Sáu giờ tối.
Cả đám ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát.
Sáu người cùng lên một chiếc xe buýt mini, Kiều Hướng Thiển và Dư Hoán Xuyên ngồi ở hàng cuối.
Càng nhiều người khiến không khí trong xe càng ngột ngạt, Kiều Hướng Thiển mở cửa sổ ra một chút, gió đêm thổi bay tóc cô, nhưng cảm giác lành lạnh rất dễ chịu.
Cô buộc tóc lên.
Trong xe ồn ào, Hà Trang tự hỏi lát nữa sẽ ăn cái gì —
“Anh Nam, hôm nay được gọi món thoải mái không?”
“Thoải mái, hôm nay cứ vui thôi.”
“Vậy em phải gọi món sang một chút, ví như bảy tám đĩa thịt nè… thịt dê thịt bò chơi tuốt, gọi thêm tôm nữa cho đủ bộ!”
Hạ Nam cười mắng: “Thằng nhãi này, anh nói mời là chú không khách sáo vậy luôn à?”
Kiều Hướng Thiển vuốt tóc xong thì đặt tay lên đầu gối, ngồi ngay ngắn… Dầu gì thì cô vẫn hơi áp lực khi ngồi giữa một đám con trai.
Dư Hoán Xuyên thấy một sợi tóc từ trên không sà xuống đầu gối của mình và nghiêng đầu nhìn ‘thủ phạm’ —
Kiều Hướng Thiển đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ thật tĩnh lặng.
Anh xoắn sợi tóc kia bằng ngón trỏ và ngón cái, ngắm nghía một lát.
Kiều Hướng Thiển thoáng thấy được hành động kỳ lạ của anh thì giây tiếp theo, cô đã nghe anh hỏi: “Của em à?”
Lông mày của Kiều Hướng Thiển dựng lên, giật lấy sợi tóc kia rồi ném ra ngoài cửa sổ, “Không có gì đâu, con gái thường bị rụng tóc ấy mà, chuyện nhỏ thôi, anh đừng để ý…”
Dư Hoán Xuyên nhìn động tác của Kiều Hướng Thiển, chợt hỏi ra miệng câu hỏi mà anh đã băn khoăn rất lâu, “Con gái các em rụng tóc thế này… không hói à?”
Kiều Hướng Thiển kinh ngạc trợn mắt.
Đôi mắt hạnh của cô vừa to vừa tròn, không hiểu tại sao, Dư Hoán Xuyên lại nhớ tới hình ảnh nai con trong rừng.
Thấy mà mềm lòng.
“Hói đầu? Làm gì có! Anh hiểu thế nào là sự trao đổi chất bình thường không?”
Trả lời xong, Kiều Hướng Thiển lại chửi thầm: Quả nhiên đực rựa vẫn là đực rựa.
Dọc đường ồn ào náo nhiệt, chỉ có Lâm Quý Tuân là im như thóc.
Tới khi mọi người yên vị trong phòng bao, Dư Hoán Xuyên ngồi bên cạnh Lâm Quý Tuân mới vô thức cảm nhận được không khí lạnh toả ra từ người đội trưởng.
Anh nhớ lại chiều nay, lúc anh vào phòng, dáng vẻ của Lâm Quý Tuân nằm trên giường… rất suy sụp.
Không biết có chuyện gì nữa.
Quán lẩu phục vụ rất mau lẹ, mọi người gọi món chưa được mười phút, thức ăn đã được dọn lên.
A Hoán định lấy đũa cho thịt vào nồi lẩu nhưng bị đôi đũa của Hà Trang ngăn lại.
Hà Trang cầm điện thoại, nghiêm túc nói: “Chờ tôi chụp một tấm để đăng lên vòng tròn bạn bè đã.”
A Hoán: “… Đổ thịt vào cũng thế mà?”
“Ông thì hiểu cái gì? Hiệu quả khác nhau chứ.”
“Ừ ừ ừ, ông giỏi rồi, chụp trước đi.”
Hạ Nam ngồi bên cạnh, dặn: “Nhớ tag anh nữa.”
“Duyệt!”
Kiều Hướng Thiển buồn cười, cũng không nhịn được mà chụp một tấm rồi gửi cho sư phụ. Động tác của cô rất nhanh, cô nhìn điện thoại một cách chăm chú, chọn ảnh rồi gửi đi.
Vừa nhấn gửi, cô chợt nghe thấy chuông điện thoại của ai đó trên bàn.
Là âm báo WeChat.
Dư Hoán Xuyên giật giật mi tâm, điện thoại để bên cạnh cái chén rung rung.
