Chiến Dịch Trái Tim

Chương 26




“CHỜ CHO ĐẾN LÚC ANH NHÌN THẤY chị Venetia trong trang phục dạ tiệc nhé.” Edward không thể giấu được vẻ háo hức. “Anh sẽ kinh ngạc cho xem.”

Gabriel ngắm nghía cậu bé trong chiếc gương soi ở bàn chải tóc. Edward khá rộn ràng hào hứng. Suốt bữa ăn tối cậu bé cùng Amelia cứ ra vẻ giấu giếm bí mật, nhìn nhau mỉm cười lén lút và một hai lần còn rộ lên khúc khích. Dì Beatrice đã cố dẹp yên hai chị em bằng vài cái nhìn khiển trách nhưng hầu như cũng chẳng thành công là mấy.

Venetia đã vờ như không để ý gì đến trò ngấm ngầm tại bàn ăn. Ngay khi bác Trench dẹp món tráng miệng đi, nàng bèn cáo lỗi để lên lầu sửa soạn cho buổi gặp mặt với bạn của Harrow.

Edward và Amelia sang phòng khách chơi bài, để dì Beatrice ngồi lại một mình cùng Gabriel trong phòng ăn. Dì Beatrice đã vo khăn ăn lại đặt lên bàn.

“Có lẽ chúng ta nên dành ít phút để thảo luận về tình huống bất thường mà chúng ta đang gặp phải, cậu Jones nhỉ,” dì bảo.

“Đương nhiên là dì đang lo cho Venetia.” Gabriel khoanh hai tay lên bàn. “Xin dì cứ yên tâm, tôi sẽ chú tâm để cô ấy không bị phương hại gì vì chuyện về cái phương thuốc ấy.”

“Không chỉ có chuyện phương thuốc bị mất làm cho tôi lo đâu, cậu à.”

“Tôi thực lòng rất lấy làm tiếc vì đã đem rắc rối đến cho cả nhà, thưa dì Sawyer.”

Beatrice cau mày. “Tôi biết rất rõ rằng cậu không phải là người đã tạo ra tình huống không may này. Dẫu sao thì chính Venetia mới là người chọn sử dụng họ Jones mà.”

“Cô ấy không làm sao biết được những nguy hiểm liên quan. Tôi đảm bảo với dì là tôi sẽ làm hết sức để khắc phục mọi vấn đề.”

“Và khi cậu đã khắc phục hết mọi chuyện rồi thì sao hả, cậu Jones? Đến khi ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra nào?”

Gabriel đứng lên đi dọc theo chiều dài bàn ăn đến kéo ghế cho dì Beatrice. “Tôi không rõ là mình có hiểu được câu hỏi của dì không, thưa dì.”

Dì Beatrice đứng dậy. “Cậu này, hình như cậu quên rằng, trong mắt thiên hạ, cậu là chồng của cháu gái tôi.”

“Tin tôi đi, tôi ý thức rõ điều ấy lắm.”

Dì Beatrice nhướng mày. “À thế thì, cậu đề nghị khắc phục cái vấn đề cỏn con ấy khi mọi việc đã chấm dứt như thế nào nào?”

“Phải thú thật là số phận của tôi vẫn còn chút không rõ ràng. Tuy nhiên, may sao cho tôi, là có rất ít những đàn ngựa hoang chạy loanh quanh trong Luân Đôn này. Tất nhiên, vẫn còn đó nguy cơ bị đám giang hồ miền Viễn Tây bắn hạ nhưng tôi cũng rất mong tránh được khỏi kết cục đó.”

“Thế cậu liệu trước kết cục sẽ là thế nào nào, cậu Jones?”

“Tôi đang mong có khả năng thuyết phục được Venetia để biến cuộc hôn nhân của chúng tôi trở thành hiện thực.”

Vẻ mặt dì Beatrice lộ rõ vẻ bất ngờ. Dì đưa mắt dò xét gương mặt chàng. “Cậu thật lòng đấy chứ?”

“Vâng ạ.” Gabriel cười nhẹ. “Dì có chúc tôi may mắn không, thưa dì?”

Dì Beatrice trầm ngâm nhìn chàng hồi lâu.

“Ta tin là có đấy,” rốt cuộc bà cũng nói. “Cậu sẽ cần đến may mắn. Venetia không có khuynh hướng đặt lòng tin lớn lao vào đàn ông đâu. Lỗi của bố con bé, ta tiếc phải nói là vậy. Con bé yêu bố hết mực và bố nó cũng thế. Nói cho ngay, đứa con nào ông ta cũng yêu thương. Nhưng nói trắng ra thì không thể chối bỏ sự thật rằng, H. H. Milton đã sống một cuộc đời hai mặt. Gia đình này đã phải trả giá rất đắt cho cuộc đời hai vợ và những lời dối trá của ông ta.”

“Tôi hiểu.”

EDWARD TIẾN GẦN HƠN đến bàn chải tóc để quan sát Gabriel thắt nơ con bướm. “Chị Venetia bảo bọn em không được nói cho anh biết tối nay chị ấy mặc gì vì đấy sẽ là một điều ngạc nhiên. Nhưng chị ấy không bảo là anh không được cố đoán xem.”

