ăn chung không?”
“Xấu hổ thật — cảm ơn anh nhé!” Vừa nói, Kiều Hướng Thiển vừa nói vừa đi tới bàn ăn.
Dư Hoán Xuyên mua khá nhiều nên chủ quán lấy cho anh một cái túi rất bự. Kiều Hướng Thiển ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Dư Hoán Xuyên, nhìn anh lấy hai chén cháo trứng vịt Bắc Thảo và thịt nạc [1], hai hộp bánh bao, hai hộp sủi cảo tôm [2], một hộp bò viên, còn có một hộp xíu mại [3] từ trong cái túi nhìn như túi thần kỳ của Doraemon ra.
Nhất thời, phân nửa bàn ăn đã chật kín, lượng thức ăn phong phú hơn tưởng tượng của Kiều Hướng Thiển rất nhiều nên cô có hơi xấu hổ.
Nhưng ăn thì vẫn ăn.
Dọn thức ăn ra bàn xong, Dư Hoán Xuyên mở từng cái nắp hộp, Kiều Hướng Thiển thấy vậy cũng tự giác đi vào bếp, lấy hai cái chén và hai đôi đũa. Đã ăn free thì phải làm tí việc chứ.
Dễ nhận thấy rằng thức ăn trên bàn rất phong phú, Kiều Hướng Thiển thật sự không nghĩ ra chỗ nào gần đây, trừ biệt thự, siêu thị, khu dân cư và một vài siêu thị mini, anh đã đi đâu để mua bữa sáng phong phú thế này nhỉ?
“Anh mua ở đâu thế ạ?” Kiều Hướng Thiển hỏi.
Huống hồ sủi cảo tôm, bò viên gì đó đều là điểm tâm sáng mà các nhà hàng mới có.
“Có một quán bán đồ ăn sáng ở bên kia, xa hơn siêu thị một chút,” Dư Hoán Xuyên giải thích: “Quán này hay bán cho nhân viên văn phòng và sinh viên vào buổi sáng.”
Dù sao cũng ít quán ăn làm điểm tâm sáng thế này, số lượng có hạn, muốn ăn thì phải chờ vì nấu chín cần có thời gian. Cho nên ngày nào trước quán ăn kia cũng có người xếp thành hàng dài. Bảy giờ sáng nay, Dư Hoán Xuyên đã tới, chờ một chút là mua được.
“À,” Kiều Hướng Thiển gật đầu hiểu ra, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mình có gọi họ dậy ăn cùng không?”
Ăn cùng hả?
Anh chẳng mua phần cho bọn họ đâu!
Thấy bé đệ tử nhiệt tình như vậy, Dư Hoán Xuyên hơi nhướng mày, kiên quyết bác bỏ: “Không cần đâu, họ đều ngủ tới trưa trời trưa trật, bao giờ dậy thì ăn trưa luôn.”
Họ bắt đầu tập luyện từ hai giờ chiều tới chín giờ tối. Đương nhiên, sau đó họ còn leo rank đơn hoặc leo rank đôi tới ba giờ sáng. Lúc nào nổi hứng, họ còn chơi thâu đêm. Dù sao khi được rèm cửa che lại và bật đèn dây tóc lên thì họ chẳng biết bên ngoài là ngày hay đêm nữa.
Nghe thấy các thành viên khác đều ngủ tới trưa, gánh nặng tâm lý của Kiều Hướng Thiển khi xử bữa sáng phong phú này lập tức biến mất.
Sủi cảo tôm rất ngon, khi cắn lớp da trong suốt như thuỷ tinh, nhân tôm đầy ắp bên trong lập tức trào ra ngoài. Bò viên cũng ngon, dai dai, nồng đậm hương vị thịt bò. Còn xíu mại nữa, lớp da mỏng màu vàng bên ngoài bao lấy nhân thịt và rau củ xắt nhỏ bên trong, phía trên còn trang trí một chú tôm, cắn nhẹ một miếng đã thấy thơm rồi.
Cháo và bánh bao thì khỏi bàn, đều là món quen trên bàn ăn.
Nhìn bé đệ tử cặm cụi măm măm, Dư Hoán Xuyên cảm thấy hai má đang phồng ra của cô hệt như chú sóc đang tích trữ đồ ăn vậy.
Sao càng ngắm càng thấy dễ thương ta?
“Ngon không?” Vốn dĩ, Dư Hoán Xuyên rất hay ăn của quán này, khẩu vị bắt đầu thấy nhạt, nhưng khi nhìn Kiều Hướng Thiển ăn ngon thế này, cảm giác thèm ăn của anh lại trỗi dậy.
