Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 2: Hai cô gái đáng thương




Dịch: argetlam7420

Sơn tặc chuyên giết người cướp của, đã quen với máu tanh, nào sẽ nương tay lưu tình, hai tên sơn tặc bước tới gần, một trái một phải, huơ đao chém xuống.

Cơ Hạo Nhiên không hề xuất kiếm mà chỉ buông thõng hai tay, nghiêng người né tránh, cùng lúc đó vẫn không quên mở miệng răn dạy, "Lạc đường mà biết quay lại sẽ được hưởng khoan hồng, trên đời này không có tội lỗi nào không thể chuộc, cũng không có người nào là không thể cứu..."

Gã tu vi bình thường, ngay cả khi tập trung tinh thần đề phòng cũng khó mà né tránh chứ đừng nói hiện tại, nên rất nhanh đã lộ ra sơ hở, một tên sơn tặc trong đó nhân cơ hội vung chém, tuy không chém trúng cánh tay nhưng cũng cắt được ống tay áo của Cơ Hạo Nhiên.

Cơ Hạo Nhiên bị chém trúng, sợ toát cả mồ hôi, nào dám giả vờ ung dung nữa, rút trường kiếm xuất thủ, né trái đỡ phải, "Ta nhiều lần nhường nhịn như vậy, đã hết tình hết nghĩa, thật không ngờ các ngươi vẫn không biết điều, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!"

Cơ Hạo Nhiên mặc dù tu vi bình thường, nhưng vẫn có thể đối phó với hai tên sơn tặc này, thấy gã biết võ công, hai cô gái lại bừng lên hy vọng, ân cần kêu lên, "Công tử, cẩn thận a."

Hai cô gái kia rất có nhan sắc, hai tiếng “Công tử” kêu lên đầy mị hoặc khiến Cơ Hạo Nhiên lâng lâng sung sướng, tức thì thay đổi cách đánh, gã không cần đánh thắng hay đả thương địch thủ nữa, mà chỉ cố làm sao cho thật tiêu sái phiêu dật. Tuy nhiên sau mấy hiệp lại bị sơn tặc bắt được sơ hở, cái mông bị chém một đao, mặc dù vết chém không quá sâu nhưng cũng khiến gã trầy da chảy máu.

Cơ Hạo Nhiên thẹn quá hoá giận, không quản tư thế có đẹp mắt hay không nữa, liên tục vung trường kiếm tấn công tới tấp, đám sơn tặc đều không tinh thông võ nghệ, ra chiêu cũng không theo quy củ gì, cũng không lâu lắm một tên sơn tặc bởi vì tránh né không kịp mà bị Cơ Hạo Nhiên một kiếm chém chết.

Mắt thấy đồng bọn bị giết, tên còn lại sắc mặt đại biến, Cơ Hạo Nhiên vốn có thể nhân cơ hội phản công giết nốt tên nọ, nhưng đúng vào lúc quan trọng thì gã lại bệnh cũ tái phát, chỉ đứng đó than trời trách đất thở dài, "Ài, các ngươi nên biết khó mà lui, hà tất phải ép ta như vậy?"

Khi lâm trận đối địch là phải tranh thủ từng giây phút, nào có thời gian cho gã giả bộ nhân từ, tên thủ lĩnh râu quai nón hạ lệnh một tiếng, năm tên còn lại toàn bộ xông lên, cùng tên sơn tặc may mắn sống sót vây công Cơ Hạo Nhiên.

Người ta thường nói “hai tay khó địch bốn tay”, lời ấy quả không sai, người bình thường bốn tay còn chống đỡ không xuể, huống chi hiện tại là mười hai tay. Tới lúc này Cơ Hạo Nhiên cũng không dám khinh thường nữa, trường kiếm vung lên, toàn lực ứng phó.

Dân gian còn có một câu nói khác là “Loạn quyền đánh chết lão sư phụ”, hiện tại Cơ Hạo Nhiên phải đối mặt chính là loại tình huống này, những sơn tặc này chẳng những không có linh khí tu vi, mà võ công chiêu thức cũng hoàn toàn bát nháo, sáu người vây công đâm chém loạn xạ, hoàn toàn không theo chiêu thức gì, vậy nhưng lại khiến Cơ Hạo Nhiên hoa mắt chóng mặt, vất vả chống đỡ.

Mắt thấy Cơ Hạo Nhiên sắp rơi xuống hạ phong, Cơ Cừu cực kỳ sốt ruột, hắn chẳng những là bà con xa với Cơ Hạo Nhiên mà còn là người hầu kiêm hộ vệ, cũng kiêm bạn cùng học và kiêm đầu bếp, nói trắng ra chính là kiêm tất tần tật, trong lúc nguy cấp sao có thể để Cơ Hạo Nhiên chịu thiệt, Cơ Cừu liền nắm chặt dao phay cùng muôi canh xông tới, tả xung hữu đột, hò hét ầm ĩ.

