Chiến Dịch Trái Tim

Chương 17




CÓ TIẾNG BƯỚC CHÂN từ đầu cầu thang lên rầm thượng vọng vào. Gabriel chùi lớp bọt kem cạo râu cuối cùng, quẳng khăn tắm sang bên và băng qua khoảng không chật hẹp để mở cửa.

Edward đang đứng trước mặt chàng. Tay cậu bé đang giơ lên lưng chừng chuẩn bị gõ cửa cho phải phép.

“Chào em,” Gabriel nói.

“Chào anh.” Edward ngước nhìn chàng, vẻ hiếu kỳ ra mặt. “Anh còn chưa thay quần áo xong kìa.”

“Chưa xong hẳn.”

“Bác Trench sai em lên đây báo với anh rằng bữa điểm tâm sẽ sẵn sàng trong mười phút nữa ạ.”

“Cảm ơn nhé. Anh đang rất mong được ăn một bữa ngon lành do nhà nấu đây. Anh sẽ xuống ngay thôi.”

Chàng quay vào phòng với lấy chiếc áo sạch treo ở móc tường.

“Em chờ anh nhé,” Edward tự nguyện đề xuất, lách mình vào phòng. “Em có thể dẫn đường cho anh xuống phòng ăn sáng mà.”

“Quý hóa quá,” Gabriel đáp. “Như thế anh đỡ mất thời gian lòng vòng khắp nhà.”

Chàng vừa quan sát Edward qua gương vừa cài cúc áo.

Cậu bé nhìn quanh quất, ngắm nghía mọi thứ mà Gabriel đã dỡ khỏi hành lý. Dường như cậu rất chú ý đến bộ đồ cạo râu sắp trên chậu rửa mặt.

“Bố từng cất đồ cạo râu trong một cái túi da rất giống túi của anh,” Edward bảo.

“Thế à?” Gabriel đã cài xong cúc và đang phân vân không biết có cần phải thắt cà vạt không. Lúc ở nhà thì chàng thường ăn bận sơ mi thoải mái xuống dùng điểm tâm. Nhưng nhà chàng là nhà của thanh niên độc thân mà.

“Vâng ạ,” Edward đáp.

“Hẳn là em nhớ bố lắm.”

Edward gật đầu. Cậu bé im bặt một lúc. Gabriel vắt chiếc cà vạt lụa qua cổ và thắt thành gút đơn giản.

Edward chăm chú quan sát quy trình thắt cà vạt.

“Bố em là nhà đầu tư đấy,” cậu bé buột miệng.

“Vậy sao?”

“Bố đi sang Mỹ nhiều lắm. Nhưng mỗi khi ở nhà thì bố thường dẫn em đi câu cá và chỉ cho em biết nhiều thứ nữa.”

“Ông bố nào cũng thế nhỉ,” Gabriel bảo.

“Anh rể cũng có thể làm những chuyện như thế, phải không ạ?”

Gabriel nhìn cậu bé. “Đúng,” chàng đáp. “Anh rể cũng có thể làm thế.”

Edward rạng rỡ hẳn lên. “Em biết đáng ra chuyện này là bí mật, chuyện anh không phải là anh rể thật của em ấy. Nhưng miễn là chúng ta còn phải giả vờ, em nghĩ chắc anh có thể chỉ cho em những thứ mà bố chưa có dịp chỉ cho em biết.”

“Anh không thấy có lý gì lại không được cả,” Gabriel đáp.

“Hay quá.” Edward cười toe. “Anh không cần phải lo đâu. Như em đã giải thích rồi đấy, em giỏi giữ bí mật lắm.”

“Ừ, anh biết rồi.”

“Em đã có đầy kinh nghiệm kể từ khi bố mẹ lên thiên đàng rồi.” Edward nói, giọng có chút tự hào. “Theo một cách nào đấy, việc giả vờ như anh là anh rể của em cũng giống hệt các bí mật về bố mà em phải giữa ấy.”

“Anh hiểu.”

“Bố em là một đống mù lớn.”

Gabriel ngớ ra. “Một đống mù lớn à?”

“Đấy là từ người ta gọi một người đàn ông có nhiều hơn một vợ đấy ạ.”

“Người hai vợ,”[1] Gabriel khẽ nói. Chàng nghĩ đến bức ảnh người đàn ông phương phi treo trên tường thư phòng của Venetia.

[1] Bigamist: người hai vợ; Edward nhầm thành a big mist (một đống mù lớn).

Thông tin ấy giải thích thật nhiều điều, chàng thầm nghĩ.

“Bố còn một người vợ khác với vài người con ở New York, bố thường đi công tác sang đấy một năm hai lần. Chúng em không biết chuyện này mãi cho đến khi bố mẹ mất vì tai nạn tàu hỏa. Bởi vì bố là người hai vợ, nghĩa là chị Venetia, chị Amelia và em không phải là con chính thức của bố.”

“Em sai rồi Edward à. Dù cho tính chất mối quan hệ giữa bố mẹ em có là gì đi nữa, thì em vẫn chắc chắn là con chính thức của bố em chứ.”

“Dì Beatrice bảo rằng chúng em là con ngoài...” Edward lóng ngóng nghĩ cho ra chữ. “Ngoài cái gì ấy.”

“Ngoài giá thú chăng?”

