Chiến Dịch Trái Tim

Chương 45




SÁU NGÀY SAU Venetia và Gabriel gặp Harrow trong công viên. Harrow cắp tờ Người đưa tin bay dưới nách.

Anh nhìn Venetia với vẻ quan tâm. “Cô ổn chứ?”

“Ổn.” Nàng mỉm cười trấn an Harrow. “Không có dấu hiệu nhiễm trùng nào cả. Bác sĩ bảo cánh tay tôi sẽ lành nhanh thôi mà.”

“Hai người đọc tin chưa?” Harrow hỏi.

Gabriel gật đầu. “Người ta đã lôi xác của phu nhân Fleming từ dưới sông lên hai hôm trước. Tự sát. Rõ ràng là ả ta đã nhảy cầu. Chúng ta chỉ có thể hy vọng là chính quyền nói đúng và đấy không phải lại là một mánh khóe thôi miên khác của ả.”

Chân mày Harrow nhướng lên, “Không phải mánh khóe đâu.”

Sự quả quyết tuyệt đối trong lời tuyên bố này khiến Venetia phải đứng im phăng phắc.

“Sao anh lại có thể chắc đến thế chứ?” nàng hỏi.

“Ông Pierce đã thu xếp để được tận mắt nhìn thấy xác chết. Ông ấy muốn chắc chắn là không có nhầm lẫn gì cả.”

“Hiểu rồi,” nàng nói.

“Sẵn đang nói về ông Pierce,” Harrow nói tiếp, “ông ấy nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến cô và ngài Jones. Ông ấy bảo nói với cô rằng ông ấy mang nợ cô. Nếu một trong hai người cần đến điều gì nằm trong quyền hạn của ông Pierce, thì hai người chắc chắn sẽ có được.”

Venetia bồn chồn liếc sang Gabriel.

“Vui lòng cảm ơn ông Pierce hộ chúng tôi,” Gabriel bảo với Harrow.

Harrow nở nụ cười bình thản, ẻo lả của mình. “Tôi sẽ làm thế. Còn bây giờ, tôi tin là tôi sẽ gặp lại hai người trong buổi triển lãm ảnh lần tới.”

“Chúng tôi rất mong được đến lúc ấy đấy,” Venetia cam đoan với Harrow.

“Chúc hai người một ngày tốt lành nhé.” Harrow nghiêng đầu duyên dáng và băng qua công viên đi mất.

Venetia để ý thấy Gabriel đang quan sát Harrow với vẻ trầm tư.

“Chàng đang nghĩ gì thế?” nàng hỏi.

“Ta đang nghĩ rằng món chất độc của nhà giả kim quả thật là phát huy tác dụng quá nhanh. Theo ghi chép trong sổ thì lẽ ra phải mất nhiều ngày thứ ấy mới gây nên tình trạng sầu bi và mất trí.”

“Căn cứ vào tính chất của món thuốc ấy, em không nghĩ là nhà giả kim có thể tiến hành được nhiều cuộc thí nghiệm đâu,” Venetia bảo. “Thời hạn cần thiết để thần dược biến thành độc dược có lẽ là do ông ấy ước lượng mà thôi.”

“Có lẽ vậy,” Gabriel nói. Chàng không rời mắt khỏi Harrow.

Nàng quay đi nhìn theo hướng chàng nhìn. Harrow gần như đã mất dạng hẳn qua hàng cây nhưng khi thật tập trung nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng thần khí của anh ta. Một cơn ớn lạnh chạm đến xương sống nàng.

“Gabriel này,” Venetia chợt cất lời. “Chàng có nghĩ rằng anh Harrow là người bạn chí thân của ông Pierce ấy không? Là người mà phu nhân Fleming đã cố tống tiền ấy?”

“Ta nghĩ đấy là một giả thiết rất thú vị.” Nụ cười của Gabriel thật lạnh lùng. “Nhưng là một giả thuyết mà ta không hứng thú muốn làm rõ làm gì. Bản thân Pierce có thể sở hữu năng lực tâm linh hay không, nhưng kẻ đi săn trong ta mách bảo rằng ông ta thừa đủ khả năng bảo vệ những gì mà ông ta trân quý. Ta nghĩ chúng ta có thể cho rằng có ít nhất một lời giải thích thật xác đáng vì sao phương thuốc của nhà giả kim lại phát huy tác dụng nhanh đến thế trong trường hợp của phu nhân Fleming đấy.”

“Có phải chàng đang ám chỉ đến điều mà em nghĩ chàng muốn nói đến không?”

“Hãy cứ nói rằng ta sẽ không ngạc nhiên nếu biết được là ông Pierce đã làm vài chuyện để đảm bảo rằng Rosalind Fleming phải nhảy khỏi cây cầu ấy.”