Kiều Hướng Thiển thoáng kinh ngạc, ngẩng phắt đầu nhìn mọi người, lại thấy người nào bận việc người nấy —
Người thì đảo thức ăn tới lui, người thì đứng dậy đi lấy gia vị, người thì nhìn nồi lẩu chằm chằm, chỉ có Hà Trang là đang cầm thực đơn, nói với nhân viên phục vụ lấy thêm mấy chai bia và một lon Coca.
Không có gì khác thường.
Trùng hợp à? – Kiều Hướng Thiển cúi đầu, tạm gác lại vấn đề này.
Cô lại gõ chữ trên màn hình:
Người Không Thích Uống Nước: 【Sư phụ ăn cơm chưa?】
Cô vừa gửi tin nhắn xong, âm báo WeChat lại vang lên.
Kiều Hướng Thiển chắc chắn một trăm phần trăm là tai cô không hề nghe lầm.
Kiều Hướng Thiển: “…”
???
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Dư Hoán Xuyên ngồi ngay ghế đối diện Kiều Hướng Thiển, lúc này, tuy vẻ mặt của anh vẫn bình thường nhưng trong lòng đã rén gần chết.
Không phải là bé đệ tử gửi tin nhắn cho anh đấy chứ?
Thôi hỏng, hôm qua anh mới khôi phục cài đặt gốc của điện thoại, quên tắt âm báo WeChat rồi!!!
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu, vừa chớp mắt quan sát mọi người trong bàn, vừa nhấn gửi một dấu phẩy.
Ding — Lại một âm báo nữa vang lên.
Cả người cô hệt như chai bia vừa lấy ra từ tủ lạnh, bị người khác bật nắp, bọt khí trong chai ‘ùng ục’ sủi lên như muốn tràn ra ngoài —
Thể hiện sự bồn chồn lo lắng lúc này của cô!
Làm gì… làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Tại thời điểm này, Kiều Hướng Thiển xác định, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên là của một trong ba người đang ngồi đối diện cô đây!
Tâm trạng của Lâm Quý Tuân có vẻ không tốt lắm, vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại; A Hoán thì khui Coca, vừa cắm ống hút vào để kéo một hơi, khuôn mặt vẫn còn vương lại sự tận hưởng; còn Dư Hoán Xuyên, anh đang thản nhiên chấm miếng thịt vào ô nước chấm rồi bỏ vào miệng.
Ba người đều đang bận việc của mình.
Kẻ tình nghi duy nhất chính là người vẫn luôn gõ chữ vào điện thoại, Lâm Quý Tuân.
Lúc này, sắc mặt của anh không có cảm xúc, ánh sáng màn hình lạnh như băng phủ lên mặt anh. Tuy Lâm Quý Tuân thuộc hàng điển trai nhưng cũng vì thế mà thoạt nhìn anh khá âm trầm.
Không biết có phải là vì tâm trạng của anh không được tốt hay không…
Còn lại hai người, kẻ tình nghi số 2, A Hoán thì khỏi phải nói: cậu nhóc 17 tuổi, trẻ vị thành niên, còn trong giai đoạn vỡ giọng, thích uống Coca, thật sự không có điểm nào giống sư phụ của cô.
Sang kẻ tình nghi số 3 — người có giọng nói khá giống sư phụ, Dư Hoán Xuyên: là đàn anh của cô, hồi chiều cô thấy anh và Hà Trang đấu võ mồm với nhau, vừa độc miệng vừa lạnh lùng, nào giống sư phụ dịu dàng quan tâm cô trong game chứ?
Lâm Quý Tuân là người đi Top (đường trên/đường có Tà thần Ceasar), nhưng cô rất ít khi thấy sư phụ đi Top… Chẳng lẽ Lâm Quý Tuân cũng đang nhắn tin với người khác?
Kiều Hướng Thiển đặt điện thoại xuống, gắp một lát xà lách trong nồi lẩu ra. Cô buồn bã mà cắn lát rau, nghĩ thầm: Chẳng lẽ trùng hợp thật sao?
Vừa mất mát lại vừa thấy may mắn. Dù sao thì trong bốn người ở đây, không ai giống với sư phụ của cô.
Khoảng năm phút trôi qua, Dư Hoán Xuyên cầm điện thoại, đứng dậy. Kiều Hướng Thiển đảo mắt nhìn theo hành động của anh, cảm thấy nghi hoặc.
“Anh đi vệ sinh.”
… Thì ra là đi vệ sinh.
Không phải Dư Hoán Xuyên đi vệ sinh mà là anh kiếm cớ đi xem điện thoại thôi. Anh đứng ngoài cửa phòng, chờ khoảng ba phút rồi mới trả lời tin nhắn của bé đệ tử —
Chín Vạn: 【Tôi vừa ăn xong.】
Chín Vạn: 【Thức ăn của em nhìn ngon đấy.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Anh ăn gì rồi?】
Chín Vạn: 【Ra ngoài ăn lẩu cay thôi.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Quào, lẩu cay ngon không? Tôi cũng muốn ăn.】
Chín Vạn: 【Không phải em đang ăn lẩu à?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Cũng đúng. Bọn tôi gọi lẩu uyên ương [1], nhưng nước lẩu hình như chả cay… nhạt thếch à.】
Nhìn câu nói trong điện thoại, Dư Hoán Xuyên không ngờ Kiều Hướng Thiển lại ăn không ngon nhưng vẫn ráng ăn như vậy.