“Vâng, phải đấy ạ. Nhưng mà thôi, sau khi bố mẹ mất thì chúng em mới phát hiện ra rằng ông Cleeton đã biến đi cùng với số tiền đáng lý ra phải đến tay chúng em. Dì Beatrice bảo rằng đấy là một thảm họa khủng vì nếu có được một nguồn thu nhập dư dật đáng nể thì hắn đã có thể che giấu được một đống tội lỗi trước con mắt thiên hạ. Dì bảo rằng nếu không nhờ kỹ năng chụp ảnh của chị Venetia thì có khả năng là chúng em đã ngủ bờ ngủ bụi rồi.”

Trước đây Gabriel đã cầm chắc rằng Venetia là trụ cột kinh tế của cả gia đình, nhưng chuyện này giải thích vì sao nàng buộc phải gánh vác một trách nhiệm khổng lồ đến vậy.

“Ông Cleeton là ai thế?” chàng hỏi.

“Là người làm ăn chung với bố. Ông đấy đã cuỗm mất tiền thừa kế của chúng em. Bố em luôn bảo rằng nếu chẳng may có chuyện gì tệ hại xảy đến cho bố, thì tình trạng tài chính của chúng em vẫn sẽ được dư dả. Chúng em không được như thế chỉ vì lão Cleeton đã lấy hết tiền của chúng em và bỏ đi thật xa.”

“Đúng là đồ con hoang,” Gabriel thốt lên.

“Vâng, em biết em là đồ con hoang.” Môi dưới cậu bé run run. “Đấy là từ khác để chỉ con ngoài giá thú phải không ạ? Dì Beatrice, chị Venetia lẫn Amelia không nghĩ là em biết từ này nhưng em nghe lõm được dì Beatrice bảo với chị Venetia và Amelia rằng người ta sẽ gọi em như thế nếu họ biết được bố mẹ không cưới xin chính thức.”

Gabriel ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé. “Anh đang nói đến ông Cleeton, chứ không phải là em đâu, Edward à.”

Hai mày Edward chau lại. “Lão Cleeton cũng là con ngoài giá thú hả anh?”

“Anh chẳng biết. mà cũng chẳng quan trọng gì đâu, anh vừa dùng sai từ để mô tả lão ta rồi. Là con hoang cũng không phải là chuyện gì sai quấy, đấy đơn giản chỉ là thực tế mà thôi. Giống như là có tóc đỏ hay mắt xanh vậy. Chuyện ấy không thể hiện cho ta biết tính cách của người được đề cập. Em có hiểu không nào?

“Em nghĩ là có.”

“Giờ thì chú ý nhé, anh sẽ nói cho em một điều mà bố anh đã nói với anh khi anh bằng tuổi em đấy. Em phải luôn ghi nhớ điều này vì nó cực kỳ quan trọng ấy nhé.”

“Vâng ạ.”

“Chuyện bố em có từng cưới mẹ em đúng thủ tục pháp lý hay không chẳng quan trọng. Em không phải chịu trách nhiệm cho những gì bố em làm. Nhưng em phải chịu trách nhiệm cho việc em làm. Mỗi một người đàn ông phải biết tự lo cho danh dự của mình, và em phải tự lo lấy cho danh dự của chính em. Đấy mới là chuyện quan trọng.”

“Vâng ạ.”

Gabriel đứng lên đặt một tay lên vai Edward. Chàng đẩy cậu bé ra phía cửa. “Giờ thì chúng ta đã làm rõ chuyện này rồi, xuống dùng điểm tâm thôi.”

“Vâng, anh em mình xuống thôi ạ.” Edward cười toe, bỗng nhiên trông cậu chàng vui vẻ hơn lúc nãy nhiều. “Thường thì thứ Tư chúng em chỉ có trứng rán bơ và bánh mì nướng thôi, nhưng bác Trench bảo vì giờ trong nhà có thêm một người đàn ông, nên hôm nay chúng ta sẽ có cả món cá hồi hun khói nữa. Bác ấy bảo đàn ông cần dùng bữa đủ chất.”

“Bác Trench quả là người phụ nữ thông thái.”

Cả hai đi ra khỏi cửa và bước xuống cầu thang rầm thượng chật hẹp.

Ngay đầu cầu thang Edward ngước lên nhìn Gabriel. “Anh chưa bao giờ nói cho em biết từ chính xác đấy ạ.”

“Từ chính xác về cái gì cơ?”

“Về lão Cleeton ấy. Anh bảo con hoang không phải là từ chuẩn để mô tả lão ta mà.”

“Đúng vậy.”

“Thế thì từ thích hợp là gì ạ?”

Gabriel suy nghĩ đến bổn phận anh rể của mình. “Anh sẽ bảo cho em biết từ thích hợp nhưng em phải luôn nhớ rằng đàn ông tử tế không bao giờ sử dụng từ này khi có mặt phụ nữ đấy nhé. Rõ chưa nào?”

Edward mắt sáng lên hăm hở trước viễn cảnh được thu nhận kiến thức bí mật của nam giới. “Vâng ạ. Em hứa sẽ không lặp lại từ này trước mặt dì Beatrice hay các chị của em đâu.”

“Em cũng không được sử dụng từ ấy trước cả bác Trench nữa. Bác ấy là một người phụ nữ đáng kính và phải được đối xử tử tế như là đối xử với dì và các chị của em đấy.”

“Được thôi. Em hứa sẽ không sử dụng từ ấy khi có mặt bác Trench.”

“Từ thích hợp để gọi lão Cleeton là thằng chó đẻ.”

“Thằng chó đẻ,” Edward cẩn thận lặp lại, rõ là muốn hiểu cho thật đúng. “Vậy có phải nghĩa là mẹ của lão ấy là một chó cái không ạ?”

“Không,”, Gabriel đáp. “Thế thì chẳng hóa ra sỉ nhục tất cả các loài chó cái khắp nơi mất.”