Kiều Hướng Thiển nuốt nửa miếng sủi cảo tôm vừa cắn xuống bụng, gật đầu đáp: “Ngon lắm ạ!”
“Ừm, vậy thì tốt,” Dư Hoán Xuyên gắp bánh bao, không hiểu tại sao, khi lời trong lòng được nói ra miệng lại trở thành ý nghĩa khác, “Sau này nếu ra ngoài có tiện đường thì anh sẽ mua giúp em.”
Thật ra, lời mà Dư Hoán Xuyên muốn nói là: “Nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ mua cho em.”
Nhưng anh không bị ngáo, nếu nói như vậy thiệt chắc anh lãnh trọn ánh mắt kinh dị của Kiều Hướng Thiển mất.
Đó không phải là lời mà đồng đội mới quen biết nhau sẽ nói.
Haiz… Được rồi!
Có công mài sắt có ngày nên kim.
Dư Hoán Xuyên kiềm chế cảm xúc muốn xoa đầu Kiều Hướng Thiển, trong lòng anh chợt cảm thán: Trên thế giới này sao lại có cô gái dễ thương dữ vậy trời…
Thời điểm ấy, Dư Hoán Xuyên không hề biết đây là minh chứng cho câu Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Kiều Hướng Thiển chỉ được xem là mặt mày thanh tú, nhưng sự đơn thuần đã cộng thêm điểm cho cô.
Cầu thang đằng sau chợt vang lên tiếng động lạ, hai người quay đầu lại, thấy Hà Trang vừa ngáp vừa dụi mắt —
“Uầy, mùi gì thơm thế? Nà ní? Hai người giấu em ăn một mình hả? Thật quá đáng!”
Dư Hoán Xuyên cầm hộp cháo đã hết, đứng dậy thu dọn hộp gói mang về trên bàn lại, thản nhiên nói dối: “Đâu có giấu mày, tại mày dậy trễ thôi.”
Anh giấu mày đấy, chứ anh phải rủ mày ăn chung à?
Liếc nhìn số hộp trên bàn, Hà Trang liền biết Dư Hoán Xuyên mua không ít, nhưng chẳng còn gì để ăn hết! Cậu ‘hầm hừ’ hai tiếng, “Chà, anh Xuyên, bình thường sao em không thấy anh mua nhiều như thế nhỉ… Hôm nay mua đồ ăn phong phú như vậy mà chớ hề hú bọn em, chỉ rủ chị ấy, có ý gì đây!?”
Dư Hoán Xuyên vứt đồ vào thùng rác rồi quay người lại, tặng cho Hà Trang một nụ cười.
Anh rất bình tĩnh mà đáp: “Cô ấy dậy sớm, chim dậy sớm thì có sâu ăn. Mày đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó, thế giới này bất công như vậy đấy.”
Trước mặt Kiều Hướng Thiển vẫn còn nửa hộp sủi cảo tôm và nửa hộp xíu mại. Cô đứng dậy, hỏi: “Chị còn sủi cảo tôm này, Hà Trang, em muốn ăn không?”
“Muốn muốn muốn!” Hà Trang lập tức nhào tới, nhưng bị cánh tay của Dư Hoán Xuyên dí trán cản lại, “Mày đi rửa mặt trước đi, ghèn nhiều tới nỗi xào rau cũng được kìa.”
“Anh Xuyên, anh thấy gớm quá!” Hà Trang dụi mắt, tuy nói vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Cậu còn không quên quay lại dặn Kiều Hướng Thiển, “Chị nhớ chừa sủi cảo tôm cho em nhá!”
Kiều Hướng Thiển buồn cười.
Nhưng Dư Hoán Xuyên bên cạnh lại đang thở dài thườn thượt.
Lần đầu tiên theo đuổi con gái, anh đã thành công mua đồ ăn rồi, cũng thành công mời cô ấy ăn luôn, nhưng buổi sáng hoàn mỹ này lại bị thằng oắt Hà Trang chọt vào như thế…
Anh muốn bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của thằng này quá!
Để nó ngủ thẳng tới trưa như bình thường luôn, không, ngủ tới tối càng tốt, chứ nó tỉnh thì cứ vạ mồm lum la hoài.
Dư Hoán Xuyên chợt nghĩ tới chiều nay sẽ chính thức tập luyện, lại là cả đám người ngồi chung với nhau. Anh cảm thấy tương lai xa vời quá…
Đường này mù mịt xa xôi… mấy con kỳ đà kia phải xử lý sao bây giờ?
Đẩy cả bọn ra ngoài được không nhỉ?
Hay là lừa bé đệ tử ra ngoài đây?