“Xem nào.” Gabriel cài chiếc khuy tay màu đen và vàng vào khuyết. “Cô ấy đã quyết định mặc màu khác màu đen chứ gì?”

Lời ấy dường như khiến Edward không hiểu. Nhưng rồi mặt cậu bé dãn ra. “Phục trang chị ấy sẽ có vài món màu đen.”

“Nhưng không phải là đen từ đầu đến chân chứ?”

Edward lắc đầu, trông rõ ranh mãnh. “Cũng sẽ có những màu khác nữa ạ.”

“Xanh lục ư?”

“Không phải.”

“Xanh lam chăng?”

Edward khúc khích. “Không.”

“Thế thì đỏ vậy?”

Edward đổ sập xuống giường, cười nắc nẻ. “Anh sẽ chẳng bao giờ đoán ra đâu ạ.”

“Vậy thôi anh nên đầu hàng và chuẩn bị mà ngạc nhiên cho rồi.” Gabriel quay đi khỏi gương và nhặt áo choàng dạ tiệc lẫn mũ lên. “Sẵn sàng chưa nào?”

“Rồi ạ.”

Edward phóng đến cửa, giật tung cửa ra mà hối hả chạy xuống cầu thang. Gabriel đi theo sau thong thả hơn, lòng nghiền ngẫm về viễn cảnh buổi tối bày ra trước mặt. Đúng vậy, chàng và Venetia sẽ đi cùng nhau chỉ với ý định duy nhất là bàn thảo về Rosalind Fleming cùng một người quen của Harrow mà hai người chưa biết mặt. Và cũng không chối bỏ được sự thật rằng họ còn đang phải đối diện với rất nhiều điều bí ẩn lẫn hiểm nguy. Tuy vậy, tối nay chàng sẽ được ngồi riêng trong xe cùng Venetia trong một khoảng thời gian khá dài, và nàng đã mua một bộ váy áo mới cho dịp này. Nghĩ đến đấy máu trong huyết quản chàng càng rần rật.

Xuống tới chân cầu thang thì Gabriel đã thấy Edward và Amelia ngoài sảnh trước. Cảm giác háo hức tràn ngập trong không khí. Hai cô cậu phóng những tia nhìn ranh mãnh về phía chàng. Gia đình này quả là chuyên gia về việc giữ bí mật, Gabriel thích thú nghĩ bụng. Nhưng rõ ràng bí ẩn về bộ váy mới của Venetia thật quá sức kiềm chế đối với Edward và Amelia.

“Ta nghe thấy tiếng xe ngoài cửa rồi đấy,” dì Beatrice từ đầu cầu thang gọi lớn. “Này Venetia, đến giờ khởi hành rồi.”

“Cháu xong rồi đây, dì Beatrice ạ,” Venetia từ trong phòng ngủ đáp vọng ra.

Gabriel nghe tiếng nàng từ trên cầu thang trước khi trông thấy nàng. Chàng không đủ thời gian để nhận thấy có điều gì đấy dứt khoát là khác thường trong tiếng bước chân Venetia trước khi nàng xuất hiện.

“Xin chào buổi tối, ngài Jones.” Nàng săm soi chàng từ trên xuống dưới, vẻ tán thưởng. “Phải nói là, ngài đã làm cho tay thợ may của ngài nở mày nở mặt đấy.”

Gabriel ý thức được mười mươi là Edward lẫn Amelia đều đang nín thở, chờ đợi phản ứng kinh ngạc của chàng khi nhìn thấy Venetia.

Chàng cũng khoan thai săm soi nàng tương tự theo cách của nàng, ngắm nghía cặn kẽ chiếc quần âu màu đen được cắt may vừa vặn, chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh, nơ con bướm cùng áo choàng đen dạ tiệc.

“Nàng phải cho ta biết tên thợ may của nàng nhé, phu nhân Jones,” chàng nói. “Quả thật ta tin rằng thợ may của nàng có khi còn khéo tay hơn thợ của ta đấy.”

Venetia bật cười. “Ta khởi hành thôi nào, thưa ngài. Đêm còn dài lắm.”

Nàng chụp chiếc mũ cao lên mái tóc giả màu đen cắt ngắn, xoay xoay cây gậy chạm trổ với cung cách ngang tàng và bước xuống nốt cầu thang.

Bác Trench từ hướng bếp xuất hiện, chùi chùi tay vào tạp dề. Nhìn thấy Venetia, bác liền lắc lắc đầu.

“Không phải vậy nữa chứ,” bác thốt lên nghe thật cam chịu. “Tôi cứ ngỡ bây giờ trong nhà có một người đàn ông rồi thì chúng ta không phải làm những chuyện ngớ ngẩn như thế này nữa chứ.”

Edward phóng đến mở cửa trước. Venetia bước xuống thềm tiến ra cỗ xe đang đứng chờ.

Gabriel bước theo nàng.

“Anh có kinh ngạc không vậy?” Edward hăm hở hỏi.

“Một trong những điều anh ngưỡng mộ nhất ở chị của em là cô ấy chưa khi nào thôi làm anh ngạc nhiên cả,” Gabriel đáp.

Cánh cửa đóng lại sau lưng chàng. Tiếng cười nghèn nghẹt cố nín của Edward và Amelia vang vọng theo bước chàng xuống mãi những bậc cấp.