Đám sơn tặc không sợ cái muôi canh, nhưng rất kiêng kỵ con dao phay trên tay phải hắn, thấy nguy hiểm chúng bèn tạm thời lui ra.

"Ngươi tới làm cái gì? Chỉ là mấy tên sơn tặc sao có thể làm khó được ta?" Cơ Hạo Nhiên nhíu mày oán trách.

"Thúc thúc, ngài đã áp chế được nhuệ khí bọn chúng, việc còn lại cứ giao cho ta, ta tới liều chết xung phong, ngài đứng một bên lược trận." Cơ Cừu cao giọng kêu lên.

Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ yêu thương cũng như vô duyên vô cớ thù ghét ai, Cơ Hạo Nhiên rất ưu ái Cơ Cừu, đi đâu cũng đều dẫn hắn theo là có lý do, chỉ một lời này của Cơ Cừu đã giữ được thể diện cho gã, "Bọn chúng tuy là nỏ mạnh hết đà, nhưng chỉ mình ngươi cũng không phải đối thủ của bọn chúng, cứ để ta ra tay."

"Hay là chúng ta cùng xông lên, " Cơ Cừu nói, "Ngài xem hai cô gái bị xé hết quần áo, hở ngực lộ lưng thật là đáng thương thay, mau đánh chết đám cường đạo, cứu lấy các nàng."

"Nói có lý lắm, ta làm chủ, ngươi ở bên phụ tá..."

Không đợi Cơ Hạo Nhiên nói xong, đám sơn tặc đã lại xáp tới gần, hai người hết sức tập trung, hiệp đồng tác chiến.

Lúc này tuy Cơ Hạo Nhiên đảm nhiệm vai trò đầu tàu, nhưng tác dụng của gã lại không phải lớn nhất, chẳng qua là dùng trường kiếm một chọi một với một tên trong đó, còn lại năm người kia đều do Cơ Cừu chống đỡ hết.

Có câu mềm thì sợ cứng, mà cứng thì sợ kẻ liều mạng, lúc đánh nhau cần nhất chính là dũng khí, kẻ nào dũng cảm, kẻ nào không sợ chết thì kẻ đó chiếm thượng phong, Cơ Cừu chính là loại này, con ngươi hắn trợn ngược, rống lên một tiếng, vung dao phay chém ngang chém dọc. Mắt thấy hắn chơi bài liều, sơn tặc sinh lòng sợ hãi, bị Cơ Cừu chém trúng một tên, đám còn lại hoảng hốt bắt đầu lùi về sau bỏ chạy.

Đối thủ đã rút lui, Cơ Hạo Nhiên cũng thu kiếm không tấn công nữa, nhưng Cơ Cừu không quan tâm, từ dưới đất nhặt lên một thanh đao thay thế cho cái muôi canh, tay cầm song đao, kêu la hò hét đuổi chém, khiến đám sơn tặc nháo nhác chạy trốn.

Khí thế đã hết, ý chí chiến đấu hoàn toàn không có, mặc dù chỉ có một mình Cơ Cừu nhưng vẫn có thể khiến mấy tên sơn tặc nếm mùi khổ sở, một tên trong đó đứng không vững, té nhào ra đất, Cơ Cừu nhân cơ hội tiến lên, huơ đao đem chém y chết tươi.

Giết người là phải thấy máu, tên sơn tặc bị trúng đao, máu tươi phun ra bắn đầy mặt và đầu cổ Cơ Cừu, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng khiếp người, hơn nữa Cơ Cừu không ngừng kêu la om sòm, thanh thế khá ghê, đám sơn tặc xung quanh cho hắn là kẻ điên, không muốn tới liều mạng, tên râu quai nón cầm đầu lấy được túi hành lý bèn bỏ lại hai cô gái, cùng đám sơn tặc lui vào trong rừng.

Ngay cả khi bọn hắn đã lui vào trong rừng, Cơ Cừu vẫn không chịu dừng tay mà chạy vọt vào khu rừng, đuổi tận cùng không tha. Sơn tặc thấy tình thế không ổn, chỉ đành phải chia nhau chạy trốn. Cơ Cừu chọn một tên trong đó, đuổi theo đến hơn một trăm trượng, ném trường đao ra đâm trúng chân khiến tên cướp chậm lại, rồi vọt lên đuổi kịp, dùng dao phay chém hai đao.

Cả hai đao đều không quá nghiêm trọng, tên cướp ngã xuống đất lăn lộn, kêu la thảm thiết.

Cơ Cừu quyết định không giết y nữa, để lại tên cướp ở đó kêu giời kêu đất, mình hắn xách dao phay tìm đường quay về.

Đến khi về đến nơi thì thấy Cơ Hạo Nhiên đang trấn an hai cô gái trẻ tuổi, "Mọi chuyện đã qua rồi, hai vị cô nương chớ nên quá mức thương tâm, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu là bổn phận của người Luyện Khí, hai người nếu không còn chỗ nương thân, chi bằng theo ta về Vân Dương thành đi..."