Chín Vạn: 【Em thích ăn cay à?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Tôi ăn cay từ bé tới lớn rồi, không cay không ngon.】
Chín Vạn: 【Ừm, thôi em ăn ngoan đi.】
Sau khi cất điện thoại, Dư Hoán Xuyên lại đứng ngoài cửa thêm hai phút, rửa tay xong mới trở về phòng bao.
Lúc anh đi vào, mọi người trong phòng đang đứng dậy, trong tay cầm chai bia, đương nhiên trừ cu cậu vị thành niên, A Hoán.
Thấy Dư Hoán Xuyên về, Hạ Nam nhanh chóng vẫy tay, “Chú đi vệ sinh mà lâu thế? Lại đây lại đây, mọi người cụng ly một cái, chúc tương lai hợp tác vui vẻ.”
“Duyệt.”
Dư Hoán Xuyên quay lại chỗ ngồi của mình rồi khui bia.
Hà Trang ăn lẩu tới mức đỏ cả mặt, “Em dựng ngọn cờ, sau khi cụng ly thì ngôi vị Quán quân của giải Mùa xuân năm nay là của chúng ta.”
“Tất nhiên rồi,” A Hoán gật đầu, “Chứ còn ai vào đây nữa!”
Mọi người ăn bữa này rất vui vẻ, đương nhiên là Hà Trang, Hạ Nam rất high, say quắc cần câu. Còn Lâm Quý Tuân… Dư Hoán Xuyên không biết anh đã gặp chuyện gì, tuy nhìn không mấy vui vẻ nhưng anh vẫn cạn ly với hai con ma men kia.
Lúc về, họ gọi taxi.
Về tới cổng, ba người duy nhất còn tỉnh táo là Dư Hoán Xuyên, Kiều Hướng Thiển và A Hoán đỡ ba con ma men còn lại vào biệt thự.
Trước tiên, họ ném ba con ma men xuống ghế sofa, sau đó đỡ từng người một. Hạ Nam ở lầu một, A Hoán đạp anh xuống giường rồi mở cửa ra ngoài, đỡ thêm một con ma men khác, Hà Trang.
Lâm Quý Tuân đã mơ màng, một tay khoác trên vai của Dư Hoán Xuyên.
Dư Hoán Xuyên hất cằm với Kiều Hướng Thiển, “Em về phòng trước đi.”
“Em đỡ anh ấy phụ anh.”
Lâm Quý Tuân cao 1m8, vóc người không hề thấp.
Kiều Hướng Thiển phụ Dư Hoán Xuyên đỡ Lâm Quý Tuân về phòng. Dư Hoán Xuyên mở cửa phòng của Lâm Quý Tuân bằng một tay, còn chưa kịp bật đèn thì người như bất tỉnh trên vai anh bỗng lảo đảo về phía trước vài bước, trực tiếp lấy thịt đè anh xuống giường.
Dư Hoán Xuyên: “…”
???
Lâm Quý Tuân lớn hơn Dư Hoán Xuyên một tuổi, lúc này đang ngang ngược ghì tay Dư Hoán Xuyên trên giường.
Dư Hoán Xuyên cảm thấy sai sai, anh vỗ vỗ mặt của Lâm Quý Tuân để anh ấy tỉnh táo lại, “Anh Quý?”
Lâm Quý Tuân còn đang lẩm bẩm gì đó, bị tát một cái thì mở mắt ra. Anh lật người, nằm trên giường theo hình chữ ‘Trình’ (呈)
Cuối cùng Dư Hoán Xuyên cũng được giải thoát, anh xoa bả vai, đứng dậy nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em về phòng trước.”
Trong phòng không bật đèn, họ chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của nhau.
Lâm Quý Tuân buồn bực ‘ừ hửm —’ một tiếng, dáng vẻ như rất bực bội.
“Khoan đi đã,” Lâm Quý Tuân khàn giọng, bảo: “A Xuyên, mày thông minh hơn, mày lại đây phân tích giùm anh chuyện này đi.”
Dư Hoán Xuyên: “?”
Phân tích chuyện răng?
…
Lời tác giả:
Kiều Hướng Thiển: “Thì ra phạm nhân chính là anh.”
Dư Hoán Xuyên: “…”
Kiều Hướng Thiển: “Anh còn diễn hả?”
Dư Hoán Xuyên: “… Anh sai rồi.”